Ngày hôm sau chúng tôi đều dậy rất sớm, thu dọn đồ đạc xong xuôi, rồi theo những gì nghe ngóng được
từ hôm trước, ra khỏi làng, vòng qua hai sườn núi, tìm kiếm Ngư Cốt miếu.
Vượt qua hai sườn núi, nói nghe có vẻ đơn giản, đường chim bay có thể rất ngắn, nhưng đến khi thực sự khởi hành rồi mới
biết thực sự không dễ chút nào.hôm qua đến được đến đây thì trời đã tối om, chẳng ai nhìn rõ quanh cảnh xung quanh ra
làm sao, bây giờ có ánh bình minh chiếu rọi dõi mắt nhìn ra xa, mới thấy ngòi rạch đan xen ngang dọc, các gò đất, bãi
đất, hào đất dựng đứng bao bọc hết cẩ ba bề bốn bên.
Nơi đây tuy không phải là cao nguyên hoang thổ, song lại chịu ảnh hưởng của lũ sông hoàng Hà, trên mặt đất có một lớp
bùn vàng rắn chắc, gió chính là lưỡi dao trổ của tạo hóa, cắt gọt chạm trổ trên những ngọn núi vốn dic trập trùng vươn
trải, tạo nên vô số những khe rãnh hốc động, có nhiều khe hun hút nhìn mà rợn tóc gáy.
Môi trường tự nhiên ở đây vô cùng khắc nghiệt, đất rộng người thưa, gió lùa qua khe núi u u thành tiếng, nghe như ma
hờn quỷ khóc, dọc sườn núi lỗ chỗ đầy những đống đá vôi sâu không thấy đáy, nhìn từ đằng xa, trông dốc núi như mọc đầy
mụn ruồi vậy.
Đi bộ gần ba tiếng đồng hồ, cuối cùng chúng tôi cũng tìm thấy miếu Ngư Cốt trong một khe núi. Ngôi miếu còn hoang tàn
hơn những gì chúng tôi tưởng tượng. Chúng tôi nghe kể ngôi miếu thờ Long Vương này đã ngưng hương hỏa đã mấy chục năm,
trước khi đến cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn, không ngờ đến thực địa quan sát, mới biết ngôi miếu này đã tàn tạ đến độ sắp
rụng ra đến nơi rồi.
Miếu Ngư Cốt chỉ có duy nhất một gian thờ, cũng chẳng hề phân cửa trước của sau, gian Đông, gian Tây, cổng miếu đã sập
từ lâu, có điều cũng coi như đã trông thấy xương sọ của con Long Vương đầu sắt, miêng cá chính là của ra vào của ngôi
miếu.
Tuyền béo cầm xẻng công binh gõ gõ vào xương cá... keng... keng... khúc xương này vẫn còn rắn chắc thật.Chúng tôi quan
sát kĩ hơn, thấy loại xương cá này hoang toàn khác biệt với loại xương cá thường, tuy không còn da thịt, nhưng vẫn
khiến người ta cảm nhận được dáng vẻ ghê rợn xấu xí.Thật chưa từng thấy loài cá nào như vậy cả, không phải cá voi mà
cũng chẳng phải cá sông bình thường, to đến rợn người khiến chẳng ai dám nhìn lâu.
Tượng đất Long Vương trong điện chẳng biết đã thất lạc nơi đâu, trên mặt đất và cột kèo phủ kín bụi bặm, mạng nhện,
song vào đến bên trong miếu, chúng tôi lại không nhìn ra rường xà làm bằng xương cá, có lẽ đều được bọc bên trong gạch
ngói hết cả rồi.
Tường miếu cũng chư hoàn toàn tróc lở, gắng gượng vẫn có thể nhận ra bốn chữ đại tự: "Phong điều vũ thuận" trên đó,
dưới đất có mấy ổ chuột, trông thấy có người bước vào, cả lũ liền chạy nhái nhác khắp nơi.
Chúng tôi không dám ở lại lâu trong Ngư Cốt miếu, ngôi miếu rách này có thể sập bất cứ lúc nào, chỉ cần một trận gió
lớn, nói không chừng cũng hất phăng cả mái nhà đi cũng nên.
Trước của miếu, Răng Vàng nói, loại miếu thờ Long Vương xây bằng xương cá này cũng có vài ngôi ở vùng duyên hải, trong
nội địa thì đích thực rất hiếm thấy, thời Dân Quốc, ở Tĩnh Hải, Thiên Tân cũng có một ngôi miếu thế này, cũng là cá lớn
chết dạt vào bờ, có người tốt quyên tiền đem xương cá xây miếu Long Vương, hương hỏa thịnh lắm, sau rồi đầu những năm
70 thì bị đập đi, từ đó đến giờ chưa thấy ngôi nào như vậy nữa.
Tôi quan sát kỹ địa hình của Ngư Cốt miếu trong tổng quan hình thể của khe núi chung quanh,rồi cười rằng: "Vị trí của
ngôi miếu này mà là huyệt vị phong thủy, thì tôi về đem cuốn thập lục tự âm dương phong thủy bí thuật đốt quách
đi cho rồi"
Tuyền béo ngây ngô hỏi: "Chỗ này không phải rất tốt hay sao? Gió thổi vi vu suốt ngày, như vậy trong phong thủy đã có
"phong" rồi, ừm... mẹ kiếp..chỉ tiếc là thiếu chút nước,chỉ cần có một lạch nước, là cũng hòm hòm coi như huyệt báu
phong thủy rồi còn gì!"
Tôi giải thích: "Xây dựng miếu điền chùa chiền cầu kỳ kiểu khác với nhà của, mồ mả, chùa chiền là nơi cầu phúc, không
thể thùy tiện xây đâu cũng được, đất xây chùa phải rộng mát thoáng đạt, sông núi trùng trùng.ngoài cái miếu Ngư Cốt
này, ông đã bao giờ thấy cái miếu nào trong khe núi chưa?ngay cả miếu Thổ Địa cũng không được xây trông hẻm núi sâu thế
này đâu, đúng như câu:sơn cốc hiểm sâu họa xuyên tâm, xây chùa dựng mộ họa thêm nhân."
Răng Vàng liền hỏi: "Anh Nhất!Câu cuối cùng anh nói nghĩa là gì?Có phải là ý không nên dựng miếu trong khe núi hay
không?"
Tôi gật đầu: "Đúng vậy, ông anh xem những khe những rãnh này, ngoằn nghèo như rắn bò rồn cuộn, đòi núi chung quanh khô
cằn xơ xác, không có cây che suối chở, không tạo nên bề nên thế, thêm vào đó lại ằm hõm sâu trong núi, âm khí nặng
nề.
Nếu như cây côi trên núi xanh tươi um tùm một chút thì còn đỡ thế gọi là"dải tiên thấp thoáng trong màn gấm,đấng chủ
vun che phúc lộc dày". Hẻm núi điêu tàn này, xét theo nguyên lý phong thủy TRung Hoa cổ, chớ nói xây miếu, tang
người chết cũng chẳng hợp nữa, nên tôi đoán việc dựng miếu ở đây chắc chắn có điều khuất khúc, nhất định là các chiêu
bài của các Mô Kim hiệu úy dùng che đậy chuyện đổ đấu hôm nay tận mắt quan chiêm quả nhiên không ngoài dự liệu.
Tuyền béo lại nói: "cho dù che mắt thiên hạ, cũng đâu cần phải gọi làng gọi nước như vậy,tôi thấy chỉ cần dựng cái lều
cỏ là đủ rồi.Hơn nữa trong cái hẻm núi này lấy đâu ra ma nào, cùng lắm thỉnh thoảng có thằng chăn dê tạt qua, nghe dân
làng bảo, qua cái sườn này là mê động Long Lĩnh, bên trong ma quỷ rập rình, người thường chẳng thể nào lai vãng, cho
nên e cũng chẳng mấy ai tới đây chăn dê đâu"
Tôi đáp: "Chuyện này chủ yếu vẫn là để lấy lòng dân bản địa thôi, khách ngoại tỉnh bỏ tiền xây miếu Long Vương, cầu cho
cả vùng bình yên no ấm mưa thuận gió hòa, người trong vùng sẽ không thắc mắc gì, chứ đến thẳng đây dựng chòi, có phải
sẽ khiến người ta cảm thấy bất bình thường, thấy kỳ quái khó hiểu không, bỗng dưng lại vào trong khe núi dựng nhà làm
gì chứ?vậy là dễ bị người ta hoài nghi rồi.Chi bằng bảo đây là huyệt phong thủy đẹp, xây ngôi miếu lên trên, vậy còn dễ
gạt người hơn, hồi trước còn có kẻ giả vờ làm ruộng, cây cối lên xanh um rồi mới hành động, tất cả đều có một tông chỉ,
chính là không để người khác biết mình làm gì... "
Nghe tôi phân tích, cả Tuyền béo và Răng Vàng đều đồng tình, người vùng khác đến xây miếu trong khe núi đúng là dễ ngụy
trang hơn xây nhà nhiều.
Thực ra Tuyền béo nói không phải không có lý, chỉ có điều phải lên trên triền núi quan sát hình thể Long Lĩnh đã rồi
mới có thể đi sâu thêm một bước phán đoàn nguyên nhân xây miếu ở đây.tôi đoán khỏang cách giữa ngôi mộ cổ và Ngư Cốt
miếu không xa lắm, nếu không sẽ tốn rất nhiều công sức đào đường hầm.
Cuối cùng cũng đã đến chân dốc Long Lĩnh, tôi có 2 việc lo lắng nhất, mộtlaf dãy Long Lĩnh liệu có mộ cổ không, bây giờ
xem ra có thể chắc chắn đáp án là trăm phần trăm khẳng định.
Việc thứ hai là, ngôi mộ cổ lớn như thế, lại bị gã lái buôn giả mạo kia nhòm ngó từ lâu, hắn ta có thành công hay không
thì cũng khó nói, song chỉ xem hắn tính toàn và hành động như vậy, ắt hẳn là đã quyết đổ cái đáu này cho được.
Nhưng dù cổ mộ Long Lĩnh này đã bị đổ đấu chăng nữa, tôi nghĩ chúng tôi cũng nên vào đó thăm quan một chuyến, xem các
cao thủ khác làm thế nào, không chừng hắn ta không cuỗm hết, vẫn còn sót lại vài món thì sao.
Quy định của cái nghề Mô Kim Hiệu úy này rất nghiêm ngặt, khi đổ đấu, chỉ được lấy một vài món, nhiều hơn là phá hoại
quy củ, tay lái buôn bỏ tiền dựng Ngư Cốt miếu này đã tìm được ngôi mộ cổ trong Long Lĩnh mà biết bao nhiêu kẻ khác tìm
không ra nhất định phải là một cao thủ lão làng.
Càng là cao thủ lão làng, người ta lại càng coi trong quy củ, có lúc thậm chí còn xem trọng quy định của nghề nghiệp
còn hơn cả mạng sống, song những truyền thống tốt đẹp đó đến nay cũng chẳng còn ai đoái hoài đến nữa, đám trộm mộ bây
giờ chẳng khác gì bọn Nhật ngày xưa, về cơ bản toàn chơi trò "ba sạch" hết cả
Chúng tôi đi quanh ngôi miếu đến mấy vòng, nhưng phát hiện ra được vị trí đường hầm, xem chừng đã được che đậy cực kỳ
kín đáo, khó mà tìm ra được, thậm chí con có khả năng vị Mô Kim Hiệu úy bịt chặt lối vào lại sau khi đổ đấu xong cũng
không chừng.
Răng Vàng quay qua hỏi tôi xem liệu có thể xác định vị trí cụ thể của cổ mộ không, tôi nói ở trong khe nhìn không ra,
phải leo lên sườn núi, từ đó phóng mắt nhìn mới ra được.
Răng Vàng ngày thường cờ bạc rượu chè liên miên, sức khỏe không tốt lắm, không chịu nổi dặm dại bôn ba, cuốc bộ đến
được miếu Ngư Cốt đã mệt nhừ tử, giờ bảo trèo lên núi rồi quay xuống, thực quá sức chịu đụng của hắn.Vậy nên tôi bảo
Răng Vàng và Tuyền béo ở lại miếu, tiếp tục tìm kiếm đường hầm, đồng thời dặn dò nếu 2 người có vào trong miếu thì phải
hết sức cẩn thận, chớ để bị đè bẹp bên trong.
Mình tôi men theo dốc núi, tay bấu chân đạp, chẳng mấy chốc đã leo lên trên sườn núi, chỉ thấy bên dưới ngòi lạch chằng
chịt, mặt đất như bị bàn tay ai đó vẽ nặn, vô số những nếp gấp cao thấp ngang dọc, địa hình vô cùng phức tạp.
Đặc điểm địa mạo vùng Thiểm Tây hai 2 phía nam BẮc cao, ở giữa thấp, tây bắc cao, đông nam thấp, địa hình dốc từ tây
sang đông.Phia Bắc là cao nguyên Hoàng Thổ, phía nam là dãy Tần Bà, ở giữa là đồng bằng Quan Trung.Còn nơi đây là một
miền đòi núi thấp hiếm thấy do dãy Long Lĩnh kéo dài hình thành, núi non đều không cao lắm, từ trên cao nhìn xuống, có
thể cảm thấy như một vệt sẹo trên mắt đất.
Tôi giơ tay che ngang tầm mắt, quan sát kỹ lưỡng hình dạng của từng ngọn núi phía trước, Long Lĩnh quả nhiên danh bất
hư truyền, địa mạch cài xen chằng chịt, phân chí nối tiếp, "tầm long quyết "có câu: "sông suối đại ngàn trăm dải, lầu
rồng điện ngọc muôn tòa"
Trong dãy Long Lĩnh này có một tòa "lầu rồng điện ngọc" ẩn giấu cực sâu, hình thế nương nhau, đan xen hoàn tụ, những
dãy núi nhấp nhô trải dài kia chính là cái thế hiện ra từ tòa" lầu rông điện ngọc" bên tròn."Thế" rồng nơi đây không
phải"thế" mai táng được các bậc đế vương,"thế" của lăng mộ hoàng đế phải vưngc chắc, phải như những nơi có núi non cao
ngất, sông suối lượn vòng, tạo nên thế tựa núi đạp sông, hung cứ thiên hạ, còn thê hiện ra từ dãy Long Lĩnh là thê ngọa
cư nơi xa xôi, yên bình tích tụ.
Hình thế này thì có thể mai táng quốc thích, nhũng người thân cận trong hoàng tộc, tỷ như hoàng hậu, thái hậu, công
chúa thân vương, chôn ở đây thì vương thất yên ổn hưng thịnh, trong cung bình lặng yên hóa, nói trắng ra thì như kiểu
trấn yên vườn sau nhà mình vậy.
Nhưng cái thế này đã bị môi trường tự nhiên phá hoại, mưa gió cắt gọt, núi lở động đất, thủy thổ đi biến hết sức nghiêm
trọng, lớp đất bề mặt vỡ vụn, không còn đâu khí tượng của năm xưa nữa rồi.
Mặc dù vậy, ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã nhận ra được ngay "tòa lầu rồng điện ngọc" ở Long Lĩnh nằm chính ngay
dưới sườn núi nơi tôi đang đứng.Dốc núi này đã bị tự nhiên tàn phá nặng nề, những sườn dốc gay hẻm sâu gần đó đều từ
đây trải dần ra, cổ mộ thời Đường hẳn đang nằm trong lòng núi.
Tôi đứng trên sườn núi, ngắm nhìn khí mạch của sông núi ghập ghềnh, lấy bút đánh dấu những vị trí có thể có mộ cổ lại,
ghi rõ khoảng cách phương vị, sau đó quay người lại nhìn sang phía Răng Vàng và Tuyền béo.
Hai ông tướng đang quanh quẩn ở Ngư Cốt miếu tìm đường xuống đại đạo, tôi cho tay lên miệng huýt sáo gọi bọn họ.