Từ cảm giác cầm trên tay cũng có thể đoán được đây không phải là một cuộn da dê bình
thường.
Tựa như nó đã được qua một phương pháp xử lý đặc thù khiến cho cuộn da dê không hề có một chút hư hỏng.
Nhẹ nhàng mở ra, có thể thấy được hoa văn trên đó. Nhưng hoa văn này cũng không phải vẽ một cách bình thường mà chúng
đã được thêu lên đây. Có điều hết sức kỳ lạ trên bề mặt sử dụng cũng không phải có một loại chỉ màu.
Cả đồ án nhìn giống như một quả táo thật lớn. Giống đến nỗi khiến cho người ta sinh ra cảm giác muốn được ăn ngay
nó.
Đột nhiên, trong lòng Hạ Nhất Minh có chút xúc động, hắn đem cuộn da dê giơ lên đỉnh đầu, cẩn thận quan sát.
Giữa quả táo màu xanh biếc nổi lên một vòng tròn màu trắng nhìn giống như là ruột của nó. Giữa trung tâm của vòng tròn
trắng đó có một cái hột màu hồng, hình trái tim. Dưới ánh nắng chiếu xuống, có một cảm giác trái tim màu hồng này hoàn
toàn trong suốt.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cuộn da dê. Trong lòng hắn hiện ra một cảm giác tang thương diễn ra hàng trăm, hàng ngàn
năm.
Trong lòng hắn cũng mơ hồ đoán được, thứ này chỉ sợ cũng không phải là do Lữ Tân Văn chế tạo ra mà do hắn phát hiện ở
một chỗ nào đó.
Mở cuốn da dê này ra có thể khẳng định một điều rằng niên đại của nó không hề ngắn, thậm chí có từ rất lâu rồi. Nhưng
một chút hư hại do thời gian tác đọng lên cuốn da dê cũng không hề có. Tất cả những đường nét trên đó vẫn giữ một màu
sắc vô cùng sáng, tựa hồ như mới được làm cách đây không lâu.
Nếu như không có cảm giác đặc biệt thì hắn cũng không thể nào xác định được nó có niên đại lâu đến như vậy.
Trong lòng hắn đột nhiên nảy ra một suy nghĩ cổ quái. Do dự một chút, hai bàn tay của hắn nhẹ nhàng nắm góc bản đồ, gia
tăng một chút lực nhẹ nhàng lôi kéo.
Tuy nhiên, sự lôi kéo này đã mang lại kết quả ngoài dự đoán của hắn.
Cho dù hắn có kéo thế nào thì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.
Gia tăng thêm một chút lực nữa nhưng kết quả cuối cùng cũng chẳng có gì khác nhau.
Cuối cùng, Hạ Nhất Minh cũng không dám gia tăng thêm lực nữa. Nhưng kết quả vừa rồi cũng cho hắn biết độ bền của nó
vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Nếu rơi vào trong tay người bình thường chỉ sợ không thể nào phá hỏng được.
Đến lúc này, có thể khẳng định được tấm bàn đồ này có lai lịch hết sức to lớn.
Hắn nghĩ tới những điều Lữ Tân Văn trước lúc chết đã nói... Trong cái động phủ đó có ẩn chứa rất nhiều cơ quan mà ngay
cả lão cũng không có cách phá giải. Những câu nói từ từ trông qua làm cho cảm giác tò mò của hắn càng tăng thêm.
Lữ Tân Văn cũng là một vị tiên thiên cường giả, chẳng lẽ vẫn còn có những cơ quan có thể ngăn cản được cao thủ cấp bậc
như thế này hay sao? Chuyện này đúng thật là kỳ quái.
Lúc này, trong lòng hắn nổi lên một cảm giác hết sức mãnh liệt, tựa hồ muốn ngay lập tức đi tìm cái động phủ kia để xem
xem trong đó có những cơ quan gì mà đến cả một cường giả tiên thiên cũng phải kiêng kỵ.
Ánh mắt đảo đi đảo lại trên bản đồ, hai hàng lông mày của hắn nhíu chặt lại.
Mở tấm bản đồ ra, những địa hình thêu trên đó hắn cũng không thể nhận ra.
Điều này hắn cũng không lấy làm lạ. Trên đại lục vô cùng rộng lớn, đừng nói là hắn chỉ sợ là không có một người nào có
thể dám nói nhận biết được tất cả địa hình.
Trên tấm bản đồ này chỉ có một điểm mấu chốt đó là một hàng chữ nhỏ. Cho dù là bất kỳ kẻ nào cũng có thể đoán ra đấy
chính là tên của địa phương đó.
Nhưng lại nảy sinh một vấn đề nữa đó là Hạ Nhất Minh có thể nhìn thấy hàng chữ đó nhưng hắn lại không biết ý nghĩa của
nó.
Đây là một loại văn tự kỳ lạ, từ trước đến giờ hắn chưa từng gặp phải.
Suy nghĩ một lúc, Hạ Nhất Minh cẩn thận nâng tấm bản đồ lên. Thứ này không thích hợp để cho người khác nhìn thấy. Còn
về địa phương bên trong đó thì cứ chậm rãi tìm hiểu là được.
Những chữ này mặc dù không nhận ra được nhưng cả thiên địa rộng lớn như vậy thế nào chẳng có người đọc được. Nếu không
Lữ Tân Văn cũng không thể giao cho Phạm Hạo Nhật được. Bởi vì, hắn tin tưởng Phạm Hạo Nhật chắc chắn có thể tìm được
người biết loại chữ này.
Như thế, cho dù đây không phải là một loại chữ phổ biến nhưng người biết khẳng định cũng không phải ít.
Nén những suy nghĩ lại, Hạ Nhất Minh xoay người rời đi.
Lúc theo chân Lữ Tân Văn còn có chút cẩn thận. Nhưng đến lúc này cũng chẳng cần phải kiêng kỵ gì hết. Dốc hết toàn bộ
thân pháp, thân thể của hắn nhất thời giống như một đám vân vụ, nương theo gió, phiêu lãng bay đi với một tốc độ rất
nhanh hướng về phía Viên gia trang.
Thấm thoát đã trôi qua được bảy ngày.
Trong bảy ngày này, Hạ Nhất Minh sống trong Viên trang viên chẳng khác gì một ông hoàng.
Không có sự cho phép của hắn, ngoài ba người Hạ gia, hiển nhiên chẳng có một ai có đủ dũng khí tiến vào trong sân. Ngay
cả Viên Thành Chí là chủ nhân của nơi này muốn đi vào cũng phải nhờ nô bộc chuyển lời, cho đến khi được phép mới dám
bước vào trong đó.
Lúc trước, Viên gia đối với bọn hắn cũng có phần khách khí, nhưng còn lâu mới đạt tới tình trạng kinh sợ như thế
này.
Tuy nhiên, sau khi biết được thực lực của Hạ Nhất Minh, thái độ toàn bộ Viên gia, từ trên xuống dưới đều thay đổi một
cách long trời lở đất.
Một hơi thở thật dài từ trong phòng Hạ Nhất Minh truyền ra. Cho dù là hắn thở ra hay hít vào thì thơi thở cũng đều hết
sức dài. Ngay cả trong khi ngủ cũng đều như thế.
Bởi vậy, có thể thấy được số lượng không khí hít vào trong phổi của hắn hơn xa người bình thường. Ngay cả Hạ Thuyên Tín
là cao thủ thập tầng chỉ sợ cũng không bằng một nửa của hắn.
Đột nhiên, tiếng hít thở ngừng lại. Hạ Nhất Minh mở hai mắt, tức giận nói:
- Đại ca! Huynh có chuyện gì thì cứ vào mà nói là được.
Cánh cửa phòng lập tức mở ra, Hạ Nhất Thiên xấu hổ đi vào.
- Lục đệ! Làm sao ngươi biết là ta muốn tìm ngươi?
Hai mắt Hạ Nhất Minh nhìn thẳng nói:
- Huynh cứ ở trước cửa phòng đệ đi đi lại lại, khiến cho đệ muốn chóng cả mặt. Nếu như mà không biết thì đệ là thằng
ngu chắc.
Hạ Nhất Thiên thấy thái độ của Nhất Minh đối với hắn vẫn hoàn toàn như trước, không hề có chút thay đổi, trong lòng mới
hoàn toàn bình tĩnh. Hắn cười khổ một tiếng, nói:
- Lục đệ! Ngươi lại có thể bước vào tiên thiên cảnh giới, chuyện này quả thực là khó có thể tin được.
Hạ Nhất Minh có chút buồn cười. Bây giờ, cho dù giải thích thế nào thì cũng không thỏa đáng. Đã như vậy thà không nói
còn hơn.
- Thật ra, lúc biết ngươi tiến vào tiên thiên cảnh giới, ta cũng rất lo lắng. - Hạ Nhất Thiên thở dài một tiếng,
nói.
- Đại ca! Huynh lo lắng chuyện gì?
- Ta lo lắng thái độ của ngươi sẽ thay đổi. - Hạ Nhất Thiên nghiêm mặt nói.
Hạ Nhất Minh có chút ngẩn người ra. Trong lòng hắn thầm than một tiếng. Kỳ thật sự đối đãi của hắn đối với các huynh đệ
cũng có chút thay đổi, nhưng sự thay đổi đó cũng không phải là nhiều.
Dù sao thì hắn mới bước vào tiên thiên cảnh giới chưa lâu. Còn tất cả những người thân xung quanh lại sống với hắn rất
nhiều năm. Những cảm tình trong đó không phải là chỉ trong một thời gian ngắn là có thể xóa bỏ.
- Bây giờ thì ta yên tâm rồi. - Hạ Nhất Thiên vui mừng nói:
- Lục đệ của chúng ta đúng là một người chăm chỉ, kiệt xuất nhất của Hạ gia.
Hạ Nhất Minh cùng hắn cười ha hả nói:
- Đại ca! Đệ sẽ không hề thay đổi.
Hạ Nhất Thiên gật đầu một cái, trên mặt lại lộ ra một tia buồn bã.
Hạ Nhất Minh tinh ý thấy ngay. Hắn mơ hồ cảm giác đại ca có lẽ gặp phải chuyện gì khó khăn nên mới phải tìm đến
mình.
- Đại ca! Huynh làm sao vậy?
Hạ Nhất Thiên chần chừ một lúc rồi nói:
- Lục đệ! Ngày hôm qua gặp Viên Tắc Vũ lão giao tử.
- Lão nói gì với huynh? - Hạ Nhất Minh tò mò hỏi. Đại ca tuyệt đối không có khả năng vô cớ nói tới chuyện này.
- Viên Tắc vũ lão gia tử muốn gả cho ta một tiểu thiếp. - Sắc mặt Hạ Nhất Thiên hoàn toàn ửng đỏ.
Hạ Nhất Minh sửng sốt, nhìn về phía đại ca, ánh mắt hắn mang theo một chút cổ quái.
- Đại ca! Năm ngoái huynh vừa mới thành thân a. - Hạ Nhất Minh thử dò xét, hỏi:
- Chẳng lẽ huynh cùng với đại tẩu quan hệ không tốt?
Hạ Nhất Thiên cuống quít lắc đầu, nói:
- Không. Ta và đại tẩu ngươi quan hệ tốt lắm.
- Đã như vậy sao huynh không cự tuyệt Viên lão gia tử? - Hạ Nhất Minh khó hiểu nói:
- Gia gia cùng đại bá đã từng nói qua, những người tu luyện võ như chúng ta, mặc dù không kỵ nữ sắc nhưng nếu cứ chìm
đắm trong đó chỉ sợ rằng thực lực sẽ suy giảm, thậm chí thân thể cũng khó có thể giữ được.
Sắc mặt Hạ Nhất Thiên khẽ biến, cuối cùng nói:
- Ta biết chứ. Sao ta không hiểu những điều đó. Nhưng mà ta thật sự thích người này.
Hạ Nhất Minh nhướng mày. Cho dù hắn có muốn nói gì đi nữa, nhưng khi nghe được những lời từ trong miệng Hạ Nhất Thiên
nói ra đành nuốt ngược lại vào bụng.
Quan hệ giữa đại tẩu và đại ca có lẽ tốt lắm. Nhưng hôn nhân của bọn hắn cũng là do hai gia tộc sắp đặt. Đại tẩu mặc dù
dung nhan diễm lệ nhưng cũng không phải là do đại ca tự thân lựa chọn.
Mà người này, cho dù đại ca mới giáp mặt qua nhưng lại chính miệng nói ra rằng hắn thích người đó.
Từ điểm này có thể thấy được, đại ca quả thật đã động tâm. Nhưng...
Hạ Nhất Minh nhíu mày, nói: