Sam Sam Đến Đây Ăn Nè

Chương 15: Sam Sam Đến Đây Ăn Nè Sam Sam đến đây ăn nè! - Chương 15-16


Chương 15

Sam Sam mải nhìn Phong Đằng trong đám đông mà quên cả chớp mắt.

Ngài chủ tịch thật đúng là……

Khuôn mẫu của nhân loại.

Dưới ánh đèn lung linh trong đại sảnh, Phong Đằng khoan thai tiến vào hội trường, anh mặc một bộ vest rất đẹp, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác đen, trông vô cùng mạnh mẽ, chói mắt.

Ánh mắt của Sam Sam cứ tự nhiên dõi theo anh, cho đến khi tầm nhìn bị chắn lại bởi dáng người cao to của vị quản lí thì mới sực tỉnh. Sam Sam thu tầm mắt về, quan sát xung quanh, thì ra mọi người cũng đều đang nhìn không chớp mắt, thậm chí có người còn kiễng cả chân lên để nhìn, trong lòng có chút gì đó không thoải mái.

Coi thường!

Ngài chủ tich này lại làm ra vẻ lạnh lùng rồi!

Đàn ông mà dẫn ong dụ bướm thật chẳng ra sao, ăn diện như thế này, anh ta nghĩ là đang trình diễn thời trang đấy à!

Sam Sam đang lầm bầm, đột nhiên phát hiện ánh mắt của ngài chủ tịch hướng về góc cô đang đứng.

Ách………..

Cô nghĩ đi nghĩ lại, không biết anh ta có phát hiện ra không? Chẳng lẽ trong đầu ngài chủ tịch có cài đặt hệ thống cảm biến sóng não?

Sam Sam lạnh lùng quay đi, nhìn chăm chú vào miếng bít tết trước mặt.

Bít tết ơi bít tết~~

Mày làm sao mà lại là một miếng bít tết!

Phong Đằng vừa vào đến hội trường, hai người nam nữ dẫn chương trình liền lên sân khâu tuyên bố buổi liên hoan cuối năm bắt đầu, sau khi người dẫn chương trình nói một hồi dài những lời chúc mừng khai mạc vui vẻ, Phong Đằng lên sân khấu phát biểu.

Sau một tràng vỗ tay nhiệt liệt, cả hội trường vốn ồn ào lúc trước bỗng nhiên yên lặng hẳn.

Sam Sam thầm bĩu môi, trong lòng nghĩ quả thật bất cứ boss nào cũng đều có kỹ năng răn đe, làm mọi người phải sợ ~~, cô ngước lên nhìn Phong Đằng đang phát biểu, nghe giọng nói trầm tĩnh của anh, dần dần, đột nhiên cảm thấy người trên bục thật xa lạ.

Mặc dù thường xuyên gặp Phong Đằng, nhưng đây là lần đầu tiên Sam Sam thấy anh nói chuyện trước nhiều người như vậy, cứ cảm thấy có gì đó khang khác. Lúc này cả con người anh tóat ra một thứ khí chất đặc biệt, đơn giản mà trấn át được toàn trận, nắm giữ toàn cục, làm cho người ta phải ngưỡng mộ. Phong thái của anh tự tin và duyên dáng, không hề có những động tác khoa trương, mỗi câu anh nói ra làm cho người ta tin phục lại có cảm giác được cỗ vũ.

Thực ra thì đâu là điểm khác biệt nhỉ? Sam Sam bối rối nghĩ.

Có lẽ là …….Tự dưng cảm thấy xa cách quá……

Tiếng vỗ tay bắt đầu rộ lên, Sam Sam mới phát hiện ra Phong Đằng đã phát biểu xong, nên cũng vỗ tay vài cái theo mọi người.

Sau đó….. Khụ…….

Thông thường tâm trạng nặng nề và phức tạp chỉ ở lại trong lòng Tiết Sam Sam không quá ba phút , và khi tiếng vỗ tay vừa dứt, Sam Sam lập tức bỏ lại cái tâm trạng bực bội kỳ quái lại phía sau, liền bưng chiếc đĩa vui vẻ chạy khắp nơi.

Bò này, dê này, càng cua này ~~

Quà tặng như mây cuối trời, bốc được thì bốc, không bốc được thì tính sau, đồ ăn trước mặt mới chính là thứ đáng quan tâm!

Sam Sam đang ăn uống thoả thích thì đột nhiên nghe có tiếng gọi đầy ngạc nhiên của một đàn ông ở phía sau.

