Trên đường lớn, bổng truyền tới một trận thanh âm vó ngựa. Một đoàn ngựa từ thủ đô Thiên La
thành đến, tiến thẳng vào Huyền thành, sau khi liên lạc với Trình gia lập tức lên ngựa chạy về phía Hạ gia trang.
Đoàn ngựa thuần một màu đen này rất nổi tiếng ở vùng Tây Bắc, bộ khung xương cao lớn, mắt cá chân thẳng, ngực nở rộng,
cơ ngực săn chắc. Dưới ánh nắng mặt trời, màu da đen của chúng ánh lên vẻ bóng bẩy, mặc dù còn xa mới có thể so sánh
được với Hồng Lăng mã của Hạ Nhất Minh, nhưng cũng là loại ngựa đặc biệt hiếm có. Như vậy loại ngựa này nếu ở Tây Bắc
cần mua một, hai con thì còn không có vấn đề gì, nhưng nếu muốn mua hơn trăm con, hơn nữa còn tạo thành một mã đội, như
vậy không đơn giản a. Trong Thiên La quốc, có được đại thủ bút như vậy không vượt quá mười nhà, mà nhóm người này hiển
nhiên là đến từ hoàng thất của Thiên La quốc.
Nửa ngày sau, đoàn người này đã dừng lại trước cửa Hạ gia, nhất thời lúc này nổi lên một mảnh hỗn loạn, không chỉ có Hạ
Thuyên Tín đích thân nghênh đón, ngay cả Lâm Đào Lật cũng theo ra. Hạ Nhất Minh đang ở trong sân nghiên cứu cách đem
mây và mưa dung nhập vào trong quyền pháp, cuối cùng cũng được gia nhân báo tin hoàng thất đến. Khi hắn đi tới đại
sảnh, nhất thời nhìn thấy Hạ Vũ Đức, ba huynh đệ Hạ Thuyên Tín và Hạ Nhất Thiên đều ở đây.
Vì để tiếp đón hoàng thất của Thiên La quốc, ngay cả Hạ Thuyên Danh cũng từ trong Huyền thành quay trở về. Ở trong Hạ
gia trang chỉ có duy nhất một người bế quan không ra, đó chính là Hạ Lai Bảo đang tranh thủ thời gian đánh sâu vào cực
hạn bích trướng cửu tầng, tiến giai lên thập tầng cảnh giới.
Ánh mắt đảo qua trong đại sảnh, ngoại trừ những người Hạ gia, còn có Trình Trữ Sinh, phụ tử Trình Gia Huy cũng ngồi ở
một bên. Mà càng làm cho Hạ Nhất Minh kinh ngạc chính là, ngay cả Từ Ẩn Kiệt và Từ Hướng Tiền của Từ Gia Bảo cùng với
Lâm gia Lâm Đào Lật cũng ở đây. Trong lòng hắn thầm cười khổ, danh tiếng của hoàng thất Thiên La quốc đối với một tiểu
địa phương như Thái Thương huyện quả nhiên có ma lực rất lớn. Tam đại thế gia dĩ nhiên vì đại biểu của hoàng thất mà
cùng tự tập lại một chỗ, thậm chí còn lo lắng biểu hiện như vậy vẫn chưa đủ.
Nếu ở Hỏa Ô quốc, lấy quyền thế của Tạ gia, cho dù Hỏa Ô quốc vương tự mình đến, bọn họ cũng không chịu xuất động cả
nhà ra nghênh đón. Trong lòng hắn vô cùng cảm khái, mục quang rơi xuống trên người hai người xa lạ. Trong hai người này
có một người nhìn qua như là một lão đầu tử, lão ngậm chặt đôi môi, cứ như sợ sẽ phát ra âm thanh vậy, nhưng ở trong
đôi mắt của lão lại lóe ra một tia quang mang không bình thường.
Hạ Nhất Minh chỉ cần liếc mắt một cái cũng đã rõ, lão nhân này có tu vi nội kình không hề dưới Gia gia hắn, chính là
thập tầng đỉnh phong, tựa hồ chỉ cần tiến thêm một bước là có thể bước vào tiên thiên cảnh giới. Đương nhiên, một bước
này nói thì đơn giản, nhưng so với những lần đột phá cực hạn bích chướng khác lại khó khăn hơn gấp ngàn lần. Những
người có tu vi thập tầng đỉnh phong không ít, nhưng cuối cùng có thể bước qua một bước này thì trăm người không được
một. Điều này chẳng những phải dựa vào nghị lực phi thường, còn cần phải có vận khí tốt thì mới làm được, còn vị lão
nhân này trên người phỏng chừng không có loại vận khí đó.
Bên cạnh lão nhân, cùng lão sóng vai mà đứng chính là một vị thanh niên nam tử. Thanh niên nam tử này có gương mặt anh
tuấn, gương mặt trắng như ngọc, hai bên tai còn đeo một cặp kim hoàn, cánh tay và cổ áo rộng thùng thình, chiếc mũi
đoan chính, ánh mắt có chút u buồn, ôn hòa. Cho dù là Hạ Nhất Minh cũng không khỏi phải thừa nhận, hắn thật sự là anh
tuấn quá mức. Sau khi nhìn thấy Hạ Nhất Minh, hai người đều lộ vẻ kinh ngạc, mặc dù rất nhanh chóng che dấu đi, nhưng
lão sao có thể dấu diếm được những người ở trong sảnh?
Hai người bọn họ kỳ thật đã sớm biết Hạ Nhất Minh tuổi còn trẻ, nhưng khi hai người thực sự nhìn thấy Hạ Nhất Minh vẫn
không nhịn được sự kinh ngạc từ tận đáy lòng. Tiên thiên cường giả còn trẻ tuổi như vậy, cuối cùng thì hắn làm cách nào
tu luyện được? Đặc biệt là vị lão giả, càng làm cho lão sinh ra tâm lý đố kỵ và phiền muộn. Bất quá, hắn vô luận thế
nào cũng không dám biểu lộ vẻ đố kỵ ra. Muốn đố kỵ với một tiên thiên cường giả, quả thật là hành vi tự tìm đường
chết.
- Nhất Minh, nhanh tới đây, ta giới thiệu với cháu một chút.
Hạ Vũ Đức cười ha ha nói, hiển nhiên, lão nhân gia nói chuyện với hai người này đều thấy hết sức thoải mái:
- Vị này chính là Vu Tiểu Ức điện hạ, là trưởng tử của quốc chủ.
Vu Tiểu Ức hơi khom người một chút, nói:
- Ra mắt Hạ đại sư.
Hạ Nhất Minh hơi khom mình, nói:
- Không nên khách khí, điện hạ đích thân đến đây, không thể nghênh đón từ xa xin thứ lỗi.
Trong lòng Vu Tiểu Ức nghi hoặc vạn phần, thái độ của vị Hạ đại sư này thật sự rất tốt a. Hắn mặc dù là thái tử điện hạ
của Thiên La quốc, nhưng cũng hiểu được địa vị của tiên thiên cường giả ở quốc gia. Trong Thiên La quốc chỉ có duy nhất
hộ quốc đại sư Thủy Huyễn Cận khi đối mặt với hoàng thất thì ngoại trừ quốc chủ bệ hạ ra, còn lại không để ai vào trong
mắt.
- Còn vị này chính là Tiết Liệt tiên sinh.
Hạ Vũ Đức dừng một chút, nói:
- Tiết Liệt tiên sinh là đệ tử cao nhất của Thủy Huyễn Cận đại sư, trong Thiên La quốc chúng ta có thanh danh hiển
hách, được coi là cao thủ đệ nhất trong những người có cùng tu vi.
Khóe miệng Hạ Nhất Minh hơi mỉm cười, bất quá hắn đối với danh tự này hơi có chút kỳ quái. Nếu là đồ đệ của tiên thiên
cường giả, như vậy là tự nhiên. Nếu có thể nắm giữ một loại tiên thiên công pháp, hơn nữa lại có thêm một kiện bảo khí,
như vậy có thể xưng hùng trong những người có cùng tu vi tựa hồ cũng không có gì khó. Đừng quên, Kiêu gia huynh đệ ngày
trước, lấy tu vi cửu tầng nội kình của hai người đã có thể cùng Đại bá đánh một trận. Ở trong mắt người thường, đây là
một chuyện khó có thể tin nổi. Thái độ của Tiết Liệt lại có vẻ cung kính rất nhiều, lão bước lên một bước lớn, một chút
cũng không cố kỵ tuổi tác chênh lệch, cứ như vậy cúi lạy thật sâu, nói:
- Tiết Liệt xin ra mắt Hạ đại sư.
Hạ Nhất Minh nhíu mày, đưa tay ra phía trước, nhất thời đỡ lão đứng lên, nói:
- Tiết tiên sinh không cần đa lễ.
Mặc dù động tác của Hạ Nhất Minh cũng không lớn, trông nhấc lên rất nhẹ nhàng, nhưng cũng đủ để làm cho Tiết Liệt khiếp
sợ mãi không thôi. Bởi vì lão phát hiện, chính mình ở trước mặt đối phương giống như không có một chút năng lực chống
cự nào. Loại cảm giác này, lão trước kia đã từng cảm ứng thấy khi đối diện với sư phụ. Đến lúc này, lão mới hoàn toàn
tin tưởng, thanh niên tuổi trẻ trước mặt này quả thật là tiên thiên cường giả.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn về phía Trình, Từ hai nhà khẽ gật đầu một cái, đám người Trình Trữ sinh tự nhiêu chắp tay
hoàn lễ. Bọn họ ban đầu vốn là ngồi nói chuyện phiếm, nhưng khi Hạ Nhất Minh tiến vào, tất cả mọi người đều đứng lên,
ngay cả mọi người trong Hạ gia cũng không có một chút ngoại lệ.
- Nhất Minh, lần này đích thân điện hạ tới đây, mang tặng cho chúng ta rất nhiều thứ tốt.
Thanh âm trầm thấp của Hạ Vũ Đức vang lên, trên mặt không che dấu sự vui mừng. Mặc dù Thái Thương huyện gặp phải chuyện
mã tặc mạnh mẽ tấn công trước nay chưa từng có, nhưng Hạ gia cũng không bị tổn thương vào xương tủy, ngược lại còn bội
thu. Hạ Nhất Minh mang về mấy vạn hoàng kim, Lâm Đào Lật đưa tới đồ vật nếu quy ra tiền cũng không có chút thua kém,
còn lần này hoàng thất từ Thiên La thành mang tới đông đảo lễ vật, càng làm cho lão mừng rỡ.
Bất quá, lão nhân cũng hiểu được, những người này sở dĩ vô cớ dâng lên hoàng kim và hàng hóa, thuần túy là coi trọng
mặt mũi của Hạ Nhất Minh. Nếu không có đứa tôn nhi là tiên thiên cường giả, như vậy Hạ gia lúc này đừng mong có thu
hoạch gì, thậm chí bản thân lão cũng phải bỏ tiền ra tu bổ gia trang.
Trình Trữ Sinh cũng cười phụ họa, nói:
- Hạ đại sự, lần này hoàng thất miễn phí thu thuế mười năm cho Thái Thương huyện, hơn nữa còn đưa xuống đại thủ bút, để
cho chúng ta tu sửa tổn thất tường thành. Lão phu vừa mới kiểm tra một chút vật tư, không chỉ có thể khôi phục diện mạo
cho Huyền thành, hơn nữa có thể ở trước Hạ gia trang kiến tạo một tòa tường thành.
Trong lòng Hạ Nhất Minh khẽ động, hắn đương nhiên biết việc kiến tạo tường thành rất hao phí, tuyệt đối là phải chi ra
một khoản rất lớn. Nếu không như thế, Gia gia bọn họ cũng không phải hàng năm phải tập trung đại lượng tiền tài như
vậy. Mà Trình Trữ Sinh nói như thế, rõ ràng được sự cho phép của hai người Vu Tiểu Ức, hoặc là nói căn bản là bọn hắn
nghe lệnh mà làm. Trong lòng hắn thầm than, không hổ là người của hoàng thất, quả nhiên là đại thủ bút a.
Hạ Vũ Đức cười ha hả, nói:
- Trình huynh lần này việc chống đỡ mã tặc tấn công, Từ Gia Bảo có công lao lớn nhất, hơn nữa Trình gia phủ đệ và bên
ngoài Từ Gia Bảo đều bị tổn thất nghiêm trọng. Đại thủ bút này cứ giao cho nhị vị, để cho Trình phủ và Từ gia ngoại bảo
trùng kiến lại đi.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, thầm nghĩ Gia gia từ khi nào trở nên hảo tâm như vậy?
Còn chưa chờ hắn kịp nghĩ xong, đã nghe Vu Tiểu Ức cười nói:
- Hạ lão tiên Sinh nói đùa, lần này đánh đuổi mã tặc xâm chiếm Huyền thành, đem đám mã tặc ở Thái A huyện phức tạp một
lưới bắt hết, đây là công lao rất lớn, làm sao có thể bỏ qua? Hoàng thất chúng ta làm sao có thể để các vị anh hùng
phải chảy máu, rơi lệ một cách vô ích? Sắc mặt của hắn có chút thành khẩn nói:
- Việc trùng kiến Trình phủ và Từ Gia Bảo cũng do hoàng thất chúng ta gánh chịu, tuyệt đối trả lại cho hai nhà một cái
công đạo.
Từ Ẩn Kiệt và Trình Trữ Sinh đều cảm thấy vui mừng khôn xiết, bọn họ lập tức tiến lên một bước, bái thật sâu.
Lấy của cải tích góp của hai nhà mặc dù có thể trùng kiến lại gia viên, nhưng đồng dạng cũng phải mất con số vô cùng
lớn, một khi trùng kiến xong, khẳng định nguyên khí sẽ đại thương. Hôm nay ở trên trời tự nhiên rớt xuống một cái bánh,
bọn họ đương nhiên cảm thấy vô cùng vui mừng.
Sau khi bái tạ xong, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Hạ Vũ Đức đều mang theo rất nhiều cảm kích, đương nhiên ba lão nhân
này đã tranh đấu hơn mười năm, tuy không thể trong chốc lát hòa giải được, nhưng ít ra quan hệ giữa ba bên cũng hòa
hoãn xuống.
Tiết Liệt thấy bọn họ nói chuyện xong, cung kính thật sâu, nói:
- Hạ đại sư, gia sư Thủy Huyễn Cận nghe nói ở Thái Thương huyện vừa mới xuất hiện một vị tiên thiên đại sư, trong lòng
không khỏi vô cùng vui mừng. Lão nhân gia hy vọng Hạ đại sư có thể tới kinh thành một chuyến, cũng là có chuyện vô cùng
quan trọng muốn thương lượng.