Một trong những tác dụng đặt biệt của những món ma túy dùng trong cờ Hiến tế là dường như chúng tạo
ra một vùng riêng biệt trong não anh. Anh có thể bỏ dở ván chơi và làm những công việc bình thường trong vài ngày hoặc
vài tuần mà không hề cảm thấy đầu óc bị ám ảnh về ván chơi, nhưng ngay khi anh dùng tiếp một liều nữa, anh sẽ lập tức
quay lại đúng chỗ đã dừng lần trước và tiếp tục chơi mà không cần định lại phương hướng. Tôi đoán nó không khác lắm cái
cảm giác mỗi tuần xem một phần mới của một chương trình truyền hình, hay đọc tiếp một cuốn sách đang đọc dở, hay chơi
trò Warcraft trên điện thoại di động, chỉ có điều nó phụ thuộc vào bản thân anh nhiều hơn và mọi thứ cảm giác đều mạnh
hơn. Tóm lại, tuy tôi biết mình vẫn đang ngồi bên chiếc bàn lung lay trên một ban công ở thành phố Belize, nhưng khi
tập trung nhìn vào bàn cờ, tôi lại có cảm giác đang ở đúng nơi tôi đã tìm ra Madison, trên sườn tây quả núi sụt lở, và
không cần cố gắng lắm, tôi cũng hình dung ra hơi nóng của mặt trời già cỗi sau lưng và nghe thấy tiếng ào ào của những
cơn mây bụi màu đỏ gạch đang cuộn lên khắp xung quanh; và tôi càng di chuyển quân cờ thứ tám về phía trước, mọi thứ
càng trở nên sáng sủa và tôi gần như cảm nhận được sỏi đá dưới chân cũng như ngửi thấy mùi xương cháy trong gió. Đúng
đường này rồi – tôi nghĩ. Tôi tiếp tục đi. Đường kia. Tôi leo cao mãi, qua đám mây bụi, lên đến tầng mây hơi nước, rồi
vượt qua các đám mây tro. Tôi loạng choạng. Các bậc cầu thang đã cũ đi nhiều so với lần trước tôi đi qua, chúng rạn nứt
và lồi lõm đến mức khó lòng mà đứng vững được, nhưng với cảm giác thăng bằng như bò bằng tứ chỉ, rồi cứ liên tiếp lên
các bậc thang núi lở, ra khỏi đám bụi, qua những đám mây bụi nước đóng băng, bước vào một vùng lạnh cóng ngay dưới vòm
trời. Tiếng gào rít ầm ĩ hơn lúc trước. Tảng đả đã biến mất. Tôi ngẩng đầu lên quan sát phía đông một giây, thử nhìn
xem có thấy các thế giới mới sắp đến, nhưng chúng vẫn bị che khuất sau trái núi lừng lững nên tôi lại cúi xuống. Lòng
hang trước mặt tôi đã mở rộng hơn so với ngày Chó 12, Rắn cạn 16, và khi tôi lần đường chui xuống, đá mới vỡ vụn ra
khắp xung quanh, tôi càng xuống sâu thì khe nứt càng mở rộng và tôi thấy nó quá sâu đối với quân cờ số tám. Tiếp tục
đi, - tôi tự nhủ, - không sao đâu.
Tôi đặt quân cờ thứ chín xuống bàn. Lòng vực mở rộng thêm và tôi khẳng định rằng nó lớn hơn bất kỳ cái hang nào trên
trái đất. Cảm giác có lẽ sẽ giống như leo dây từ trên đỉnh một sông băng methane dựng đứng xuống một khe vực
rộng hàng dặm trong lòng một mặt trăng vệ tinh Sao Thổ. Tuy nhiên, viên đá thứ chín có mối liên kết chặt chẽ với viên
thứ tám và tôi cứ thế bò sâu xuống mãi, hướng đến trung tâm quả địa cầu, tiến vào cơn lốc xoáy gầm rít. Các sinh vậy
bay lượn xung quanh nhưng không hề chạm vào người tôi, hệt như lũ dơi bay sạt qua anh khi anh đứng trước một cửa hang
lúc mặt trời lặn. Anh ngửi thấy mùi phân chua chua của chúng, cảm thấy rõ không khí tạt vào người, nghe thấy tiếng cánh
vỗ dồn dập những lặng lẽ như một cơn lốc cuốn theo những mảnh vải da, và lần nào cũng vậy, chúng chỉ bay sượt qua người
anh… nhưng những sinh vật quanh tôi to lớn hơn dơi, chậm chạp hơn, và có vẻ… hiền lành hơn, tôi đoán thế, chúng không
có cánh và dĩ nhiên lũ dơi luôn lặng lẽ, ít ra là với con người chúng ta, còn những sinh vật này thì huyên náo đến điếc
tai. Có lẽ đây chính là nơi Dante phát điên khi ông ta tưởng tưởng ra cảnh những kẻ đam mê nhục dục bị đày đọa trong
cơn cuồng phong dưới địa ngục. Khi cặp mắt bên trong tôi quen với bóng tối lờ mờ, tôi bắt đầu thất rõ hơn các sinh vật
lạ, tuy không phân biệt rõ được từng con nhưng tôi nhận thấy những chuyển động giống như của các sinh vật biển, chỉ có
điều không phải sư tử biển. Chúng giống những con cá voi trắng với cái trán tròn lồi ra phía trước và làn da trắng căng
nhẵn… nhưng cái gáy ụ lên lại khiến chúng nom giống những thằng gù hoặc thằng lùn với cơ thể ngắn tũn và cái đầu to
kềnh… nhưng chúng lại có cái đuôi ngắn và mập mạp và những cái chồi sơ khai nhú ra thay cho tay – giống con nòng nọc
mới hóa thành cóc chăng? – nhưng chúng lại có tai, và những quả tim đang đập rõ ràng dưới lớp da trong suốt, những con
mắt lồi chuyển động qua lại dưới mí nhắm chặt, hệt như…
Phôi phai.
Chúng là các a’nan, dòng giống của loài người, linh hồn của những người chưa ra đời.
Chả trách chúng đông đến hàng tỉ tỉ, gần như vô tận. Tòan bộ cư dân tương lại của loài người đều ở đây, tất cả đàn ông
và đàn bà, những người sẽ được sinh ra sau ngày Chúa tể 4 và hẳn sẽ bao giờ được sinh ra nếu tảng đá kia rơi và lấp kín
miệng hang. Khi mặt trời của b’ak’tun chạm tới thiên đỉnh vào ngày Chúa tể 4, nó sẽ rọi thẳng qua khe vực xuống
lòng hang và chiếu sáng các a’nan. Không khí trong hang sẽ nóng lên, nở ra, cuốn chúng lên cao, ra khỏi hang và tỏa đi
khắp trái đất. Tôi nhớ lại những điều Jed 2 thuật lời công nương Koh rằng con người trên tầng thứ không có ba cái hang:
Hang của Người Chết nằm ở đầu bên kia thế giới, ở hướng tây, Hang của Người Đang Hít Thở đương nhiên chính là nơi mà
chúng ta gọi là thế giới và cuối cùng là đây: Hang của Những Người Chưa Ra Đời.
Tôi quan sát. Tôi nghe ngóng. Đột nhiên, tôi nhận ra một điều: chúng đang hạnh phúc.
Những cái bóng của ý thức con người sắp thành hình đang chơi đùa. Hay nói theo lối các cụ ngày xưa thì chúng đang hội
hè đình đám. Chúng bay lượn thành từng bầy, rượt đuổi nhau như rái cá. Chúng lắc hông như các vũ công nhảy điệu disco
những năm 70. Chúng quay tròn, quay tròn trong niềm hân hoan bất tận.
