Thương Thiên
Chương 564: Thập niên chi tụ (1)
"Quân Hành xin chào Lý huynh"
Tư mã Quân Hành tiến lên chào, trên mặt mang theo vẻ mỉm cười nói:
"Đã sớm từ chỗ thân phụ nghe qua đại danh Lý huynh, lần này đặc biệt đến bái phỏng".
Nhạc phàm đánh giá lại đối phương, khí phách thư sinh, mắt hàm duệ quang giữa ánh mắt cùng Tư Mã như giống nhau như
đúc, đây chính là người chấp bút (ý là người cầm bút), một thế hệ mới của Tư Mã Phủ - Tư Mã Quân Hành
"Mười năm không gặp, không biết Tư Mã lão tiên sinh hiện tại thân thể vẫn an khang?".
Tưởng tượng đến lão già Tư Mã, trong lòng Nhạc Phàm cũng không thể không sinh ra một loại cảm giác kính nể. Rất ít
người có thể học tập được Tư Mã gia, vì chân tướng của sự thực mà kiên trì đến cùng. Đề cập đến phụ thân, Tư Mã Quân
Hành sắc mặt buồn bã thở dài nói:
"Cám ơn Lý huynh quan tâm, chỉ tiếc phụ thân mấy năm qua vì dốc hết tâm huyết biên soạn "Thương Thiên Giám",
thân thể đã sớm cạn kiệt, hàng năm đều nằm liệt giường không dậy nổi. Bất quá phụ thân ta thẳng đến cho bây giờ người
vẫn có một tâm nguyện chưa hoàn thành xong, cho nên lần này quân hành mạo muội cầu kiến, chính là muốn vì vi phụ mà
chứng thực một sự tình. Xem như giải quyết xong một cái tâm nguyện cho phụ thân. "
"Có thể".
Thấy Nhạc Phàm gật đầu đồng ý, Lăng Thông vội vàng ngắt lời nói:
"Lý đại ca, Tư Mã huynh đệ, chúng ta cũng đừng đứng ngoài này nữa, hay là vào bên trong nhà rồi hãy luận
đàm!"
Ba người tiến vào bên trong ốc tử, nội viện chỉ còn hai đứa trẻ Tiểu Võ cùng Nữu Nữu. Ban đêm, Lạc Dương phồn hoa dần
dần lâm vào an tĩnh. Lăng gia biệt viện, ánh đèn dầu lay lắt. Qua một lúc thật lâu, Tư Mã Quân hành từ trong phòng đi
ra, biểu tình trên mặt có chút cảm khái cùng một chút gì đó sợ hãi. Cái gì mới là kiên cương bất khuất, đây đều không
phải là thứ lực lượng cùng trí tuệ có thể lí giải được, mà đó là một loại cảm ngộ tinh thần cùng nghị lực. Tư Mã Quân
Hành là một thế hệ văn hào học sĩ, tự xưng là đọc sách không dưới vạn cuốn, sớm đã cho rằng mình đã nhìn quen sự chìm
nổi của thế nhân, hiểu được nhân sinh thất tình lục dục. Nhưng khi hắn nghe xong hết thảy sở giảng của Lý Nhạc Phàm,
mới chính thức cảm nhận được sự đau xót khi ly hợp, cảm nhận được nỗi cô độc bi thương của sinh tử. Những thứ này, ngôn
ngữ trong sách vở không thể nào miêu tả được, lại càng không thể từ trong thư cú lĩnh ngộ ra. Giờ phút này, Tư Mã Quân
Hành rốt cục cũng hiểu được sự cố chấp của phụ thân, hiểu được vì sao mà phụ thân nhất đinh bắt mình tìm gặp người này.
Bởi vì trên người Lý Nhạc Phàm có sự kiên trì mà người khác không có, đối phương có rất nhiều thứ đáng giá để mình học
tập. Trải qua một phen trường đàm (ý nói là nói chuyện một lúc lâu), Tư Mã Quân Hành mới phát hiện, kì thất Lý Nhạc
Phàm cũng không có thần bí quỷ dị như trong lời đồn đãi, lại càng không phải là một nam nhân lãnh huyết vô tình. Hắn
chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn, có yêu, có hận, có tình có nghĩa. Vì mục đích mình theo
đuổi mà bất chấp lỗ lực. Có lẽ có một số người chung quy vẫn cảm thấy Lý Nhạc Phàm này rất thâm trầm, là loại người khó
có thể nắm bắt, nhưng mà hắn chưa từng che dấu tình cảm chân thực bên trong nội tâm của mình. Biểu đạt của hắn, vĩnh
viễn là thứ đơn giản nhất trực tiếp nhất trên thế gian. Hắn giống như là một hài tử quật cường vậy!
Phía sau, Lăng Thông vỗ vỗ vai Tư Mã Quân Hành nói:
"Được rồi Tư Mã huynh đệ, trên thế gian này đã có quá nhiều người thương tâm, ngươi cũng đừng đứng chỗ này cảm thán
nữa. Dù sao thì cuộc sống của mỗi người đều bất đồng, đối với theo đuổi sinh mệnh cũng là bất đồng".
Tư Mã Quân Hành nghe vậy từ từ thở ra thật dài, cười nói:
"Lăng huynh đệ thật là người tâm tính rộng rãi, khó trách thân thể lại phương phi như vậy".
"Hắc hắc, đó là đương nhiên!"
Lăng Thông không chút phủ nhận nào cười nói:
"Người ta đều nói ta là thương nhân, kỳ thật ta cảm thấy mình càng giống một thi nhân khoái hoạt hơn. Không có việc
gì thì ngâm môt khúc tiểu thi (thơ ngắn), có việc thì lẩm nhẩm một tiểu khúc. Nếu mà dùng cả ngày để tính toán một chút
chuyện nhỏ nhặt chi li, thì cuộc sống còn cái gì là lạc thú đâu?".
Nghe xong lời này, Tư Mã Quân Hành không còn từ gì để nói. Nhìn vào vị nam nhân béo mập đi bên cạnh đang khoe khoang
này, ai có thể liên tưởng đến hắn cùng với một vị thi nhân lại đang đi cùng một chỗ? Xem ra cũng chỉ có cha tác giả có
lực liên tưởng phong phú mới nghĩ ra a.
Không để ý đến vẻ mặt khổ sở của Tư Mã Quân Hành, Lăng thông kéo cổ tay của đối phương (đam mĩ) nói:
"Tư Mã Huynh đệ, khó có được cơ hội ngươi tới nhà ta một lần, đêm nay hãy nghỉ lại nơi này đi! Đi nhanh một chút, để
Lý đại ca an tĩnh, ta mời ngươi đi uống rượu, uống hảo tửu. Ha ha ha".
Một trận cười to vang lên, hai thân ảnh liền li khai biệt viện.
"Phàm nhân cư, phàm nhân cư, bình phàm chi nhân hà sở dục?"
Chung quy nếu đã là phàm nhân thì ngươi như thế nào có thể thoát khỏi sinh lão bệnh tử! Cô độc trong phòng, Nhạc Phàm
yên lặng không nói, tùy ý để cho sự tịch mịch ăn mòn tâm linh của chính mình. Đúng vậy, hắn rất thương cảm. Không chỉ
bởi vì nghe được tin tức Tư mã tương như sắp chết vì bệnh, mà còn có một nỗi buồn li biệt không nói rõ thành lời, giống
như là hắn sắp mất đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng. Cảm giác cô tịch trong lòng khiến cho Nhạc Phàm nhớ tới phụ
thân, nhớ tới vạn gia gia, còn có Tô gia gia, Quý lão mấy người bọn họ.
"Tại Ẩn Tiên cốc, các người có khỏe không?"
Mười năm không hề có tin tức của những người thân cận Tô gia gia cùng Quý lão, Nhạc Phàm rất là tưởng niệm. Chỉ là hắn
còn có một lời hứa, cùng rất nhiều sự tình muốn làm, hắn không muốn quấy rầy cuộc sống bình an của Ẩn Tiên Cốc.
"Chờ sau, nếu ta còn sống, ta sẽ trở về".
Thu liễm suy nghĩ trong lòng, Nhạc Phàm lại ngưng xuất tiễn mang tiếp tục thể ngộ tinh túy của "ngự tiễn cửu
thiên".
Bóng đêm yên tĩnh, bầu trời đầy sao. Đúng lúc này một trận gió lớn xẹt qua bầu trời đêm, một đạo thân ảnh từ trên bầu
trời hạ xuống, thẳng hướng Lăng Phủ mà đi
"Ba ba ba! Ba ba ba!"
"Mở cửa! Mở cửa nhanh!".
Một trận đập cửa dồn dập vang lên, Lăng phủ đại môn ngay lập tức mở ra
"Lăng Thông tiểu tử kia đâu? Hiện đang ở chỗ nào? Nhanh dẫn ta đến gặp hắn".
Hạ nhân Lăng phủ vừa mới mở cửa, chỉ thấy một nam tử cao lớn uy mãnh xuất hiện trước mặt, thần sắc mang vẻ sốt ruột.
Người này chính là Vương Sung, hắn cưỡi cự điêu một đường đi tới, trên đường ít khi dừng lại. Vẻn vẹn trong ba ngày
thời gian hắn liền từ vùng man nam địa cực chạy tới Lạc Dương, cơ hồ là đi qua quá nửa Thần Châu.
"Ngươi vị huynh đài này không biết tìm lão gia nhà chúng tôi có chuyện gì sao?"
Người hạ nhân này thần tình vẫn chưa ổn định, hoàn toàn bị khí thế bưu hãn của Vương sung dọa cho hoảng sợ. Trong lòng
Vương sung cấp thiết khôn kể, chả muốn cùng đối phương nói cái gì cước bộ trực tiếp xâm nhập vào bên trong Lăng Phủ, dù
sao hắn cũng không lạ lậm với Lăng Phủ nội viện, nhắm mắt cũng có thể tìm được đường
"Uy! Uy! Ngươi đứng lại, ngươi mà không đứng lại là ta không khách khí đâu".
Thoại âm đột nhiên ngừng lại, người hạ nhân này đang muốn tiến lên ngăn trở, lại phát hiện ra rằng thân ảnh người nọ đã
biến mất.
"Uống, uống nào! Tư Mã huynh đệ, ta đại biểu nhân sĩ giang hồ trong thiên hạ kính Tư Mã gia ngươi một ly, các người
đã vất vả rồi!".
"Lăng huynh khách khí rồi, so với Lăng Huynh đại nghĩa vì nước, Quân hành cảm thấy mặc cảm a!".
"Hắc hắc, Tư mã huynh đệ quả thực tin tức vô cùng nhạy bén a".
"Không dám, không dám, nếu là cái gì cũng không biết thì Quân Hành sao dám cầm bút mà viết "Thương Thiên
Giám"".
"Ha hả, tuy là ta có làm một chút sự tình, nhưng so với Tư Mã gia các ngươi mà nói, kì thật các ngươi mới chân chính
là người có cống hiến cho thiên hạ a. Nếu không có "Thương Thiên Giám" thì trên đời này làm gì còn có cái gì gọi
là công lý cùng chính nghĩa nữa".
"Lăng huynh thật sự là nói quá lời, Tư Mã gia sao thừa nhận nổi, Quân Hành lại càng hổ thẹn! Có thể vì hậu nhân mà
lưu lại một phần chứng kiến chân thực, đây đã là vinh quang lớn lao nhất của Tư Mã gia, nếu thiên hạ không tin thì ngay
lập tức Tư Mã gia liền lập tức phong bút.
"Uy tín của Tư Mã, khắp nơi thiên hạ đều tín nhiệm, một lời này nói vô cùng đúng a, đáng để cạn một chén
lớn!".
"Cụng ly!".
Bên trong lương đình, hai nam nhân lần đầu tiên gặp mặt lại như lão bằng hữu lâu năm, trò chuyện với nhau vô cùng thân
mật. Đúng thời điểm hai người tán gẫu cao hứng, thì một thân ảnh trực tiếp lao tới.
Quyển 13: Thiên đạo chi tranh
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.