Mọi người thấy Đào Chi Tiên vừa nói là nuốt thiệt. Hắn nhai chiếc chén dương chi bạch ngọc cho nát
nhừ rồi mới nuốt xuống khiến mọi người càng kinh hãi.
Đào Chi Tiên lại vươn tay ra với lấy chiếc chung Phí Thúy, Tổ Thiên Thu đưa tay trái móc vào huyệt mạch môn hắn.
Đào Chi Tiên hạ thấp tay mặt xuống xoay lại bắt cổ tay Tổ Thiên Thụ Tổ Thiên Thu liền búng ngón tay giữa một cái vào
huyệt "lao doanh" của Đào Chi Tiên.
Đào Chi Tiên kinh ngạc rụt tay về hỏi:
- Ngươi không cho ta ăn nữa ư?
Tổ Thiên Thu đáp:
- Vãn sinh chịu phục các hạ rồi! Thế kể như các hạ đã nuốt tám chiếc chén vào bụng. Các hạ gan dạ như vậy vãn sinh đành
nhượng bộ.
Mọi người đều cười ồ.
Nhạc Linh San ban đầu rất sợ hãi Đào cốc lục tiên, nhưng ở với nhau khá lâu ngày mà bọn họ vẫn chưa lộ tính hung ác.
Huống chi họ ăn nói cùng cử chỉ rất hoạt kê và d thân cận. Nàng đâm ra mạnh bạo nhìn Đào Chi Tiên hỏi đùa:
- Úi chà! Lão ăn chiếc chén đó có ngon không?
Đào Chi Tiên chặc lưỡi đáp:
- Khó nhai lắm! Ngon gì mà ngon?
Tổ Thiên Thu chau mày nói:
- Các hạ xơi mất chiếc chén ngọc làm hư cả đại sự của tại hạ. Trời ơi! Không có chén ngọc thì lấy gì mà uống? Thôi đàng
dùng tạm chén đá thay vào.
Y móc chiếc chèn đá ra rồi lấy khăn tay lau trong lau ngoài, lau đi lau lại hàng giờ. Chiếc khăn tay vừa ẩm ướt vừa đen
nhẻm. Thà rằng chẳng lau còn hơn, dùng khăn ấy mà lau càng thêm dơ bẩn.
Hồi lâu y đặt chiếc chén đá này xuống mặt bàn nữa là thành một hàng đủ tám chiếc. Còn ngoài ra những chén vàng châu báu
y lại cất vào bọc. Đoạn y lấy đủ các thứ rượu Phần, rượu Bồ đào đến rượu Thiệu Hưng... rót vào những chén cốc khác nhau
tùy từng thứ.
Y thở phào một cái nhìn Lệnh Hồ Xung nói:
- Lệnh Hồ nhân huynh! nhân huynh lần lượt uống hết tám chén rượu này rồi tiểu đệ sẽ bồi tiếp nhân huynh tám chén. Sau
đó chúng ta sẽ phê bình kỹ lưỡng, so sánh với những thứ rượu mà nhân huynh đã uống trước xem có điểm nào khác nhau.
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Hay lắm!
Hắn bưng chiếc chén đá lên uống một hơi thì chỉ thấy mùi vị cay sè chuồn vào trong bụng. Bất giác hắn giật mình kinh
hãi tự hỏi:
- Mùi rượu sao lại kỳ dị thế này?
Tổ Thiên Thu nói:
- Những chén rượu này của tiểu đệ là vật chí bảo. Nhưng hạng người nhát gan thì thấy mùi rượu khác lạ, uống một chén
vào rồi không dám uống tiếp đến chén thứ hai. Tự cổ chí kim ít ai uống đến tám chén.
Lệnh Hồ Xung bụng bảo dạ:
- Dù cho trong rượu có chất độc thì Lệnh Hồ Xung cũng chẳng cần vì sinh mạng chẳng còn bao lâu, cứ để cho thuốc độc
đánh chết sớm đi là cùng. Việc cóc gì phải chịu thua y?
Hắn liền uống luôn hai chén nữa thì một chén rất đẳng, một chén cay sè nhất định không phải là rượu ngon.
Lúc hắn vừa nâng chén thứ tư lên thì Đào Chi Tiên bỗng la hoảng:
- Úi chao! Nguy rồi! Trong bụng ta có phát nhiệt như than hồng.
Tổ Thiên Thu cười nói:
- Các hạ vừa nuốt chiếc chén dương chi bạch ngọc vào, lẽ nào không đau bụng? Vậy các hạ phải uống thuốc nhiều cho cho
xả ra. Bằng không tả được thì phải mời Sát nhân danh y Bình đại phu mổ bụng cạo ruột mới xong.
Lệnh Hồ Xung động tâm nghĩ thầm:
- Tám chiếc chén này của y bên trong tất có diều chi quái dị. Đào Chi Tiên nuốt chén ngọc vào, ngọc rắn không tiêu đến
đau bụng là cùng. Có lý nào lại phát nhiệt? Hà hà!... Đại trượng phu coi chết như về. Thuốc độc của y càng mạnh càng
tốt!
Hắn lại ngửa mặt lên uống chén nữa.
Nhạc Linh San vội la lên:
- Đại sư ca! Đường uống rượu này nữa! Trong chén rượu đó biết đâu chẳng có thuốc độc? Đại sư ca đã đâm mù mắt bọn người
kia, nên đề phòng họ ám toán báo thù.
Lệnh Hồ Xung nở một nụ cười thê thảm đáp:
- Tổ tiên sinh đây là một nhà hào hiệp, chắc tiên sinh không ám toán ta đâu. Vả lại tiên sinh mà muốn giết ta thì chỉ
cần cất tay một cái là xong, cần gì phải phí công như vậy?
Hắn liền uống hai chén nữa. Chén thứ sáu thì vừa chua vừa mặn lại có mùi thum thủm. Đừng nói không phải là rượu ngon,
mà gọi là rượu cũng chẳng đúng.
Lúc Lệnh Hồ Xung nuốt rượu xuống bụng bất giác hơi nhíu cặp lông mày...
Đào Căn Tiên thấy Lệnh Hồ Xung uống hết chén nay sang chén khác, lão không nhịn được nữa cũng muốn uống thử liền
nói:
- Để hai chung này ta uống cho.
Lão thò tay ra toan với lấy chén thứ bảy thì Tổ Thiên Thu đưa quạt ra đập xuống mu bàn tay lão cười nói:
- Khoan đã! Rồi đến lượt các vị, mỗi vị phải uống hết tám chén mới rõ mùi rượu.
Đào Căn Tiên thấy Tổ Thiên Thu cầm quạt đánh xuống thế rất trầm trọng, nếu bị đánh trúng xương thì xương tay phải gãy
rời. Lão liền xoay tay nắm lấy quạt, miệng quát lớn:
- Ta muốn uống trước chén này thì ngươi làm gì ta?
Nguyên cái quạt của Tổ Thiên Thu gấp lại thì chỉ thành một cây bổng ngắn. Lúc ngón tay Đào Căn Tiên chụp tới đột nhiên
chiếc quạt xòe ra, cánh quạt nhằm bật vào ngón tay đối phương. Trong khi bất ý, suýt nữa Đào Căn Tiên bị đập trúng. Hắn
vội rụt tay về, tuy nhiên ngón tay trỏ của hắn khẽ chạm phải đã thấy hơi tê nhức. Miệng hắn la lớn:
- Úi chà chà! Rồi vội lùi lại.
Tổ Thiên Thu giục:
- Lệnh Hồ huynh! Uống lẹ đi!
Tiên sinh chưa dứt lời thì Đào Hoa Tiên đưa bàn tay ra toan chụp lấy chén rượu.
Tổ Thiên Thu vội vung tay cản lại.
Bên này Đào Chi Tiên lại thò tay ra.
Tổ Thiên Thu tuy võ công cao cường, nhưng bọn Đào cốc lục tiên là những tay cao thủ bậc nhất, họ đưa tay ra tranh đoạt
thì sức một người chống lại thế năm người thế nào được? Họ thấy Đào Chi Tiên và Đào Hoa Tiên bị ngăn cản thì bên kia
Đào Diệp Tiên lại cười hì hì đưa tay ra chụp chén rượu.
Tổ Thiên Thu biết rằng không thể nào ngăn trở được liền lanh trí nghĩ ra một kế, lên tiếng khích bác:
- Té ra bọn Đào cốc lục tiên chẳng có tình nghĩa anh em gì ráo, họ tranh cướp lẫn nhau.
ôi! Thật đáng buồn cười!
Bọn anh em Đào cốc lục tiên chỉ chênh lệch nhau một tuổi. Suốt đời họ chưa có ngày nào xa nhau.
Tuy hàng ngày họ tranh luận cãi nhau om xòm mà thực ra họ yêu nhau rất mật thiết.
Bây giờ họ nghe Tổ Thiên Thu bảo anh em họ chẳng có tình nghĩa chi hết, bất giác cả giận, dừng tay lại, lớn tiếng
quát:
- Thúi lắm! Nói thúi hơn miệng chó.
Tổ Thiên Thu cười đáp:
- Trong bọn Đào cốc lục tiên các ngươi có Đào Thực Tiên đang bị bệnh không tranh cướp rượu ngon được. Các ngươi bỏ mặc
y, đi cướp uống lấy mình. Như thế thì còn tình nghĩa anh em gì nữa.
Đào Căn Tiên sửng sốt cãi cối:
- Ai bảo bọn ta đi tranh cướp? Chúng ta đoạt rượu ngon đem cho Đào Thực Tiên uống đó.
Đào Chi Tiên nói:
- Phải rồi! Phải rồi! Lục đệ bị thương chúng ta có rượu ngon nhắm tốt dĩ nhiên lấy cho y hưởng.
Tổ Thiên Thu lắc đầu nói:
- Tám chém rượu này phải uống theo nhau thì tám thứ hỗn hợp ở trong bụng mới ngon ngọt phi thường. Nếu chỉ uống được
một hai chén thì vừa hôi vừa đẳng. Các ngươi tranh cướp rượu ngon này để tự mình uống thì có một mình chịu khổ mà thôi.
Nếu lại lấy cho Đào Thực Tiên uống vào thì thành ra khinh y nằm trên giường bệnh không dậy được phải chịu uống thứ rượu
cay rượu đẳng này. Như vậy sao trọn nghĩa anh em.
Đào cốc ngũ tiên ngẩn người ra. Đào Chi Tiên nói:
- Kẻ nào bảo chúng ta cướp rượu? Chẳng qua chúng ta mượn tiếng tranh cướp để thử coi bản lãnh của ngươi đến đâu mà
thôi.
Đào Cán Tiên cũng theo hùa:
- Phải phải! Tám chén rượu phải uống liền nhau mới được. Có lý nào Đào cốc lục tiên chúng ta lại không biết. Đã là
những nhân vật biết nhiều hiểu rộng thì cái vật đó có chi đáng kể.
Lệnh Hồ huyng đệ!
Uống đi! Uống lẹ đi! Tám chén rượu đó phải uống hết mới ngon ngọt phi thường. Trong một cuốn cổ thư cũng nói vậy.
Đào Diệp Tiên nóng mặt hỏi:
- Cổ thư nào?