Dần dần, đôi tai trong tiềm thức của tôi cũng quen với các tiếng động xung quanh và bắt đầu hiểu những tiếng tru tréo
lọan xạ. Trước tiên, tôi nhận ra không phải chúng gào lên với nhau mà là với tôi, với chính tôi, bằng thứ ngôn ngữ sơ
khai mà chỉ có những đứa trẻ sơ sinh mới hiểu. Và lúc này, tôi đã nghe rõ chúng nói gì:
HÃY ĐỂ CHÚNG TÔI Ở LẠI ĐÂY
NGÀI! CON MA RÓC XƯƠNG!
XIN HÃY CHO CHÚNG TÔI Ở LẠI ĐÂY!
CHÚNG TÔI KHÔNG MUỐN ĐI!
CHÚNG TÔI KHÔNG MUỐN SỐNG DƯỚI ÁNH MẶT TRỜI!
HÃY CHE CHÚNG TÔI LẠI!
HÃY ĐẨY TẢNG ĐÁ XUỐNG!
HÃY CHE CHỞ CHÚNG TÔI!
HÃY GIẤU CHÚNG TÔI ĐI!
ĐẨY TẢNG ĐÁ XUỐNG ĐI!
Không một sinh vật nào muốn ra đời cả.
Nhưng tôi cũng không thể ở lại đây lâu hơn nữa. Đến một lúc nào đó, anh buộc phải tiếp tục chuyển quân, ngay cả khi
chơi một mình, và tôi cảm giác như quân cờ thứ chín đang muốn bứt mình khỏi rìa ô cờ mà nó đang đứng. Tôi di chuyển bốn
bước dọc theo trụcgiữa bàn cờ màu lục – lam, qua nhiều năm trên con đường gồ ghề, ra khỏi cái hang và bước ra ngời trời
lạnh ngắt, đỏ dẫm như một con chó ra đám sương mù nhớp nháp. Tôi vẫn còn nghe thấy các a’nan kêu gào sau lưng, van vỉ
tôi giúp họ không phải ra đời, tránh xa khỏi thế giới đầy khổ đau. Quân cờ cuối cùng của tôi leo cao mãi, cao mãi, đến
khi gặp một khối ngọc bích bằng phẳng màu xanh lá cây, nhỏ bằng khoảngô đích trên bóng chày, và tôi nhận thấy bầu không
khí loãng lúc này hoàn toàn quang mây. Tôi đứng thẳng lên và nhìn quanh. Các ô phần tư thể hiện thời gian xoay tròn
dưới chân tôi trắng, đen, vàng và đỏ. Tôi đã lên tới đỉnh.
- Anh uống thêm gì nhé? – cô gái phục vụ bàn hỏi với giọng thệ thọt.
- Ờ… cô lấy giúp một tách espresso nữa được không? – tôi đáp, - và thêm một ly Cruzan.
- Dĩ nhiên.
Cô ta quay đi. Tôi vươn vai và ngồi thẳng thớm lại. Con chó ngoài đường vẫn đang sủa, với tiếng tru hệt như con Desert.
Trong đầu tôi hiện lên cảnh tượng những phút cuối cùng trong cái đêm cuối cùng tôi lên ra chỗ chuồng nhốt con chó, khi
tôi tôi biết mấy thằng anh họ sẽ tra tấn nó đến chết vào sáng hôm sau. Tôi cho nó uống nước, vuốt ve nó một lát qua
chấn song, và cuối cùng, khi chắc chắn rằng mặt trời, mặt trời không đợi lâu thêm nữa, tôi lấy trong ba lô ra một sợi
dây và nhặt một thanh kim loại mạ crôm long ra từ mảnh vỏ xe cũ nào đó. Tôi quấn sợi dây quanh cổ con chó, buộc thanh
kim lọai và và xoay. Sợi dây lún sâu vào khoang cổ rậm lông của Desert, nó im lặng một cách kỳ lạ, run rẩy nhưng không
giãy dụa nên tôi biết tôi biết nó hiểu tôi đang làm gì. Nó tắt thở sau chưa đầy một phút, trong tư thế cuộn tròn, bất
động, đầy vẻ biết ơn. Người bồi bàn đã quay lại. Tôi tợp một ngụm rượu rum, thêm một ngụm espresso, và – chỉ để
chọc tức Marena – một viên kẹo dẻo.
Ahhh. Dễ chịu hơn rồi.
Tôi lại cúi xuống bàn cờ, nơi tôi vẫn đang đứng trên ô cờ màu ngọc bích ở chính giữa, trên đỉnh ngọn núi. Tôi nheo mắt
nhìn quanh. Bên dưới, gió bão đã lặng đi và bụi đất đnag lẳng xuống, phủ kín mặt đất bằng phẳng. Có bốn cầu thang, hoặc
có thể gọi là bốn lối mòn hay bốn con đường, hay cái khỉ gì đó tương tự cũng được, tỏa ra bốn hướng quanh bệ đá. Con
đường ở mặt đông bắc dẫn xuống các bờ biển, nơi các thành phố công nghiệp mục ruỗng nằm chen chút san sát, chạy qua
những con sóng bạc đầu và những xoáy nước trắng xóa che phủ trên các hẻm núi dưới đáy đại dương, chạy dưới những chiếc
máy bay khổng lồ bạc trắng nối đuôi nhau, qua các thành phố trắng màu đá phấn nhưng hoen ố bẩn thỉu, đến tận vùng băng
tan, rồi vào vùng băng trồi và cuối cùng là đến vùng băng hà bĩnh cửu. Một mùi cay cay như khói thuốc lá, mùi của quá
khứ gần, thỏang qua bên tay trái tôi, tôi liền quay chín mươi độ ngược chiều kim đồng hồ để nhìn về hướng tây bắc. Ở đó
có những đụn tan cháy dở và những đám tro phóng xạ cuốn lên, xa hơn nữa, rải rác những giếng dầu, những thung lũng khô
cạn nom như cái âu đựng than đên sì cháy âm ỉ, bên trên và quanh miệng ngong nghòeo những dải nhựa đường, khói a-xít
bốc lên ngùn ngụt, và xa nữa, tôi trông thấy những cuộn khói than tỏa ra từ các đầu tẩu hơi nước, những đòan người đói
khát kéo theo xe cảng đi ngang dọc thảo nguyên, và ở tít đằng xa nhất, những bầy chim mòng biển ăn rác rưởi lượn trên
mặt nước tối đen, trên lớp bằng mòng và trên tầng đất đóng băng vĩnh cửu trong buổi chiều tối kéo dài vô tận. Tôi quay
sang hướng tây nam, đưa mát nhìn khắp các đầm lầy nước mặn đầy vẻ dữ tợn, nhung nhúc lòai giáp xác, khắp các cánh đông
nhan nhản lũ chim ăn thịt khổng lồ với bộ lông vàng nhạt đang lao bổ xuống những đàn hipparia (Lòai động vật tổ
tiên của lọai người ngày nay.) Tôi trông thấy một con ta-tu với cái mai như làm bằng đồng, to phải bằng chiếc Cherokee
của Marena đang chui xuống một cái khe cạn, tiếp đến là một bầy khủng long bay, với sải cánh dài tới bốn mươi feet phủ
lông tơ vàng óng, lượn theo hình xóay ốc trên xác những con cá sấu khổng lồ bên bờ trái đường biển Kỷ Phấn Trắng (Tức
một đường biển nông vào đường kỷ Phấn Trắng từng ăn sâu vào lục địa Bắc Mỹ, nó kéo dài từ vịnh Mexico ăn thông ra tận
Bắc Băng Dương, chia lục địa Bắc Mỹ thành hai nửa), và càng ra xa, càng xuất hiện nhiều sinh vật, nhiều địa danh, nhiều
thời kỳ, nhiều giai đọan của quá khứ, giống như những bức tranh họat họa khắc vào rãnh núi mấp mô, kéo ra xa mãi cho
đến khi tôi phải tiếp tục quay người sang trái. Ở đằng đông năm, bình minh đã xòe những ngón tay móng vuốt đỏ như máy
lên vương quốc của những điều có thể xảy ra, một vùng đất trải rộng tít tắp, vượt qua cả nơi đường chân trời chạm vào
mặt đất, tôi có cảm giác như đang đứng trên một hành tinh lớn bằng sao Mộc, hoặc không… phải nó là đang đứng trên một
cánh đồng phẳng lỳ và mênh mông bất tận, và vì không khí trong vắt hòan tòan, hay chính xác hơn là chẳng hề có một
không hí nên tôi tưởng như thấy rõ mồn một từng sự kiện ở đằng xa nhất, rõ như thể chúng ở ngay dưới chân tôi. Nhiều sự
kiện quá. Quá nhiều.
