Xa xa từ trong rừng rậm truyền lại những âm thanh nhỏ nhặt, loại âm thanh này rơi vào trong
tai Hạ Nhất Minh làm hắn hiểu được đây là do một đám người gây ra. Nhìn lại thi thể trên mặt đất, cho dù không cần suy
nghĩ cũng biết được những người này là do Hồ Bân mà tìm tới. Lùi lại một vài bước, Hạ Nhất Minh do dự một chút, cao
giọng nói:
- Người tới là người nào? Xin hãy báo danh.
Động tĩnh phía trước nhất thời tiêu thất, sau khi nghe được âm thanh của Hạ Nhất Minh liền lập tức dừng lại không tiến
lên tiếp. Một đạo âm thanh truyền tới:
- Chúng ta là người của Từ gia bảo, phối hợp với công sai đại nhân truy nã tội phạm, các hạ là….
Hạ Nhất Minh nhất thời nhăn mặt, tuy rằng bây giờ tuổi còn nhỏ Hạ Nhất Minh cũng không tham gia sự tình trọng yếu của
gia trang, nhưng tốt xấu gì cũng biết được Từ gia và Hạ gia đều là một trong ba đại gia tộc chiếm giữ Huyền Lý. Hơn
nữa, trong Từ gia cũng có một vị cao thủ mười tầng nội kình trấn giữ, quan hệ với Hạ gia cũng không phải hòa thuận.
Chẳng qua, trong tình huống này, Hạ Nhất Minh cũng không muốn chủ động khiêu khích, cất cao giọng trả lời:
- Các vị ở Từ gia bảo đến đây là vì đào phạm Hồ Bân sao?
- Đúng vậy.
- Đã như vậy liền thỉnh các vị quay trở lại.
Từ phương hướng kia nhất thời truyền lại những âm thanh nhỏ nhặt, khẽ giật mình, bởi vì Hạ Nhất Minh nghe ra đây là âm
thanh chuẩn bị cung nỏ. Trong lòng cười lạnh một tiếng, uy lực của nỗ tiễn quả thực rất lớn, ngay cả Hạ Nhất Minh tu vi
đã đạt tới tầng thứ bảy nội kình cũng không dám dùng tay trần đón đỡ. Nhưng đối với những tu luyện giả đã tu luyện tới
tầng thứ sáu mà nói, nỗ tiễn chỉ có tác dụng khi đánh lén hoặc trong đại quy mô chiến đấu mà thôi. Nếu để người ta đề
phòng, mà nỗ tiễn chỉ có dưới mười cái thì trên cơ bản chẳng có gì đánh để nói. Nửa ngày sau, phía trước mới có thanh
âm dội lại, nhưng lại có chút sắc bén của sát khí:
- Các hạ là ai? Chẳng lẽ là đồng đảng của Hồ Bân sao?
Hạ Nhất Minh chớp mắt, nói:
- Ngươi mới là đồng đảng của Hồ Bân.
- Một khi các hạ không phải là đồng đảng của Hồ Bân vậy sao phải bao che cho hắn?
Hạ Nhất Minh đang định nói chuyện tiếp, đột nhiên lại nghe được ở hai phía bên cạnh có tiếng động cực nhỏ truyền đến,
nguyên lai người này dùng lời nói để làm hắn phân tâm, sau đó sai thủ hạ tiến ra hai phía để định đánh lén. Khẽ nhíu
mày, Hạ Nhất Minh rùng mình, người này có tâm tư như vậy, khẳng định không phải là hạng người lương thiện gì. Nếu không
phải Hạ Nhất Minh đã đạt tới tầng thứ bảy nội kình, chỉ sợ không thể nghe rõ được âm thanh nhỏ như thế. Đương nhiên,
điều này cũng không quan hệ tới kinh nghiệm của Hạ Nhất Minh, nếu đổi lại là Hồ Bân, cho dù tu vi của hắn mới chỉ ở
tầng thứ năm cũng sẽ không xem nhẹ âm thanh ở hai bên vọng lại.
Hạ Nhất Minh hừ lạnh, nói:
- Các vị, không cần lẩn trốn, quang minh chính đại xuất hiện đi, đào phạm Hồ Bân đã chết rồi.
Thanh âm ở ba hướng nhất thời chấm dứt, một khi đã bị người ta phát hiện ra thì bọn họ không cần ẩn dấu thêm nữa. Hơn
nữa, lại nghe được tin tức Hồ Bân đã chết, những người này đương nhiên phải đi ra xem xét. Sau một lúc, hơn mười người
từ ba phương hướng đi lại, trừ bỏ ba người mặc công phục của nha dịch, còn lại mọi người đều mặc trang phục ngắn. Loại
trang phục này cũng là trang phục chính thức của Từ gia bảo.
Cầm đầu là một hán tử cao lớn, hắn không có chòm râu mà chỉ có một ít ngắn ngủi ở phía trên miệng. Nhưng tinh thần lại
có vẻ tỉnh táo, hai mắt lóe ra tinh quang khiến cho kẻ khác không dám nhìn thẳng, rõ ràng là một vị nội kình tu luyện
giả.
Ánh mắt của Hạ Nhất Minh nhanh như điện, đảo mắt nhìn qua những người này liền nhận ra. Trừ bỏ vị hán tử cầm đầu kia,
những kẻ còn lại tu vi nội kình cũng chỉ ở tầng thứ ba, cùng với tráng đinh tinh nhuệ của Hạ gia trang cũng không kém
mấy. Còn tên cầm đầu thì không giống thế, tuy rằng Hạ Nhất Minh không nhận ra thực lực của hắn, nhưng lại có thể cảm
giác được người này có tu vi còn trên cả mình, thực lực giống như phụ thân và Tam thúc.
Người nọ đi ra, ánh mắt đầu tiên là đảo qua người Hạ Nhất Minh, nhất thời hiện ra vẻ kinh ngạc, sau đó nhìn đến thi thể
của Hồ Bân, mày khẽ cau lại. Hắn vung tay lên, ba gã nha dịch liền tiến lên, lôi ra hình vẽ Hồ Bân, rồi đối chiếu với
thi thể trên mặt đất. Tuy rằng tròng mắt Hồ Bân đã bị phá hủy, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới khuôn mặt. Sau một lát, ba
tên nha dịch đồng thời hưng phấn kêu lên:
- Đúng rồi. Đúng là Hồ Bân. Từ Nhị gia, chính là hắn.
Trong lòng Hạ Nhất Minh vừa động, đã đoán ra được thân phận người này, hắn hẳn là Từ Hướng Tứ đứng hàng thứ hai trong
thế hệ thứ hai của Từ gia. Đối với tình huống của Từ gia, Hạ Nhất Minh cũng có nghe qua đôi điều. Từ gia có một vị có
cùng tu vi tầng thứ mười nội kình như Hạ Vũ Đức, duy trì cân bằng lực lượng giữa hai nhà. Thế hệ thứ hai của Từ gia có
bốn người, nhưng trong bốn người không một ai có tu vi nội kình tới tầng thứ chín, họ đều là cường giả tầng nội kình
thứ tám. Như vậy cũng đã đủ là một trong những thế lực không thể khinh thường chiếm giữ Huyền Lý. Quả nhiên, vị trung
niên hán tử đem ánh mắt nhìn trở lại phía Hạ Nhất Minh, trong ánh mắt nổi lên vẻ nghi ngờ.
Lấy kinh nghiệm của hắn đương nhiên nhận ra niên kỷ của Hạ Nhất Minh cũng không phải là lớn, tựa hồ không có khả năng
vượt qua mười lăm tuổi. Một thiếu niên như vậy, lại có thể đánh chết được Hồ Bân, làm cho hắn không thể tin tưởng nổi.
Tuy rằng Hồ Bân có tu vi nội kình cũng chỉ là tầng thứ năm, nhưng trong thời gian vây bắt hắn đã thể hiện ra lực lượng
đã đạt tới đỉnh của tầng thứ năm. Người đứng đầu thế hệ thứ ba trong Từ gia bảo gặp phải người này, nhưng với tu vi
tầng thứ sáu cũng không thể lưu hắn lại, ngược lại còn bị hắn làm cho bị thương rồi chạy thoát. Đây là nguyên nhân
khiến cho thế hệ thứ hai của Từ gia phải tự mình tham gia truy bắt, mà sau khi thấy được khuôn mặt của Hạ Nhất Minh
người này cũng không khỏi bán tín, bán nghi.
Khẽ ôm quyền, trung niên hán tử cao giọng nói:
- Bỉ nhân Từ gia bảo Từ Hướng Tứ, xin hỏi tiêu huynh đệ đây là….
Nhất Minh hướng tới hắn thi lễ, tuy rằng hai nhà trong lúc này cạnh tranh gay gắt, nhưng vẫn chưa đến mức "xé rách da
mặt", cho nên nghi thức bên ngoài vẫn phải giữ.