“Tiết tiểu thư “

………..Tí nữa thì nghẹn.

Sam Sam cố gắng nuốt miếng thức ăn trong miệng, quay đầu lại, thì ra là chồng của Phong đại tiểu thư, hình như tên là Ngôn Thanh.

Sam Sam lễ phép chào anh ta: “Xin chào, anh Ngôn.”

Ngôn Thanh là tổng giám đốc của chi nhánh công ty nhưng không thường xuyên đến tổng công ty, lần này anh ta xuất hiện trong cuộc họp thường niên của tổng công ty với tư cách là lãnh đạo cao cấp, từ sau bữa tiệc đầy tháng đến giờ Sam Sam mới gặp lại anh ta.

Ngôn Thanh nhìn thấy cô, rất xúc động: “Tiết tiểu thư, cuối cùng cũng gặp được cô. Vợ chồng tôi không biết phải cảm ơn cô thế nào mới đủ, thực sự chúng tôi nợ cô quá nhiều.”

Ơ? Cái gì mà nợ cô quá nhiều? Chẳng phải là một lần truyền máu sao? Hơn nữa cũng đã cảm ơn từ lâu rồi mà.

Sam Sam có chút ngạc nhiên nói: “Anh Ngôn, anh khách sáo quá, không có gì đâu mà.”

“Sao lại không có gì.” Vẻ mặt Ngôn Thanh vẫn rất xúc động ” Lần trước khi Nguyệt Nguyệt có chuyện, tôi lại đang đi công tác ở ngoài, ôi, cũng may mà lại có cô giúp đỡ, nếu không tôi sẽ ân hận cả đời.”

Ngôn Thanh nói: “Nguyệt Nguyệt bây giờ vẫn còn đang nằm viện, đợi khi cô ấy khoẻ lại, chắc chắn là phải mời cô ăn một bữa cơm .”

Sam Sam chớp chớp mắt, cuối cùng cũng hiểu ra ý của Ngôn Thanh, chẳng lẽ anh ta cho rằng lần thứ hai cũng là cô cho máu à? Sam Sam vội vàng giải thích: “Anh Ngôn này, hình như anh nhầm rồi, tôi ……”

“Ngôn Thanh.”

Lời giải thích của Sam Sam bị cắt ngang bởi tiếng gọi.

Ngài chủ tịch?

Sam Sam nhìn về hướng phát ra tiếng nói, vô thức đặt đĩa thức ăn hỗn độn đang ăn dở trên tay xuống chiếc bàn phía sau lưng. Phong Đằng cũng không nhìn cô, mà chỉ nói với Ngôn Thanh: “Andy đang tìm anh đấy.”

Ngôn Thanh quay đầu ngó nghiêng một hồi rồi cười nói với Sam Sam ” Tiết tiểu thư, tôi phải đi trước đây, lần sau lại nói chuyện tiếp.”

“Ồ, vâng, tạm biệt.” Sam Sam gật đầu.

Ngôn Thanh đi rồi, trong góc đấy chỉ còn lại Tiết Sam Sam và Phong Đằng, đột nhiên yên lặng hẳn. Sam Sam gọi một tiếng “Ngài chủ tịch”, Phong Đằng chẳng thèm để ý đến cô, cầm lấy ly rượu từ chiếc bàn đên cạnh, nhìn về phía trung tâm hội trường, nhàn nhã thưởng thức ly rượu.

`= =

Anh ta đang làm cái quái gì đấy? Chẳng lẽ lại phải để cô cung tiễn rồi mới chịu đi sao?

Không khí trầm lắng làm Sam Sam có cảm giác không ổn, nhớ ra chuyện lúc nãy, Sam Sam vội vàng nói: “Chủ tịch, anh Ngôn hình như đang hiểu lầm, hình như anh ấy nghĩ rằng lần này cũng là tôi hiến máu cho Phong tiểu thư.”

“Hiểu nhầm thì cứ để cho nhầm luôn đi.” Phong Đằng đặt ly rượu xuống và dặn dò cô: “Nếu sau này anh ta có nói gì thì cô cũng không được phủ nhận đấy. “

“Á?” Sam Sam không hiểu nổi, “Tại sao?”

Giống như lấy mất thành quả lao động của người khác vậy, Sam Sam cảm thấy có tội.

