Nghi Lâm hỏi:
- Y làm thái giám ư? Thái giám là cái gì?
Bà bà khó tìm lời giải thích thái giám nghĩa là gì.
Mụ liền hắng dặng một tiếng rồi đáp:
- Thái giám là một chức ty tiện ở trong triều chuyên việc phục thị Hoàng Đế và Hoàng Hậu.
Nghi Lâm nói:
- Lệnh Hồ đại ca là con người cao ngạo, không chịu kẻ khác ràng buộc thì khi nào y lại làm cái chức hầu hạ Hoàng Đế và
Hoàng Hậu? Tiểu ni tưởng đến làm Hoàng Đế y còn chẳng muốn thì nói chi đến chuyện làm thái giám để phục thị Hoàng Đế
Hoàng Hậu?
Bà bà liền đáp:
- Đây là nói tỷ dụ chứ không phải gã làm thái giám thật sự để hầu hạ Hoàng Đế và Hoàng Hậu. Ta bảo gã làm thái giám tức
là không sanh con đẻ cái được mà thôi.
Nghi Lâm nói:
- Cái đó tiểu ni cũng không tin. Lệnh Hồ đại ca cùng Nhậm đại tiểu thư thành thân rồi tất sinh được mấy đứa nhỏ rất ngộ
nghĩnh. Cả hai vợ chồng đã xinh đẹp như vậy mà sinh hạ con gái tất nhiên rất khả ái.
Lệnh Hồ Xung liếc mắt nhìn Doanh Doanh thấy nàng hai má ửng hồng nhưng trong cái thẹn thùng có chứa đầy vẻ hân
hoan.
Bà bà tức quá lớn tiếng:
- Ta bảo gã không sinh con được là không sinh được. Đừng nói chuyện không sinh con mà muốn lấy vợ cũng không xong. Gã
đã thề độc phải lấy ngươi cho bằng được, ngươi đừng hỏi dài dòng nữa.
Nghi Lâm nói:
- Tiểu ni biết rằng trong lòng y chỉ có một mình Nhậm đại tiểu thư.
Bà bà tức mình:
- Ta bảo gã lấy Nhậm đại tiểu thư mà lấy cả ngươi nữa. Ngươi có hiểu không? Thế là gã có hai vợ. Trên cõi đời này thiếu
gì đàn ông năm thê bảy thiếp thì gã lấy hai vợ là thường.
Nghi Lâm cãi:
- Không được đâu! Y đã yêu ai thì nghĩ đến người ấy. Sớm nghĩ tới, chiều nghĩ tới. Lúc ăn cơm hay lúc ngủ cũng nghĩ tới
người ấy khi nào lại nghĩ đến người thứ hai? Tỷ như gia gia của tiểu ni từ khi má má đi rồi lão nhân gia chạy khắp chân
trời góc biển để tìm kiếm má má. Thiên hạ thiếu gì đàn bà con gái? Nếu lấy hai vợ được thì lão nhân gia lại không đi
lấy người khác.
Bà bà lẳng lặng dường như mụ cảm thấy lời nói của Nghi Lâm cũng có lý.
Hồi lâu mụ thở dài đáp:
- Lão ta.... đã làm việc lầm lỗi về sau tất sinh lòng hối hận không lấy ai nữa cũng chẳng có chi khác lạ.
Nghi Lâm nói:
- Tiểu ni đi thôi! Bà bà ơi! Nếu bà bà nhắc tới chuyện Lệnh Hồ đại ca.... muốn lấy tiểu ni với bất cứ một ai thì tiểu
ni.... không thể sống được.
Bà bà hỏi:
- Tại sao vậy? Gã đáp nhất định lấy ngươi. Chẳng lẽ ngươi không bằng lòng gã hay sao?
Nghi Lâm đáp:
- Không phải thế! Không phải thế! Trong lòng tiểu ni lúc nào cũng nhớ tới y và hằng ngày cầu đức Bồ Tát ám trợ cho y
được thanh nhàn sung sướng. Tiểu ni chỉ mong y không gặp tai nạn sở cầu như ý cùng Nhậm đại tiểu thư nên đạo vợ chồng.