Tôi tiếp tục chậm rãi quay người ngược chiều kim đồng hồ như hình phải chiếu qua gương của chiếc kim giây trên mặt
chiếc đồng hồ hiệu Oyster Perpetual của Lindsay Warren. Giai đọan phát tác cuối cùng của Người Chèo Xuồng Già đã bắt
đầu, đó là lúc anh cảm thấy cái mà công nương Koh gọi là "những con gió khác". Jed 2 giải thích rằng ý bà ta muốn nói
tới các "yếu tố", hay năng lượng vô hình được hình tượng hóa. Với tôi, thứ đầu tiên tôi thấy thuờng là sức nóng. Nhìn
nó hơi giống một bức ảnh chụp bằng hồng ngọai, duy có điều hơi nóng bức xạ từ các cơ thể sống, từ mácmóc và từ mặt đất
lại có mày nâu như thuốc màu cũa hang Day-Glo và có múi như rượu rum lẫn với mùi ớt. Tiếp đó, thêm nhiều hình ảnh xuất
hiện trong bức tranh: những tia sáng lóng lánh như kim cương tuôn ra từ mặt trời cháy rực, nhảy nhóc quanh trái đất và
rơi trở lại mặt trời, những đợt sóng âm có màu nâu xám xịt truyền đi hàng nhìn tỉ byte thông số vô dụng, song
siêu âm thì có mày gần như hỗn hợp tạp ra khí trộn xanh tím với da cam nếu chúng không thành ra màu xám, và khi giọt
nước nhận thức của tôi lan ra đến một giới hạn nhất định, cơn lốc xóay của những tia gamma màu lục lam chiếu
xuyên qua người tôi như những viên đạn súng lục bắn vào bầy ruồi vàng. Tôi tưởng như nghe thấy cả tiếng thiên thạch xé
gió lao về phía trái đất, tiếng các địa tầng và chạm nhau, tiếng năng lượng tích tụ lại trong các khối đá hoa cương
chồng chất, và dường như tôi có thể quan sát thấy lực hấp dẫn – nó có màu đỏ tía như quả dâu tằm – phóng ra từ trái
đất, hút về phía những ngôi sao tối mờ và tan biến vào những khối ap xe đang tồn tại đó, tôi thậm chí thấy cả các hố
đen in bóng lờ mờ lên những đám mây bụi vũ trụ. Rồi tôi bắt đầu nhận thấy những năng lượng nhỏ hơn, hay ta nên nói là
yếu hơn, năng lượng của sinh vật sống, hơi nước bốc lên từ cây cối phát sáng màu xanh lá cây và đất son, màu da cam
lạnh lùng từ những cây đang bóp nghẹt cây bên cạnh, những vệt chất phát tiết của các con vật kéo đồng lọat đi theo
chúng như những hạt xòan trên sợi dây. Và cuối cùng, tôi nhận ra năng lượng của con người. Nhu cầu bức bách về tình dục
có màu đỏ rực lên đèn hiệu giao thông trên đường cao tốc, lan tràn khắp các nơi có người ở như những gợn trên đường cao
tốc, lan tràn khắp các nơi có người ở như những gợn lăn tăng trên mặt hồ chứa dầu, rải rác những đốm sáng nhấp nháy của
cơn cực khóai và tôi nghĩ tôi có thể cảm nhận được mùi vị của chúng từ xa và cái vị đó giống như vị nhím biển. Những
tin sáng và hồ quanh trắng xanh của sự sợ hãi lan khắp mặt đất như những vết rạn nứt, tụ lại thành sét hòn ở các trường
học, bệnh viện và những nơi đang có chiến sự. Yai – sự đau khổ, hay khói của sự đau đớn – bốc lên như sương sớm
từ những giọt sương đẫm máu đang sôi lại dưới mặt đất. Nó có màu xám xanh gần như màu hoa ỏai hương nhưng không đẹp đẽ
được như thế. Nó tụ lại như những cuộn khói, những dải sương mù, những đám mây. Nó có mũi đúng như Jed 2 đã tả, cái mùi
mà anh ngửi thấy ở những con vật bị tra tấn cho đến chết, cái mùi lạ lùng như mùi ngược lại của mùi quế. Nó là thứ tinh
chất mà những người khói ưa thích nhất.
Như tôi nghĩ tôi đã từng giải thích, chữ yai trong tiếngCh’olan có nghĩa là "đau khổ", nhưng nó được hiểu là
"khói đau đớn" hay "sự đau đớn dùng để dâng cúng thần linh", hoặc các bạn có thể hiểu là "sự hành xác". Từ ngược nghĩ
của nó là je’elsaj, nghĩa là "niềm vui" hay "niềm hạnh phúc", nhưng được hiểu theo nghĩa bị động hơn, như "an
nghỉ" hoặc "thanh thản". Nhưng ngay cả khi đã đứng đến vài giờ để quan sát chân trời đằng đông, tôi vẫn thấy yai
dày đặc như một đám mây sát chân trời đằng đông, còn những khỏang thời gian ngắn ngủi của je’elsaj chỉ như mấy
chóp núi phủ lớp cỏ mày vàng xanh lá ra đây đó qua màn mây mù. Quả là một chiến không cân sức, - tôi thầm nghĩ. Nếu anh
chọn ra một người bất kỳ, cộng những khỏang thời gian hạnh phúc và đau khổ của anh ta và đem so sánh, anh sẽ thấy chẳng
khác nào so với một giọt nước với một ga lông. Và càng nhìn ra xa… hừ, trước giờ tôi cứ nghĩ tương lại sẽ tốt đẹp hơn
cơ đấy, cứ tưởng người ta sẽ chán ghét chiến trang, sẽ chữa khỏi bệnh tật hay ít ra cũng cho tất cả lòai người dùng phê
pha những viên thuốc hạnh phúc và đặt họ ngồi trước một màn hình hai tỉ pixel… nhưng thay vào đó, càng nhìn ra
xa, tôi càng thấy đám mây yai càng lan rộng khắp, và trong hằng hà sa số những thế giới sẽ tồn tại trong tương lại,
không một thế giới nào có quá vài hòn đảo je’elsaj lác đác nhô lên giữa các đám mây. Vì một lý do nào đó, tương
lại sẽ chỉ tồi tệ đi.
Tuy thế, tôi vẫn cố đấm ăn xôi. Nhưng càng đếm, càng cộng và so sánh, tôi càng cảm thấy mình giống như… Marie Curie,
chẳng hạn thế, và ai đó vừa đưa cho tôi chín tấn quặng uranit và bảo tôi tách hết uranium trong đó ra; và sau ba năm,
tôi cho ra sản phẩm là một tí cặn lắng dưới đáy chiếc ống nghiệm cuối cùng, nó mỏng mang đến mức chẳng ai biết có nó ở
đó nếu nó không sáng lóe lên.
Cuối cùng, tôi bỏ cuộc.
Cô gái hầu bàn khép nép lại gần. Lần đầu tiên tôi thực sự nhìn cô ta. Cô ta có nước da nâu như cà
phê, đầu để ngôi giữa và khuôn mặt ngây thơ. Tôi áng chừng cô ta chỉ độ mười lăm. Tuy ván cờ đã kết thúc nhưng tôi vẫn
nhìn thấy quanh hông cô ta những tia sáng màu xám xanh như thiếc nóng chảy, cái màu khủng khiếp của yai. Chắc là
có một vết đâu gì đó trong ổ bụng, - tôi nghĩ. Khó sinh chăng? Không, cá là không phải. Lở lóet à? Hay u nang tử cung?
Có thể lắm. Nhưng đừng có hỏi cô ta chuyện đấy. Mày tuy có tinh tường hơn thường ngày thật, nhưng vẫn không phải là bác
sĩ.
Tôi thanh toán tiền. Cô ta chậm rãi quay đi.
En todos modos.
Nhưng vẫn còn điều gì đó khiến tôi khó chịu. Sao Koh có thể không biết cuốn Codex muốn chỉ bảo tôi điều gì? Hay đúng
hơn là bà ta đương nhiên biết, nhưng sao bà ta không cho tôi, chính xác là hơn là Jed 2, hay?
Tôi đóan rằng bà ta muốn chúng tôi tự hiểu. Hừ, vậy là bà ta có che mắt Jed 2 một chút. Chẳng có gì lạ. Nhưng sao hắn
có thể ngờ nghệch thế nhỉ?
Nhưng tôi thì vẫn có vấn đề ấy trong nhiều chuyện, ý tôi là đôi khi tôi rất dễ bị đánh lừa. Nhất là khi có một cô gái
trẻ xinh đẹp dính vào.
Hừ, dù gì thì hắn cũng chẳng bao giờ biết. Jed 2 ấy.
Tôi tợp một tợp gần hết chỗ rượu rum. Chúc hắn may mắn. Thằng con hoang.
Tôi moi ví ra lần nữa và đặt lên bàn món tiền boa gấp năm lần tiền rượu vì, các bạn biết đấy, như thế thì có sao? Tôi
uống cạn tách cà phê, bỏ vào mồm thêm một viên kẹo dẻo.
Ký sinh trùng à? Quỷ tha ma bắt chúng đi. À… biết đâu chúng không chịu được cồn. Tôi dốc nốt ngụm rượu cuối cùng. Tôi
ngả người ra sau.
Vậy là trách nhiệm thuộc về mình, - tôi tự nhủ. Một cảm giác… Ờ… một cảm giác về trách nhiệm to lớn. Nhưng nó không làm
tôi choáng ngợp. Nó khiến tôi thêm mạnh mẽ.
Dù sao, như tôi đã nói, đó phải là kẻ hoàn toàn chán ghét thế giới. Phải vậy không? Kẻ nào đó nhận thức được tầm quan
trọng của điều cần phải xảy ra, kẻ chấp nhận thực hiện bổn phận đó và có khả năng làm được điều đó.
Được thôi. Không vấn đề gì.
Tôi có quyết tâm làm điều đó. Tôi có phương tiện để làm điều đó. Tôi có sự chán ghét và tuyệt vọng. Và trên hết, tôi
không phải thằng ngu từ trong gen như Madison. Biết đâu hắn đã làm hỏng phi vụ. Có thể vẫn còn những người chưa nhiễm
vi rút ở châu Nam Cực hay đâu đó, và rốt cuộc họ sẽ khiến vòng quay cuộc sống bắt đầu từ đầu và thế là mọi sự thành ra
công cốc. Hừ, lần này điều đó sẽ không xảy ra. Không thể xảy ra khi người làm là tôi.
Đây là một trách nhiệm lớn, nhưng tôi có thể đảm đương được.
Thực ra, - tôi nghĩ, - cũng dễ thôi mà. Họ đã gửi cho ta thông điệp về nhiệm vụ cần thực hiện, nhưng quan trọng hơn, họ
đã gửi cả công cụ để hoàn thành nhiệm vụ đó.
Tôi đóng bàn cờ lại và đứng lên. Rốt cuộc, tôi đã hiểu rõ mình phải làm gì.