“Không cần hỏi nhiều như vậy.” Phong Đằng lạnh nhạt nói. Anh đương nhiên là có những dự định lâu dài của mình, nhưng cũng không cần phải nói với cô làm gì, có nói thì cô cũng chẳng hiểu nổi.

“À.”

Cái vẻ cô không cần phải biết của anh ta khiến Sam Sam cảm thấy buồn bực. Tâm trạng phức tạp đã được gạt bỏ lúc trước bây giờ lại mơ hồ quay lại.

Không nói thì thôi, giỏi lắm à! Dù sao người nói dối cũng không phải cô, nhiều nhất thì cô cũng chỉ bị coi là tòng phạm, nhưng do bị uy hiếp thôi. Sam Sam rầu rĩ, tìm bừa một cái cớ nói: “Chủ tịch, tôi đi tìm A May, không làm phiền anh nữa.”

Cô nói và chuẩn bị bỏ đi.

“Từ từ” Phòng Đằng gọi cô lại: ” Ai nói là cô có thể đi.”

Boss nói với cái giọng cực kỳ “vênh mặt hất hàm sai khiến”: “Cô đi với tôi, giúp tôi uống rượu. “

Sam Sam lặng cả người.

Giúp uống rượu???

Cô không nghe nhầm đấy chứ! Đây chẳng phải là việc của đàn ông hay sao? Ngài chủ tịch lại bắt cô đi làm! Sam Sam phẫn nộ. Quả nhiên các nhà tư bản đều sử dụng phụ nữ như đàn ông, còn đàn ông thì như gia súc!

“Ngài chủ tịch, tôi không phải là thư ký của anh.”

Thấy cô từ chối, Phong Đằng lập tức thấy không vui, lạnh nhạt nhắc nhở cô: “Tiền thưởng cuối năm của cô.”

Quá đáng lắm rồi! Lại lấy cái đấy ra mà doạ cô! Sam Sam nổi giận, lấy hết dũng khí nói: ” Ngài chủ tịch, tôi, chúng tôi có công đoàn.”

Nên anh không thể tuỳ tiện trừ tiền! Nếu không tôi kiện anh đấy!

” Công đoàn?” Phong Đằng nhướn lông mày lên, nhàn nhã nói :” Ai trả lương cho họ?”

Tại sao lúc trước lại cảm thấy ngài chủ tịch thật quá xa vời?

Anh ta quả thực nên cút ra xa tận bên kia vũ trụ!

Chương 16

Tại sao lúc trước lại cảm thấy ngài chủ tịch thật quá xa vời?

Anh ta quả thực nên cút ra xa tận bên kia vũ trụ!

Lần thứ hai rơi vào ma trảo của Boss, Tiết Sam Sam đau khổ cầm ly rượu đi theo sau ngài chủ tịch, liên tục tươi cười, chạm cốc và nói những câu khách sáo.

Không được ăn đã là bi kịch rồi, lại còn phải đi đi lại lại trên đôi giày cao gót. Được rồi, những cái này cô có thể chịu đựng, nhưng có một số thứ thực sự là khó có thể chịu đựng được nhaaa!

Ví dụ như ông già mặc đồ vest trước mặt.

“Tiết tiểu thư hôm nay thật là rực rỡ, trông khác hẳn ngày thường, chút nữa chắc chắn sẽ phải bầu một phiếu cho cô.”

Rực rỡ…… Cái ông già này! Ông thật đúng là nói dối không chớp mắt!

“Cảm ơn, ông quá khen rồi!” Sam Sam mỉm cười.

Hay lại cái ông già mặc đồ kiểu cổ này nữa.

” Tiết tiểu thư trời sinh thanh tú, trẻ trung sinh động…….( rút gọn từ đồng nghĩa)….A! Giống như ……( rút gọn so sánh gây buồn nôn)! Cùng với ngài chủ tịch …….. ( rút gọn so sánh vô vị)….A!

” Cảm ơn, cảm ơn.” Sam Sam bề ngoài thì ra vẻ được yêu mến mà vừa mừng vừa lo, trong lòng thì vô cùng khâm phục — Giỏi thật đấy! Nói điêu mà không chớp mắt là giỏi rồi, đằng này lại còn ngâm thành thơ nữa!

Đợi cho ông già mặc đồ kiểu cổ đi xa, Sam Sam kéo kéo tay áo Phong Đằng hỏi: “Chủ tịch, có phải chức vụ của ông già mặc đồ kiểu cổ cao hơn ông mặc vest đúng không?

Phong Đằng gật đầu.

Sam Sam đắc ý nói ” Biết ngay mà.”

Không đợi cho Phong Đằng hỏi tại sao, đã nhanh chóng nói với anh: “Vì khả năng nói điêu không chớp mắt của ông ta cao hơn.”

Phong Đằng bật cười, nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô. Cô ta say rồi thì phải, những lời như thế này, bình thường cô ta không có gan dám nói, hơn nữa ….

Anh nhìn những ngón tay của cô trên tay áo anh …..lại còn dám kéo tay anh…..

Anh bất giác nảy ra một ý tưởng, vẫy tay gọi người phục vụ, lấy một ly rượu mới đưa cho cô.

“Đây là cái gì?” San San nhìn vào cái ly chất lỏng màu sắc rực rỡ trong tay anh.

” Loại cocktail này nồng độ cồn thấp hơn.”

” Cảm ơn ngài chủ tịch.”

Sam Sam vô cùng cảm kích nhận lấy li rượu, hoàn toàn không nghĩ ra rằng trước mắt chính là BOSS cao nhất của hai ông già lúc nãy, khả năng nói điêu không chớp mắt còn cao siêu hơn họ rất nhiều.

Loại cocktail này khi uống thì vị rượu rất nhạt, nhưng nồng độ cồn cao gấp nhiều lần loại lúc trước.

Phòng Đằng tâm trạng vui vẻ ngắm nhìn Sam Sam, một lúc sau chợt chau mày hỏi: ” Hoa cài ngực của cô đâu?”

Khi bước vào hội trường, mỗi phụ nữ đều được phát một bông hoa cài ngực áo, phía dưới có đánh số, các quý ông sẽ căn cứ vào mã số đó bỏ phiếu bầu chọn người phụ nữ duyên dáng nhất. Thế nên những người có ý định giành danh hiệu “Người phụ nữ duyên dáng nhất” đều đang đi xã giao khắp hội trường, nếu như người ta không biết mã số của mình thì dù có ăn mặc đẹp đến mấy chăng nữa thì cũng chẳng ăn thua gì.

Sam Sam lạnh toát cả người, cô không thể nói với anh là vì cảm thấy đeo hoa trên ngực thấy rất ngốc nên vứt đi rồi…..

Tuyệt đối không thể nói!

” Ừ nhỉ! Hoa đâu rồi?” Sam Sam kêu lên ngạc nhiên, ngó nghiêng xung quanh đi lần tìm, sau đó báo cáo với ngài chủ tịch: ” Rơi mất rồi.”

“…..Hoa cài ngực rơi lên trời rồi à?”

” Á…..không thể nào?”

” Thế lúc nãy cô nhìn lên trần nhà làm gì?”

Sam Sam : “……= =”

Phong Đằng vẫy tay gọi người phục vụ : ” Lấy cho cô Tiết một bông hoa cài ngực khác.”

Sam Sam vội vàng ngăn lại: ” Chủ tịch, hay là thôi không cần nữa.”

Phong Đằng chỉ nói gọn lỏn hai từ : ” Tiền thưởng.”

Tiền thưởng ….tiền thưởng là ghê gớm lắm à? Người không màng lợi lộc như cô, chẳng thích thú gì với cái của bất chính làm cho toàn toàn bộ chị em phụ nữ phải chịu đói, được chưa!

>_<

Đương nhiên, nếu có thích thú thì cũng không thể lấy được …..

” Chủ tịch, tôi không thể được chọn đâu.” Sam Sam thật thà nói. Cô hiểu bản thân mình chứ, vốn dĩ cô đến là vì để ăn một bữa thịnh soạn, nên không hề trang điểm.

” Tại sao lại không được.” Phong Đằng nhìn một vòng toàn bộ hội trường, chầm chậm nói: ” Mặc dù cô thực sự cũng không có gì đặc sắc lắm, nhưng những người khác còn xoàng hơn.”

Sam Sam trợn mắt, há cả miệng ra kinh ngạc.

Ngài chủ tịch…..Anh độc ác quá, vì hạ nhục một mình tôi mà lôi kéo tất cả chị em phụ nữ vào à.

Lúc này người phục vụ đã đem đến một bông hoa cài ngực khác, dưới ánh mắt đe doạ của Boss, Sam Sam bất đắc dĩ phải đeo bông hoa lên ngực. Trong đầu Sam Sam bỗng có một ý tưởng mơ hồ, lúc trước cô cứ đứng ở trong góc nên đương nhiên là không ai nhìn thấy mã số của cô, thế nghĩa là từ bỏ cuộc bầu chọn này, bây giờ ngài chủ tịch bắt cô phả đeo hoa đi theo khắp hội trường chúc rượu……

Sam Sam buột miệng: ” Chủ tịch, anh không phải là đang giúp tôi chơi ăn gian đấy chứ!

Phong Đằng kinh ngạc nhìn cô, mỉm cười: ” Nói như vậy cũng được.” Sau đó ngắm nhìn gương mặt tái mét của cô rồi bổ sung thêm một câu.

” Lấy được phần thưởng thì chia, tôi bảy cô ba.”

Lại….Thật sự……có ý nghĩ đấy…….

Còn muốn chia phần…….Gian thương đến mức đấy cơ à!

Sam Sam có cảm giác sắp ngất xỉu.

Để cho cô ngất xỉu rồi chờ người ta khiêng ra ngoài đi, dù sao cũng còn tốt hơn là chút nữa bị mất mặt! Nếu như biết trước ngài chủ tịch có lòng tin với cô đến thế, lại còn nghĩ ra có một chủ ý giàu trí tưởng tượng như vậy, thì dù có phải phá sản, cô cũng sẽ phải trang điểm cho ra dáng một chút .

Bây giờ cô ăn mặc bình thường thế này, nếu như giành được cái giải thưởng gì gì BTBT kia thì rõ ràng là cô ăn gian rồi, mất mặt quá!

Điều quan trọng nhất với một kế toán là phải thành thật! Cô không làm giả dưới con mắt của mọi người được….Hơn nữa ngài chủ tịch cũng thật là không có mắt nhìn người, lại đầu tư vào cô…..

Cô đang nghĩ cái gì đây nhỉ ……..

Tóm lại, nhanh chóng làm cho cô ngất xỉu đi………

Nhưng đáng tiếc là Sam Sam quá khoẻ, mặc dù bị ngài chủ tịch vô tình kéo đi khắp hội trường nhưng vẫn kiên cường không gục ngã.

Bữa ăn gần xong, hai người dẫn chương trình tuyên bố, bốc thăm trúng thưởng bắt đầu.

Bắt đầu từ giải thưởng thấp nhất.

Tất cả những giải thưởng thấp nhất …..đều không có phần của Sam Sam.

Những giải thưởng thấp tiếp theo ……vẫn không có.

………………….

…………..

Cuối cùng, giải nhất…..cũng bị một người luôn cười ngây ngô nhận lấy từ tay ngài chủ tịch…..

Sam Sam không hề cảm thấy chút tiếc nuối nào, trong đầu cô chỉ còn nghĩ được đến cái giải thưởng người phụ nữ duyên dáng nhất, làm ơn đừng có mà chọn cô đấy, đàn ông các anh chắc sẽ không mất phong độ đến mức khuất phục uy quyền của ngài chủ tịch chứ…….

Giải nhất đã trao xong, hai người dẫn chương trình bắt đầu kẻ hát người múa phụ họa:

“Tiếp theo đây sẽ là công bố giải thưởng được mong đợi nhất trong đêm nay.”

” Chính xác, đối với tất cả các chị em có mặt trong hội trường này, đây có lẽ là giải thưởng còn được mong chờ hơn cả giải nhất lúc nãy.”

“Được rồi, không nói thêm nhiều lời nữa, mọi người đều đã sốt ruột rồi, hãy nhanh chóng thông báo giải thưởng người phụ nữ duyên dáng nhất đêm nay thôi.’

” Người được số phiếu nhiều nhất đêm này là …….”

Sam Sam nín thở.

“Chu Hiểu Vi , phòng nhân sự!”

Quy Quy: Hôm nay có vẻ hơi ít, kèm thêm một chuyện ngoài lề vậy~~

Rất lâu sau này, khi Sam Sam đã chính thức trở thành bạn gái của Boss, một hôm, Boss phát hiện ra trong điện thoại của Sam Sam, nhạc chuông cho số điện thoại của mình cũng giống những gã khác!

Boss nổi giận, ra lệnh cho Sam Sam phải đổi lại cho khác mọi người.

Sam Sam nhìn thấy anh nổi giận, dè dặt nói: ” Trong điện thoại của em chỉ có hai loại nhạc chuông, một cho đàn ông, một cho phụ nữ, chẳng lẽ Boss lại muốn là loại người thứ ba sao?