Bà bà ơi! Bà bà không hiểu lòng dạ tiểu nị Hễ Lệnh Hồ đại ca được sung sướng là tiểu ni vui lòng.
Bà bà nói:
- Nếu gã không lấy được ngươi thì dĩ nhiên gã không sung sướng thường khi gã mất hết lạc thú ở nhân gian mà tự tử
nữa.
Nghi Lâm nói:
- Trăm điều ngang ngửa chỉ vì tiểu nị Tiểu ni yên trí bà bà điếc tai không nghe thấy gì mới nói nhiều chuyện về Lệnh Hồ
đại cạ Bà bà nên biết y là một tay đại anh hùng, đại hào kiệt ở đời naỵ Còn tiểu ni chỉ là một tên tiểu ni cộ Y đã nói
với Điền Bá Quang hễ gặp tiểu ni cô là bị xúi quẩy, đánh bạc tất thuạ Vậy y mới gặp tiểu ni đã khốn nạn rồi thì còn lấy
tiểu ni thế nào được? Tiểu ni đã quy y cửa Phật đáng lý phải giữ lục căn thanh tịnh không được nghĩ tới chuyện vẩn vợ
Bà bà ơi! từ giờ trở đi bà bà đừng nhắc tới chuyện y nữa.... Nếu bà bà còn nhắc tới thì tiểu ni nhất quyết không đến
chơi với bà bà nữa.
Bà bà vội nói:
- Con tiểu nha đầu này chẳng hiểu gì ráo! Lệnh Hồ Xung đã vì ngươi mà cắt tóc làm sự Gã bảo không lấy ngươi được. Như
vậy đức Bồ Tát có trách phạt cũng chỉ trách phạt gã khi nào lại trách phạt ngươi?
Nghi Lâm khẽ thở dài hỏi:
- Phải chăng Lệnh Hồ đại ca cũng đồng quan điểm với gia gia của tiểu nỉ Nhất định không phải đâu. Má má tiểu ni là
người xinh đẹp hơn đời, thông tuệ khác thường, tính tình hòa thuận. Người là một phụ nữ hay nhất trong thiên hạ nên gia
gia mới làm hòa thượng để lấy ngươi là phải lắm!.... Tiểu ni bì với má má thế nào được?
Lệnh Hồ Xung cười thầm nghĩ bụng:
- Cái thông minh hay cái đẹp tốt của má má cô thì chưa biết thế nào còn bàn về tính tình nhu thuận thì cô mười phần
tưởng má má cô không được nửa phần.
Bỗng nghe bà bà hỏi:
- Sao ngươi lại biết rõ thế?
Nghi Lâm đáp:
- Gia gia của tiểu ni mỗi lần gặp tiểu ni đều nói cho nghe những cái hay cái đẹp của má má. Lão nhân gia bảo:
"Má má ngươi là người văn nhã ôn nhu chưa từng cất tiếng thóa mạ ai một câu mà cũng chẳng bao giờ nói nặng lời với một
người nào. Suốt đời má má giữ lòng nhân hậu, cả con kiến cũng không nỡ di chân cho chết đi. Má má ngươi là một nữ nhân
hay nhất thiên hạ". Tiểu ni tự biết mình suốt đời tu hành cũng chẳng thể nào theo kịp má má.
Bà bà ngập ngừng:
- Lão.... lão nói thế thật ử.... Ta e rằng không phải thế...
Mụ nói câu này bằng giọng run run ra chiều rất khích động!
Nghi Lâm nói:
- Dĩ nhiên là gia gia nói thật. Tiểu ni là con gái lão nhân gia thì khi nào lão nhân gia lại nói dối?
Linh Quy các bỗng trở lại yên tĩnh không một tiếng động.
Bà bà dường như chìm đắm vào cõi trầm tư, mặc tưởng.
Nghi Lâm lại lên tiếng:
- Tiểu ni đi đây! Từ nay tiểu ni không muốn gặp Lệnh Hồ đại ca nữa và hàng ngày cầu đức Bồ Tát dương phò âm trợ cho y
được mọi sự tốt lành.
Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh nghe rõ tiếng bước chân nàng nhẹ nhàng đi xuống thang lầu.
Sau một lúc lâu, lâu lắm bà bà tựa hồ người trong mộng choàng tỉnh giấc, miệng lẩm bẩm nói để mình nghe:
- Y bảo ta là một người phụ nử hay nhất, đẹp nhất thiên hạ ư? Nếu vậy thì y không phải là con người bạc nghĩa vô tình
tham dâm hiếu sắc chăng?
Mụ đảo mắt nhìn không thấy Nghi Lâm đâu liền lớn tiếng gọi:
- Nghi Lâm! Nghi Lâm! Ngươi ở chỗ nào?
Nhưng Nghi Lâm đã đi xa rồi.
Mụ gọi thêm mấy lần nữa không thấy nàng thưa liền hốt hoảng chạy xuống lầu.
Mụ hấp tấp đi, đuổi Nghi Lâm mà bước chân rất sẽ sàng như mèo chạy, cơ hồ nghe không rõ.
Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh ngơ ngác nhìn nhau.
Lúc này trong đầu óc hai người đều nẩy ra nhiều ý niệm khôn tả.
Bóng dương quang lọt qua cửa sổ chiếu vào trong gác. Lưỡi dao cạo lấp loáng ánh hào quang.
Lệnh Hồ Xung lẩm bẩm:
- Không ngờ vận nạn bừa nay lại qua khỏi một cách dễ dàng như vậy.
Bỗng nghe phía dưới chùa Huyền Không có tiếng người nói chuyện, nhưng còn cách xa nên không nghe rõ.
Sau một lúc, Lệnh Hồ Xung nghe thấy tiếng bước chân người đi gần tới nơi, chàng bật tiếng la:
- Có người tới đó!
Chàng la thành tiếng mới biết á huyệt của mình đã giải khai rồi.
Nguyên á huyệt của chàng chỉ bị điểm nhẹ mà nội lực chàng lại thâm hậu hơn Doanh Doanh nên á huyệt tự động giải khai
trước nàng.
Doanh Doanh nghe chàng la liền gật đầu tỏ ý biết rồi.
Lệnh Hồ Xung vươn tay duỗi chân nhưng vẫn chưa cử động được, chàng khẽ nói:
- Chỉ sợ đây là bọn địch nhân. Chẳng biết làm thế nào để giải khai huyệt đạo cho mau không thì nguy mất.
Doanh Doanh lại gật đầu, chú ý lắng nghe thì có đến bảy, tám người đang nói chuyện bô bô tiến về phía chùa Huyền
Không.
Lệnh Hồ Xung nhủ thầm:
- Ước gì bọn họ lên gác Xà Thần thì mình không việc gì hay ít ra cũng chậm lại một khắc để đủ thì giờ vận động giải
khai huyệt đạo.
Nhưng sự thực đã trái với lời ước nguyện của chàng.
Mấy người kia đang trèo lên gác Linh Quy.
Một người cất giọng ồm ồm hỏi:
- Trên chùa Huyền Không này thì có ma nào mà lên lục soát? Nhưng ta cũng phải cẩn thận.
Chính là thanh âm của đầu đà Cửu Tùng Niên.
Lệnh Hồ Xung kinh hãi tự hỏi:
- Đúng hắn rồi! Hắn đến đây làm chỉ Sục tìm gì? Chẳng lẽ họ thành công rồi ư?
Lại nghe Tây Bảo hòa thượng đáp:
- Lệnh trên bảo sao mình cứ theo đúng mà làm.
Mấy người vừa nói vừa lên tầng lầu thứ hai.
Lệnh Hồ Xung hối hả vận khí đả thông huyệt đạo, nhưng nội lực chủ yếu trong mình chàng lại của người ngoài trút vào
chưa thể vận theo ý muốn được. Chàng càng hấp tấp, huyệt đạo càng khó bề giải khai.
Bỗng nghe Nghiêm Tam Tinh nói:
- Nhạc tiên sinh bảo sau khi thành công sẽ lấy Tịch Tà kiếm phổ truyền cho chúng ta, nhưng mình tin thế nào được.
Chuyến này rất nhiều người đến phái Hằng Sơn để lập công mà chúng ta không hao tổn bao nhiêu khí lực thì khi nào tiên
sinh lại truyền riêng cho chúng ta?
Chúng còn đang nói chuyện đã lên đến tầng lầu thứ bạ Chúng vừa đẩy cửa đã nhìn ngay thấy Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung bị
cột chân tay treo lên xà nhà, đều bật tiếng la hoảng đầy vẻ kinh dị.
Hoạt bất lưu thủ Du Tấn lên tiếng:
- Sao Nhậm đại tiểu thư cũng có ở đây? Ồ! Lại một vị hòa thượng nữa!
Trương phu nhân hỏi:
- Không biết ai mà dám vô lễ với Nhậm đại tiểu thư như vậy?
Mụ đi tới bên Doanh Doanh định giải khai huyệt đạo cho nàng thì Du Tấn vội la lên:
- Trương phu nhân! Hãy khoan! Hãy khoan!
Trương phu nhân hỏi:
- Còn khoan gì nữa?
Du Tấn đáp:
- Hãy để tại hạ nghĩ một chút. Xem chừng Nhậm đại tiểu thư bị người trói không nhúc nhích được. Vụ này mới thật là
kỳ.
Ngọc Linh chân nhân bỗng la lên:
- Ô kìa! Đây không phải là một nhà sư mà là Lệnh Hồ chưởng môn. Lệnh Hồ Xung.... Lệnh Hồ công tử.
Mấy người kia đều quay đầu nhìn lại ngó Lệnh Hồ Xung thì nhận ra chàng ngay.
Nguyên tám người này rất kính sợ Doanh Doanh mà đối với Lệnh Hồ Xung càng có điều úy kỵ. Chúng ngơ ngác nhìn nhau chưa
biết quyết định ra sao.
Nghiêm Tam Tinh và Cừu Tùng Niên đột nhiên cất tiếng la:
- Công này mới thật là lớn.
Ngọc Linh chân nhân nói theo:
- Chính thế! Bọn họ có bắt được một tiểu ni cô thì cái đó lấy chi làm hy hữu? Bắt được chưởng môn phái Hằng Sơn mới
đáng là công lao to tát.
Trương phu nhân vươn tay ra vẫn chưa rụt về. Mụ thấy mấy người bàn tán như vậy liền hỏi:
- Bây giờ làm thế nào?
Cả tám người xoay chuyển ý nghĩ trong lòng đều cảm nghĩ:
- Nếu chuyến này mà buông tha Nhậm đại tiểu thư thì đừng nói đến chuyện bắt Lệnh Hồ Xung nữa và đồng thời tính mạng của
ta phải nguy khốn ngaỵ Biết làm thế nào bây giờ?
Nhưng chúng lại nghĩ rằng Doanh Doanh uy quyền rất lớn thì không buông tha nàng cũng không thể được.
Du Tấn cười khà khà nói:
- Người ta có câu:
"lượng nhỏ phi quân tử, vô độc bất anh hùng". Hai câu này thật là đúng! Chà chà! Lượng nhỏ không thành người quân tử,
không độc sao là bậc trượng phủ Chăng làm người quân tử thì chớ nhưng không làm bậc đại trượng phu thì thật là đáng
tiếc.
Ngọc Linh chân nhân hỏi:
- Du huynh bảo thừa cơ hạ thủ giết người để bịt miệng phải không?
Du Tấn cãi:
- Tại hạ không nói thế! Đó là lời nói của đạo trưởng đấy chứ?
Trương phu nhân lớn tiếng quát:
- Thánh cô đối với chúng ta ơn sâu nghĩa trọng. Kẻ nào dám ra chiều bất kính với thánh cô thì bản nhân là người đầu
tiên nhất định phản đối.
Cừu Tùng Niên hỏi: