Đại môn của Hỏa Ô tháp chậm rãi mở ra, thân ảnh của Hạ Nhất Minh vô thanh vô tức xuất hiện ở
bên ngoài đại môn.
Hắn xoay người hướng về phía Hỏa Ô tháp hơi khom người chào, sau đó khẽ phất tay một cái quay người rời khỏi hoàng
cung. Đám thị vệ ở bên ngoài sớm đã được lệnh quốc vương đối với việc Hạ Nhất Minh rời khỏi làm như không thấy, mà cho
dù bọn họ có ý định ngăn cản không có đủ khả năng.
Sau khi Hạ Nhất Minh rời khỏi hoàng cung, Đình Minh Liệt mới tiến vào trong Hỏa Ô tháp.
- Lão tổ tông, Hạ đại sư có nguyện ý làm hộ quốc đại sư cho Hỏa Ô quốc chúng ta không?
Đình Minh Liệt mang vẻ mặt đầy hy vọng hỏi.
Ở trước mặt lão tổ tông Đình Thế Quang hắn chưa bao giờ dám lấy thân phận quốc vương Hỏa Ô quốc để nói chuyện. Thực tế,
nếu ngày xưa không phải được Đình Thế Quang làm hậu thuẫn ở đằng sau thì hắn chưa chắc đã trở thành quốc vương Hỏa Ô
quốc a.
Đình Thế Quang hơi lắc đầu, thở dài nói:
- Người này chúng ta không thể mời nổi.
Sắc mặt Đình Minh Liệt khẽ biến đổi nói:
- Lão tổ tông, Hạ đại sư vừa mới bước chân vào tiên thiên cảnh giới. Hỏa Ô hoàng thất chúng ta sở hữu bí tịch, trân bảo
hằng hà sa số, nếu bỏ ra cho Hạ đại sư lựa chọn chẳng nhẽ vẫn không thể mời chào sao?
Đình Thế Quang lạnh lùng liếc nhìn hắn, nói:
- Minh Liệt, ta biết ngươi mong đợi điều này, nhưng ngươi phải nhớ kỹ người này trong tương lai thành tựu không thể
tưởng tượng nổi. Có thể bồi dưỡng ra được một người như thế này cũng chỉ có những môn phái siêu cấp đã lánh đời. Những
đồ vật của Hỏa Ô quốc chúng ta vẫn chưa được bọn họ để vào trong mắt đâu.
Khẩu khí của lão hơi hòa hoãn lại một chút, nói:
- Bất quá ta đã nghĩ cách cùng với hắn giao hảo, tương lai nếu gặp lại hắn cũng không coi Hỏa Ô quốc chúng ta là địch
a.
Lúc này Đình Minh Liệt mới hoàn toàn hết hy vọng, hắn than nhẹ một tiếng, nửa ngày sau vẫn không nói ra lời nào.
Trong lòng Đình Thế Quang lúc này không khỏi âm thầm cảm thán, Tinh Cương Từ Mẫu mặc dù ít gặp, nhưng ở trong mắt tiên
thiên đại sư thì nó cũng không phải là vật gì quý hiếm. Chỉ là khi biết được độ tuổi thực của Hạ Nhất Minh, lão đã từ
bỏ hy vọng mời hắn đảm nhiệm hộ quốc đại sư Hỏa Ô quốc.
Cho nên mới có ý định lấy ra bảo bối Tinh Cương Từ Mẫu đưa cho Hạ Nhất Minh.
Vật phẩm này nếu có thể đổi được sự hữu nghị của tiên thiên đại sư thì cũng là dư dả.
Hạ Nhất Minh rời khỏi hoàng cung lập tức quay trở về Tạ gia. Giờ phút này hai người Mộ Nguyên và La Hân đã rời khỏi Tạ
gia, nhưng trước khi rời đi hai người đó đều gửi Tạ gia một ít lễ vật trân quý nhờ chuyển lại cho hắn.
Khi Tạ Minh Kim đem toàn bộ những lễ vật này đến cho Hạ Nhất Minh nhìn, khiến hắn cũng không khỏi cảm thấy kinh
ngạc.
Bọn họ gửi tặng tuy không trân quý như Tinh Cương Từ Mẫu, nhưng cũng là những vật cực kỳ hiếm gặp, có vài thứ ngay cả
tên Hạ Nhất Minh cũng chưa từng nghe thấy.
Hắn do dự nửa ngày mới quay sang Tạ Minh Kim hỏi quan hệ giữa tứ đại thế gia của Hỏa Ô quốc.
Lúc sau, hắn mới biết được tứ đại thế gia của Hỏa Ô quốc mặc dù cạnh tranh lẫn nhau, nhưng cũng đồng thời là thông gia
với nhau. Căn bản là giúp đỡ kiềm chế lẫn nhau.
Bất quá, điều này cũng không có gì làm cho Hạ Nhất Minh cảm thấy kỳ quái, cứ liên tưởng đến hiện trạng của Thái Thương
huyện là có thể hiểu được rõ ràng.
Đừng nói là giữa các thế gia đã truyền thừa ngàn năm lịch sử, ngay cả giữa các thế gia có lịch sử trăm năm
Trong Thái Thương huyện, Hạ gia và Trình gia chỉ là kết thông gia đời con cháu mà thôi, nhưng Trình gia và Từ gia sao
lại cũng kết thông gia? Quan hệ gia tộc mặc dù có chút phức tạp, đôi khi là chèn ép lẫn nhau, nhưng cũng có lúc hỗ trợ
nhau cùng phát triển.
Tóm lại, ý nghĩa của những mối quan hệ này thật khó có thể diễn tả bằng ngôn ngữ, mà tâm tư Hạ Nhất Minh cũng không đặt
ở việc này, chỉ có thể lý giải được một ý ẩn ý trong đó mà thôi.
Nhìn đống lễ phẩm chất chồng trước mặt, Hạ Nhất Minh sảng khoái nói:
- Hạ huynh, mấy thứ này đối với ta cũng không có bao nhiêu tác dụng, huynh giúp ta xử lý đi.
Tạ Minh Kim hơi ngẩn người một chút, hàng lông mày nhíu lại, Hạ Nhất Minh quả thật có tư cách làm như vậy, nhưng hắn
cũng không dám tùy tiện xử lý a.
- Tạ huynh, ta đến nơi này cũng đã được mấy ngày, sắp tới ta cần quay về nhà.
Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:
- Không biết bộ quần áo Trường Tí Hạc bao giờ thì có thể hoàn thành?
Trong lòng Tạ Minh Kim có chút giật mình, vội vàng nói:
- Hạ huynh, ta đã đốc thúc bọn thủ hạ làm nhanh hơn, nhưng ít nhất phải mười ngày nữa mới có thể hoàn thành. Bất quá,
Hạ huynh nhanh như vậy đã muốn rời đi, chẳng lẽ Tạ gia của ta tiếp đãi có chút thiếu sót?
Hạ Nhất Minh khoát tay, nói:
- Không phải thế. Ta sống xa nhà đã qua một đoạn thời gian rồi, lần này cũng đã đột phá tiên thiên cảnh giới nên phải
quay trở về một chút, không thể lang thang ở bên ngoài suốt được.
Tạ Minh Kim nghe thấy thế khẽ gật đầu, hắn vốn định hỏi Hạ Nhất Minh nhà ở phương nào, nhưng lời nói lên đến miệng lại
nuốt lại.
Hắn nhanh chóng chuyển đề tài, nói:
- Hạ huynh sau khi quay trở về có tính toán gì tiếp theo không?
Hạ Nhất Minh suy nghĩ một chút nói:
- Hiện giờ thì ta cũng chưa có ý định gì, bất quá sẽ ở nhà nghỉ ngơi một đoạn thời gian, sau đó sẽ ra bên ngoài du lịch
một phen. Ta muốn nhìn một chút thế giới bên ngoài có bao nhiêu đặc sắc.
Nói những lời này, ánh mắt Hạ Nhất Minh hiện lên một tia quang mang mong chờ.
Sau khi cùng Đình Thế Quang nói chuyện một phen, trong lòng hắn nảy ra ý nghĩ đi du lịch thiên hạ, suy nghĩ này càng
lúc càng mãnh liệt hơn.
Tạ Minh Kim thầm thở dài, hắn nghĩ tới thái gia gia của hắn từng nói qua, Hạ Nhất Minh quả nhiên không phải là người
chịu ngồi yên một chỗ.
Hạ Nhất Minh đột nhiên nhìn ra ngoài cửa, sau đó cười ha hả, nói:
- Tạ huynh, ước hẹn ba năm ta vẫn nhớ kỹ, trong vòng ba năm ta chắc chắn sẽ quay lại đây, trợ giúp thái gia gia của
huynh đánh sâu vào cực hạn bích trướng để tiến lên tiên thiên cảnh giới.
Tạ Minh Kim lập tức lui lại sau vài bước, hắn cung kính thành khẩn, nói:
- Cám ơn Hạ huynh.
- Đa tạ Hạ đại sư.
Cùng lúc đó từ bên ngoài cửa truyền tới một thanh âm già nua, Tạ Minh Kim nghe thấy thanh âm này liền vội vàng chạy ra
mở cửa, quả nhiên Tạ Tri Ân đã đứng ở bên ngoài.
Sau khi mời Tạ Tri Ân vào bên trong, lão thi lễ, cung kính nói:
- Hạ đại sư. Tiểu lão nhi mới vừa rồi ở bên ngoài nghe thấy ngài nói muốn rời đi?
- Ước chừng mười ngày sau ta sẽ lên đường quay về nhà.
Hạ Nhất Minh không chút dấu diếm nói.
Tạ Tri Ân thở dài một hơi, nói:
- Hạ đại sư muốn rời đi thì Tạ gia cũng không dám giữ lại. Thế nhưng Hạ đại sư đáp ứng vì tiểu lão nhi mà hộ pháp,
khiến cho lão nhi không thể không động lòng.
Nói dứt câu, lão lấy một bộ sách dày đưa đến trước mặt Hạ Nhất Minh, Hạ Nhất Minh nhìn thấy bộ dạng thận trọng của lão
cũng biết được nội dung bên trong quyển sách này không phải là đơn giản.
Hắn cũng đưa hai tay ra tiếp lấy, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Tạ Tri Ân, ánh mắt lão ngưng trọng, nói:
- Hạ đại sư. Kỳ thật trong Hỏa Ô quốc các gia tộc có truyền thừa ngàn năm không phải là ít, nhưng ngài có biết vì sao
Tạ gia của ta có thể đứng vững, hơn nữa còn là một trong tứ đại thế gia của đế quốc không?
Hạ Nhất Minh giật mình, nói:
- Quý gia tộc lấy truyền thừa đan dược mà dương danh trong Hỏa Ô quốc, đây hắn là một nguyên nhân.
Tạ Tri Ân vuốt hàm râu cười nói:
- Đây tất nhiên là một nguyên nhân, nhưng nguyên nhân chính là Tạ gia chúng ta đã từng xuất hiện một tiên thiên đại
sư.
Hai mắt Hạ Nhất Minh khẽ nhếch lên, trong lòng không khỏi có chút dao động, ánh mắt hướng về phía quyển sách đang cầm
trên tay.
Tạ Tri Ân cảm khái nửa ngày, nói:
- Tứ đại thế gia của Hỏa Ô quốc cũng từng xuất hiện tiên thiên đại sư, cũng từng có lúc vô cùng huy hoàng. Hai trăm năm
trước Hỏa Ô quốc vô cùng cường thịnh, tứ đại thế gia đều xuất hiện một vị hộ quốc đại sư. Nhưng đáng tiếc, cho đến bây
giờ bên trong Hỏa Ô quốc cũng chỉ còn có hoàng thất là xuất hiện một vị hộ quốc đại sư.
Hạ Nhất Minh hơi gật đầu, nhưng đối với những lời này không đưa ra ý kiến nào, hắn mơ hồ hiểu được sự mong đợi của đối
phương, chỉ là hắn cũng tuyệt đối không trở thành hộ quốc đại sư của Hỏa Ô quốc.
Ánh mắt Tạ Tri Ân dừng lại ở quyển sách trên tay Hạ Nhất Minh, nói:
- Tạ gia chúng ta nổi tiếng gần xa trên cơ bản đều là nhờ luyện chế hậu thiên đan dược. Nếu nói trong gia tộc có vật gì
trân quý nhất không thể nghi ngờ gì chính là bút ký lưu lại của tổ bối đạt tiên thiên cảnh giới.
Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi, nói:
- Tạ lão gia tử, quyển sách này chính là bút ký của vị tiền bối đó lưu lại?
- Không sai, đây chính là quyển bút kí đó.
Tạ Tri Ân cười khổ một tiếng, nói:
- Theo lý mà nói, quyển bút ký này không được để cho người ngoài quan khán. Nhưng những thứ được ghi lại ở bên trong
đối với Tạ gia bây giờ của chúng ta mà nói đều là vô dụng.
Lão dừng lại một chút nói: