Sau khi rời khỏi phòng của đại bá, Hạ Nhất Minh về tới phòng của mình. Hắn lấy thanh đại khảm
đao ra rồi hướng về phía ngọn núi sâu mà đi.
Sau khi biết Lữ Tân Văn chính là một tiên thiên cường giả, Hạ Nhất Minh mặc dù không có cảm giác sợ hãi, nhưng cũng
không dám coi nhẹ chút nào.
Khi đối diện với tiên thiên cường giả, nếu có những hành động ngu ngốc thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Lúc này, vũ kỹ mạnh nhất của Hạ Nhất Minh không còn nghi ngờ gì nữa chính là Khai Sơn Tam Thập Lục thức. Tiên thiên
công pháp chiến kỹ này không chỉ sử dụng như chưởng pháp mà còn có thể áp dụng vào trong đao pháp.
Tất nhiên, nếu sử dụng đại khảm đao thi triển Khai Sơn Tam Thập Lục thức thì mới có thể đem tiên thiên công pháp chiến
kỹ này phát huy uy lực lớn nhất.
Hạ Nhất Minh cũng không rõ tại sao lại có cảm giác như vậy. Như sử dụng đại khảm đao thi triển loại chiến kỹ này quả
thật làm cho hắn có cảm giác hết sức thoải mái.
Vì vậy, khi sắp phải đối mặt với một cường địch, Hạ Nhất Minh hiển nhiên sẽ không bỏ đi vũ khí cùng chiêu thức mạnh
nhất của mình.
Lưng đeo đại khảm đao, động tác của Hạ Nhất Minh nhanh như tia chớp, lấy tốc độ nhanh nhất hướng vào trong núi mà chạy
đi.
Cả thân hình hắn phảng phất như một làn khói mỏng bị gió nhẹ nhàng thổi đi. Tung người một cái đã xa hơn trăm thước, im
lặng rời khỏi trang viên nhà họ Viên không một ai biết.
Với tốc độ như thế này thực sự đã đem Vân Vũ phi đằng thuật phát huy tới cực hạn. Càng vận dụng lại càng mang lại cảm
giác thuần thục.
Chẳng mất thời gian bao nhiêu lâu, hắn đã đi tới nơi luyện chế đại đao. Cảnh sắc nơi này hết sức lộn xộn. Nơi này đã bị
hắn phá hỏng nên không chỉ trong một thời gian ngắn có thể trở lại như cũ.
Cởi cái bao ở trên lưng xuống. Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng giơ tay lên, đại quan đao nhất thời bay lên không trung.
Đại khảm đao nặng như vậy lại giống như không có trọng lượng nhẹ nhàng bay trong không trung.
Ngay lúc này, thân thể Hạ Nhất Minh khẽ động một cái. Chỉ mới động nhẹ đã khiến cho người ta sinh ra cảm giác thân thể
của hắn biến thành một luồng khí. Rõ ràng đứng tại chỗ nhưng lại không còn là một con người nữa mà giống như cái bóng,
giống như một đám sương mù thì đúng hơn.
Ngay sau đó, cước bộ của hắn khẽ động. Vừa động một cái đã bước ra vô số bước. Phảng phất như cùng một lúc đó xung
quanh xuất hiện hơn mười, mấy trăm, thậm chí đến mấy ngàn bước.
Tiếng bước chân cũng không phải là ảo ảnh mà chính là những bước chân thật sự đạp trên mặt đất. Giống như một cơn mưa
rào đem cả ngọn núi lớn bao phủ trong đó.
Trong nháy mắt, thân hình Hạ Nhất Minh cũng đã hóa thành một đám mây mù gây ra mưa to gió lớn.
Đột nhiên, thân hình hắn thoáng khựng lại, hai chân liên tiếp bước ra đạp lên không trung mà tiến. Đồng thời, cánh tay
hắn duỗi thẳng, cứ như vậy mà tiếp lấy đại khảm đao đang từ trên cao rơi xuống.
Tốc độ của tay hắn vô cùng mau lẹ, để lại trên bầu trời một đoạn tàn ảnh. Trong nháy mắt cũng đã lắp xong đại khảm đao
giữa không trung.
Đang ở giữa không trung, đao thức lập tức được thi triển, Khai Sơn Tam Thập Lục thức giống như thái sơn áp đỉnh liền
được thi triển ra.
Một tiếng nổ ầm ầm vang lên. Hạ Nhất Minh thở phù một tiếng liền rơi xuống đất. Mặc dù không đến nỗi bốn chi chổng lên
trời, mông nện xuống đất nhưng cũng có chút chật vật. Cũng may, hắn dùng đại khảm đao cắm xuống đất nếu không thì đã bị
ngã sấp xuống dưới rồi.
Thở hổn hển mấy cái, trên mặt hắn hiện ra một tia đỏ ửng. Vừa mới rồi còn hết sức oai phong, khí thế lẫm liệt vậy mà
trong nháy mắt đã biến mất không còn dấu vết.
Nhìn vào đại khảm đao, trong lòng hắn thầm kêu may mắn.
Vừa rồi, việc hắn làm chính là muốn sử dụng đại khảm đao đem Khai Sơn Tam Thập Lục Thức dung nhập vào trong thân pháp
của chính mình. Nếu có thể đem hai loại tiên thiên chiến kỹ này kết hợp lại với nhau, Hạ Nhất Minh có thể khẳng định
nhát chém sẽ tạo ra được uy lực cực kỳ lớn.
Hai loại tiên thiên công pháp a... Nếu có thể dung nhập vào nhau thì khi sử dụng uy lực tuyệt đối không thể chỉ có gia
tăng theo cấp số cộng mà chắc chắn phải là cấp số nhân.
Nếu hắn thật sự thành công thì khi đối phó với tiên thiên cường giả mà đem ra sử dụng thì sẽ có vài phần nắm chắc.
Chỉ có điều Khai Sơn Tam Thập Lục Thức lại thuộc về kim hệ tiên thiên công pháp. Mà Vân Vũ phi đằng thuật do hắn sáng
chế ra thuộc về một loại hư ảo giống như du long công pháp. Nó cùng với Khai Sơn Tam Thập Lục Thức thật sự khác nhau
quá lớn. Nếu muốn đem hai loại công pháp này kết hợp lại với nhau chỉ sợ không hề dễ dàng chút nào.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Hạ Nhất Minh lại một lần nữa nhíu mày.
Thật ra, hắn đã sớm nghĩ tới vấn đề này, cùng biết muốn giải quyết sự xung đột giữa hai loại công pháp là một điều rất
khó. Bởi vì vấn đề này dù sao cũng thuộc về việc phối hợp các loại chiến kỹ, lại còn có xung đột chân khí của công pháp
chủ tu như vậy việc phối hợp lại càng khó.
Chỉ cần có đầy đủ thời gian, khoảng chừng một, hai chục năm thì cơ bản có thể giải quyết được vấn đề này.
Đến lúc đó, sử dụng Vân Vũ phi đằng thuật, lại dùng đại khảm đao thi triển Khai Sơn Tam Thập Lục Thức tuyệt đối không
có gì là khó khăn.
Tuy nhiên, trước mắt Hạ Nhất Minh còn thiếu chính là thời gian. Hắn có thể khẳng định Lữ Tân Văn tuyệt đối sẽ không trì
hoãn cho hắn mười đến hai mươi năm.
Chỉ cần có cơ hội, chắc chắn hắn sẽ đem toàn bộ nhà họ Hạ trảm thảo trừ căn, tru sát toàn bộ. Mà hắn chính là kẻ đầu
tiên bị giết.
Do dự một lúc, Hạ Nhất Minh ngẩng đầu. Hắn chăm chú nhìn bầu trời, tựa như bất cứ nơi nào cũng có cái gì đó hấp dẫn ánh
mắt.
Đột nhiên, thân hình hắn thoáng động, không ngừng nhằm đỉnh núi cao phóng tới. Cuối cùng cũng đi tới chỗ mà hắn đã lĩnh
ngộ.
Dõi đôi mắt nhìn ra xa, từng dãy núi trải dài ra vô tận. Thân hình hắn đứng ở chỗ này giống như một hạt bụi vô cùng nhỏ
bé.
Hắn bình tĩnh xuất đại khảm đao. Cái loại hung khí này được bao nhiêu người đeo bên sườn sử dụng để làm binh khí.
Hạ Nhất Minh chậm rãi nhắm hai mắt lại. Ý niệm của hắn giống như lần lại những ký ức cũ.
Vào lúc này, tại một địa phương hắn nhớ lại cái trạng thái thần kỳ khi bắt đầu lĩnh ngộ.
Trong đầu của hắn, giữa đám mây mù cùng cơn mưa đó cái bóng người mơ hồ lại xuất hiện.
Vân Vũ phi đằng thuật được hình ảnh đó thi triển tựa hồ so với bản thân Hạ Nhất Minh càng thêm tiêu sái. Dần dần, trên
thân ảnh người đó, sương mù không còn bốc lên nữa hình thành một thanh đại khảm đao.
Sau khi xuất hiện thanh đại khảm đao, bóng người biến hóa dường như có chút khó khăn.
Tuy nhiên, tình huống này không duy trì được lâu, đại khảm đao trong tay cái bóng đó trở nên nhẹ như không, vận dụng
hết sức thuần thục.
Một bộ đao pháp trong tay bóng người đó cứ thế tự nhiên được thi triển. Tuy nhiên đó cũng không phải là Khai Sơn Tam
Thập Lục Thức, mà là một loại đao pháp phối hợp cùng với thân pháp mà ra.
Đao thế trong tay bóng ảnh đó cũng không cố định lộ tuyến mà theo thân pháp di động không ngừng biến hóa.
Sau khi Hạ Nhất Minh tập trung tinh lực toàn thân, trong đầu hắn xuất hiện cũng không phải là yêu ma quỷ quái gì, mà là
chính hắn sau khi lĩnh ngộ đã tìm ra được một năng lực của con người.
Sau khi hắn ngắm nhìn mây, mưa, chân khí trong cơ thể khuếch tán ra vô tận trao đổi cùng với linh khí của thiên địa.
Lúc đó, trong đầu hắn sinh ra một cảm giác huyền diệu, tựa như hắn đã tìm tới tận bổn nguyên ảo diệu của những đám mây.
Bổn nguyên của chúng giống như cùng với ý thức của hắn hòa hợp khiến cho hắn hoàn toàn nắm giữ được khả năng biến hóa
của mây và mưa.
Khi những thứ này in vào trong óc hắn, thì cũng đồng thời ý thức được những tinh túy về sự biến hóa của mây và mưa.
Khi hấp thu bổn nguyên lực lượng của mây và mưa vào trong ý thức, bóng người đó đã đem chúng kết hợp lại làm một cuối
cùng sáng tạo ra Vân Vũ phi đằng thuật.
Giờ phút này, Hạ Nhất Minh cũng đang làm những chuyện như vậy. Chính là hắn đem đại khảm đao cùng với Khai Sơn Tam Thập
Lục Thức dung nhập vào trong ý thức. Hắn muốn cho bóng người đó đem hai cánh cửa công pháp thần kỳ đó trong khoảng thời
gian ngắn dung hợp lại với nhau.
Đây cũng không phải là phương pháp quỷ thần trong truyền thuyết mà chính là một phương pháp tu luyện đặc thù.
Giống như một người đọc sách, cả buổi tối cố gắng đọc hết hàng chục quyển nhưng lại không có cách nào nhớ được toàn bộ.
Nhưng sau khi ngủ một đêm, những gì đã đọc đó thường thường lại trở nên cực kỳ rõ ràng.
Mà theo thời gian, không ngừng nhắc lại, lúc này trí nhớ của họ đã được khắc sâu, cho đến khi bọn họ cả đời cũng không
thể quên được.
Tình huống của Hạ Nhất Minh lúc này cũng giống như thế. Tuy nhiên, trong giờ phút này hắn lại chìm trong trạng thái
lĩnh ngộ. Sau khi nắm giữ được bổn nguyên lực lượng của mây và mưa giống như đã kích phát một lực lượng thần bí nào đó
trong thân thể, đem bản lĩnh trong đầu hắn dần dần hiện rõ.
Thông qua ý thức để quan sát bóng người luyện tập có thể giúp hắn đem hai cánh của tiên thiên chiến kỹ này dung hợp chỉ
trong thời gian ngắn một cách khủng bố.
Một lúc lâu sau, đang đứng trên đỉnh núi, Hạ Nhất Minh đột nhiên di động. Cước bộ của hắn như bay, lại một lần nữa
phảng phất mưa gió khắp nơi. Tuy nhiên, mặc dù hắn đang ở trên đỉnh núi mà hai mắt vẫn nhắm lại. Nhưng trên chân hắn
lại giống như có một cặp mắt khác. Cho dù hắn có bước đi như thế nào chăng nữa thì cũng không hề ra khỏi đỉnh núi mà
rơi xuống vực.
Khi hai chân hắn bước đến độ gấp gáp, thân thể đột nhiên lại nhảy lên cao, giống như con chim đang sải cánh trên
không.
° ° °
Trịnh Đồng quận. Bên trong thành, trong phủ nhà họ Phạm tất cả bọn người hầu đều hết sức cẩn thận
không dám phát ra bất cứ thanh âm nào lớn.
Bởi vì chủ nhân của bọn họ, chưởng môn nhà họ Phạm - Phạm Thuật Hà hôm nay có vẻ hết sức bất an.
Trong trí nhớ của những người sống lâu ở đây thì cũng đã hơn mười năm gia chủ chưa hề có vẻ mặt như vậy. Lúc này, bất
cứ kẻ nào cũng rõ ràng là đã có chuyện lớn xảy ra, làm cho gia chủ cảm thấy đau đầu.
Đại công tử Phạm Hạo Nhật vội vã chạy vào trong phòng Phạm Thuật Hà. Vẻ mặt của hắn ngưng trọng nói:
- Phụ thân! Con đã tìm qua khắp nơi cũng không thấy tung tích của nhị vị thúc thúc.
Tinh quang trong mắt Phạm Thuật Hà chợt lóe lên, nói:
- Bọn họ có lưu lại thư từ gì hay không?
Phạm Hạo Nhật lắc lắc đầu nói:
- Không có! Hài nhi đã tự thân đến phòng của hai vị thúc thúc tìm qua, nhưng đừng nói là thư, ngay cả một mảnh giấy
cũng không có.
Phạm Thuật Hà trầm mặc không nói, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.
Sau một lát, Phạm Hạo Nhật nhẹ gióng nói:
- Phụ thân! Có phải vì thất bại hôm đó nên nhị vị thúc thúc mới không từ mà biệt không?
- Hừ! - Phạm Thuật Hà tức giận hừ một tiếng, nói:
- Hai huynh đệ nhà họ Kiêu cùng với phụ thân giao tình cũng đã hơn mười năm. Bọn họ là người như thế nào ta còn không
biết hay sao? Bọn họ tuyệt đối không phải cái loại lâm trận thấy khó là bỏ.
Phạm Hạo Nhật lui lại phía sau nửa bước không dám nói đến việc đó nữa. Chỉ nói:
- Phụ thân! Nhưng mà đã hơn một ngày không thấy tung tích hai vị thúc thúc. Hơn nữa trong phòng của bọn họ cũng không
lưu lại dấu vết.
Ngay cả trong lúc tâm tình đang xúc động, nhưng Phạm Thuật Hà cũng không nhịn được, bật cười, nói:
- Không nên suy nghĩ bậy bạ. Chỉ bằng năng lực của hai vị thúc thúc ngươi thôi, căn bản là không có khả năng có người
không nể nang mặt mũi chúng ta mà bắt họ lại.
Phạm Hạo Nhật nghĩ đến chuyện hôm trước hai huynh đệ nhà họ Kiêu cùng với Hạ Thuyên Tín giao thủ cũng đã nhận thức rõ
chuyện này.
Bọn họ liên thủ thì ngay cả cao thủ thập tầng cũng không có khả năng bắt họ lại. Nhưng nếu không liên quan đến người
nào thì lại là một điều không thể.
Phạm Thuật Hà cau mày, trong lòng không nghĩ ra được điều gì.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy không khí chung quanh tựa hồ có điều bất thường. Liền mạnh mẽ xoay người, trong lòng cực kỳ
hoảng sợ, tận lực dồn sức vào đôi chân hướng về phía sau nhảy tới. Động tác này của hắn vốn là một sự phản xạ, không
cần phải nghĩ gì đến thân thủ. Hắn kéo cánh tay Phạm Hạo Nhật nhẹ nhàng lôi một cái, đưa hắn ra đằng sau mình.