Đưa mắt nhìn về phương xa, một phiến mây mù đang lượn lờ trên đỉnh núi. Ở nơi đó có thể mơ hồ
thấy được những biến hóa kỳ dị của mây mù. Có khi là tiên nữ đang bay lượn, có khi lại như lão ông cầm trượng, có khi
lại như vượn hiến đào, có khi lại như con ngựa hoang thoát cương… Dải sương mù sáng sớm như ẩn như hiện phía xa. Hai
người Hạ Vũ Đức và Hạ Lai Bảo mặc dù lúc ban đầu lựa chọn hai con đường khác nhau, nhưng ai cũng không ngờ tới, cuối
cùng bọn họ lại chạm trán nhau ở đấy. Mặc dù đã bốn mươi năm không quay trở về Hoành Sơn, nhưng bất cứ lúc nào trong
lòng bọn họ cũng không thể quên được nơi này. Trải qua mấy ngày hành tẩu, lúc đầu Hạ Nhất Minh còn tưởng do cước trình
của Viên Lễ Huân chậm chạp, cho nên nhị lão mới cố ý đi chậm lại. Tuy nhiên bây giờ càng lúc càng tới nơi, Hạ Nhất Minh
mới phát hiện ra trong lòng hai lão kỳ thật không hề yên ổn. Đây cũng không phải là cảm giác sợ hãi, mà là kích động,
loại cảm giác này rất khó có thể hình dung.
Ở trong Thái Thương huyện, bọn họ mặc dù nói phải trở về Hoành Sơn, phải làm cho những người bốn mươi năm trước cười
nhạo bọn họ vĩnh viễn không thể quay lại sơn môn, phải để cho những người vũ nhục hai lão phải đem những lời đó nuốt
trở lại. Nhưng mà, khi bọn họ tới gần Hoành Sơn, bọn họ mới biết được mình vô cùng nhớ nơi này. Giờ phút này, hai vị
lão nhân ngắm nhìn phía xa xa. Một mảnh núi non trùng điệp, ánh mắt cực kỳ phức tạp. Hạ Nhất Minh nhìn hai lão một lúc
lâu, cuối cùng nói:
- Gia gia, chúng ta đã tới nơi rồi sao?
Hạ Vũ Đức thở dài một tiếng, nói:
- Không sai, chúng ta tới rồi.
Vừa rồi giống như tâm hồn của lão từ một nơi nào đó quay trở lại, tinh thần rung động, cất cao giọng nói:
- Chúng ta đi.
Hạ Lai Bảo cười dài một tiếng, nói:
- Đi.
Nhị vị lão nhân đi nhanh tới, thân thể thẳng tắp giống như một cây thương, hai chân không ngừng động, tựa hồ như trong
cơ thể lúc này sinh ra một lực lượng cường đại đạt tới cực điểm. Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn hai vị lão nhân, giờ phút
này từ bọn họ làm cho hắn đột sinh ra một cảm giác oanh liệt, giống như thiên quân vạn mã. Loại cảm giác này vốn không
nên phát ra từ một hậu thiên cao thủ, nhưng giờ phút này, Hạ Nhất Minh rõ ràng cảm ứng được điều đó. Bọn họ bởi vì tâm
tình dao động mãnh liệt, trước nay chưa từng có, cho nên giữa hai người với một loại lực lượng của ngoại giới đã xảy ra
một chút biến hóa thần kỳ khiến cho ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không thể tưởng tượng được.
Trong đầu hắn, đột nhiên nổi lên cảnh tượng hơn vạn mã đang chồm lên, chạy điên cuồng. Mặc dù khí thế của hai vị lão
nhân phát ra còn xa mới đạt tới cảnh giới này, nhưng lại mơ hồ có chút hình ảnh. Hạ Nhất Minh thở dài một tiếng, hai
mắt hắn sáng ngời, ở trong lòng hắn tựa hồ đã chạm tới một điểm mấu chốt nào đó. Nhưng tiếc là, loại cảm giác này cũng
chỉ hiện qua chốc lát, sau đó biến mất không để lại dấu vết nào.
- Thiếu gia! Chàng làm sao vậy? - Viên Lễ Huân thấp giọng dò hỏi.
Nàng cùng với Hạ Nhất Minh gần đây có một chút mơ hồ tâm linh tương thông, chỉ bằng vào một phản ứng nho nhỏ của hắn,
nàng đã biết đối với hắn tựa hồ xảy ra một việc gì đó không tốt lắm. Hạ Nhất Minh nhìn về phía nàng, tươi cười đè thấp
âm thanh, nói:
- Không có việc gì, ta vừa rồi nghĩ tới một loại công pháp, chỉ tiếc là còn chưa hiểu được.
Viên Lễ Huân an ủi, nói:
- Thiếu gia, thiếp tin tưởng chàng chắc chắn có lúc hiểu được.
Hạ Nhất Minh gật mạnh đầu một cái, trong ánh mắt tràn ngập vẻ tự tin. Hai người bọn họ tay trong tay, sóng vai nhau
cùng đuổi theo nhị vị lão nhân ở phía trước.
° ° °
Ngọn núi nhìn thì gần ngay trước mắt, nhưng đi một lúc lâu, mới phát hiện ra đoạn lộ trình đó không
hề ngắn ngủi. Với cước trình của đám người Hạ Vũ Đức phải nửa ngày sau mới có thể đi tới được chân núi. Cảnh sắc nơi
này cũng không khác gì so với những địa phương khác, nhưng Hạ Nhất Minh đột nhiên lại phát hiện ra ở trong rừng có một
con đường. Con đường này tương đối rõ ràng, nó là do vô số người dẫm đạp lên, trải qua không biết bao nhiêu năm tháng
mới trở thành được sơn lộ như vậy. Đi tới con đường này, hai vị lão nhân Hạ Vũ Đức tâm tình cực kỳ kích động.
Nếu chỉ nhìn ở bên ngoài, sắc mặt của hai lão nhân lại cực kỳ bình tĩnh. Nếu không phải do Hạ Nhất Minh hiểu rất rõ hai
vị lão nhân này, hơn nữa còn đồng hành một đoạn đường dài tới đây thì chưa chắc hắn đã có thể cảm nhận được nội tâm
đang dậy sóng của bọn họ. Hạ Vũ Đức dừng lại ở trên con đường một chút, sau đó khom người xuống một bông hoa dại ở ven
đường, hít sâu một hơi. Lão nhắm hai mắt lại, giờ phút này tựa hồ toàn bộ tâm thần đã đầu nhập vào trong đó. Toàn bộ
tinh thần và thể xác của lão đều tập trung hưởng thụ hương thơm của bông hoa dại.
Ánh mắt của Hạ Nhất Minh sáng lên, thấy được cảnh này, trong lòng hắn đột nhiên hiện lên một bức tranh tuyệt mỹ. Từ
trên người Gia gia Hạ Vũ Đức, dĩ nhiên lại xuất hiện tình cảnh thân hình và tinh thần hòa nhập vào thiên địa. Tựa hồ
bản thân lão đã dung nhập vào trong đó, nếu bây giờ đem lão dời đi, như vậy ở đó sẽ xuất hiện một cái mảng đen, do
không có gì phối hợp được. Trong lòng Hạ Nhất Minh tấm tắc lấy làm kỳ lạ, lão nhân rõ ràng không phải là tiên thiên
cường giả. Nhưng khi tới gần Hoành Sơn, từ trên người lão lại tỏa ra một lực lượng thần kỳ mà chỉ tiên thiên cường giả
mới làm được. Nếu không phải Hạ Nhất Minh tận mắt nhìn thấy thì hắn không thể tin được.
Hắn lẳng lặng nhìn Gia gia mình, tựa hồ hắn từ trên người Gia gia lĩnh ngộ được cái gì đó. Đây thuần túy là cảm giác,
một loại cảm giác không thể hình dung được, không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả, thậm chí ngay cả hắn cũng không biết đó
là cái gì. Chỉ là, hắn có một loại cảm giác, nếu hắn lĩnh ngộ được loại lực lượng này, như vậy đối với con đường tu
luyện của hắn ngày sau sẽ có ích rất lớn.
Lão nhân đột nhiên đứng lên, lão hướng về phía trước liếc mắt một cái, rồi tiếp tục bước đi. Từ một khắc lão đứng lên,
cảm giác dung nhập vào thiên địa đã biến mất, Hạ Nhất Minh nhíu mày, không khỏi nắm chặt bàn tay. Đây chính là một cơ
hội khó có được, không chỉ đối với hắn mà nói, mà dù là Gia gia, cũng là một kỳ ngộ khó gặp. Nếu là lão có thể thường
xuyên tiến vào trong cảnh giới này, như vậy thì không cần có tiên thiên cường giả song hệ tương sinh trợ giúp cũng có
thể tiến vào tiên thiên cảnh giới a. Thế nhưng, loại cảnh giới này không phải muốn là được, đối với hậu thiên tu luyện
giả làm sao có thể dễ dàng như vậy được. Việc này so với tiên thiên cường giả tiến vào trạng thái lĩnh ngộ cũng phải
thấp hơn vài phần.
° ° °
Hạ vũ Đức đi tới một ngọn núi, là ngọn núi ở bên cạnh ngọn cao nhất. Tới giữa sườn núi, con đường
phía trước đột nhiên mở rộng ra, những thềm đá chỉnh tề xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Nếu như nói con đường
phía sau là đường nhỏ gập ghềnh khó đi, như vậy con đường phía trước chính là đại lộ.
Giương mắt nhìn lên, bên trên tựa hồ như không có điểm cuối cùng. Trong lòng Hạ Nhất Minh thầm cảm khái, không hổ là
môn phái có truyền thống ba nghìn năm, dĩ nhiên lại có thể ở trong rừng rậm kiến tạo ra một công trình to lớn như thế
này. Thật không biết bọn họ ở trong hoàn cảnh này làm sao có thể làm được. Chẳng lẽ toàn bộ môn phái từ trên xuống dưới
đều bắt tay vào làm mà không cần phải tu luyện sao?
Đang lúc Hạ Nhất Minh nhìn về phía xa, thì bỗng nhiên có một quang mang chợt lóe lên, sau đó là tiếng rít chói tai bay
từ trên xuống. Một mũi tên dài màu trắng, từ trên cao gào thét lao xuống. Mũi tên này có thanh thế vô cùng lớn, nhưng
nó cũng không nhắm vào bọn họ, mà vững vàng cắm vào nền đá ở trước mặt hơn mười thước.
- Cùng với Đại ca không khác biệt lắm, bát tầng nội kình.
Thanh âm Hạ Nhất Minh đột nhiên truyền tới, thanh âm của hắn cũng không cao nhưng hai vị lão nhân ở phía trước vẫn nghe
rõ được. Hai người Hạ Vũ Đức hơi ngẩn người ra, sau đó thì nhìn thấy một bóng người từ trên núi chạy vội xuống.
Người này đi tới bên mũi tên cách bọn họ tầm mười thước, đây là một thanh niên khoảng tầm trên dưới hai mươi lăm tuổi,
vóc người thon dài, diện mục lạnh lùng, hàng lông mi giống như đại bàng giương cánh, từ trong ánh mắt lộ ra cái nhìn
khiến kẻ khác lạnh cả người.
Người này sau khi nhìn thấy đám người Hạ Nhất Minh, cũng thầm nghĩ trong lòng, "Không chỉ có lão nhân còn có phụ nữ,
duy nhất chỉ có một thiếu niên, xem mặt tựa hồ tuổi cũng không lớn".
Hắn là người cẩn thận, nhưng giờ phút này cũng không thể đoán ra được ý đồ của đám người này. Bất quá, ở trong trí nhớ
của hắn tựa hồ chưa bao giờ gặp qua, ánh mắt trở nên nghiêm nghị, nói:
- Các vị, nơi này là trọng địa của Hoành Sơn nhất mạch. Nếu các vị trong lúc vô ý tới đây, như vậy xin hãy quay trở
về.
Hạ Vũ Đức nhìn người này, quay sang nhìn nhìn Hạ Lai Bảo, hai lão cùng cười, bọn họ rốt cục thì cũng hiểu ý tứ câu nói
của Hạ Nhất Minh. Người này tuổi tác tương đương với Nhất Thiên, nhưng tu vi nội kình đã đạt tới bát tầng, ngay cả
trong Hoành Sơn cũng tuyệt đối là người nổi tiếng trong đám hậu bối. Chỉ là, trong ánh mắt của bọn họ đều có một tia
ngạc nhiên, Hạ Nhất Minh lúc nói ra những lời này, căn bản là thanh niên này vẫn chưa tới. Hắn làm sao có thể suy đoán
ra được tuổi tác và tu vi của người này? Đây cũng thật là lợi hại a, chẳng lẽ mỗi một tiên thiên cường giả đều có thể
làm như vậy sao?
Nhưng mà, bọn họ cũng không biết, Hạ Nhất Minh không phải là dùng mắt nhìn, nhưng ngay cả dùng mắt cũng không thể hơn
được Thuận Phong Nhĩ. Hơn nữa, ngoại trừ Phong hệ tiên thiên cường giả ra, còn những hệ khác dù muốn học loại công phu
này cũng khó có thể làm được. Hạ Vũ Đức thu liễm tâm thần, vẻ mặt ôn hòa, nói:
- Tiểu tử, chúng ta không đi sai đường, mà đặc biệt đi tới Hoành Sơn.
Sắc mặt người trẻ tuổi hơi biến đổi, hai chân hắn hơi mở ra. Chỉ có một điểm biến hóa này, từ trên người hắn nhất thời
đã tỏa ra sát khí cường đại, kèm theo gió núi đập về phía đám người Hạ Vũ Đức. Trên mặt Hạ Vũ Đức cũng không có vẻ tức
giận, khi lão thấy được tu vi của đệ tử kiệt xuất trong Hoành Sơn, trong lòng cũng không hề có một tia đố kỵ, ngược lại
còn có cảm giác kiêu ngạo. Nhìn a, đây chính là môn hạ của Hoành Sơn….
Tựa hồ cảm nhận được thiện ý của Hạ Vũ Đức, sắc mặt hắn hơi hòa hoãn lại, hắn mặc dù vẫn duy trì ánh mắt cảnh giác như
trước, nhưng sát khí trên người đã yếu đi rất nhiều.
Hạ Vũ Đức hơi gật đầu, nói:
- Tiểu tử chúng ta không có ác ý, chỉ là tới cầu kiến Linh Dược Phong Dược đạo nhân.
Ánh mắt người nọ vừa hòa hoãn xuống lại trở nên khẩn trương hơn, hắn mím chặt đôi môi, khí thế trên người một lần nữa
gia tăng, hơn nữa lúc này đây còn cường đại hơn rất nhiều.
Thân hình Viên Lễ Huân hơi run lên, bị cỗ sát khí này đập vào người thân hình mơ hồ phát lạnh. Hạ Nhất Minh hơi nhăn
mặt, hắn khẽ vung tay lên, một cỗ khí thế tràn ra. Bất quá luồng khí thế này cũng chỉ quanh quẩn gần người hắn và Viên
Lễ Huân mà thôi, khi nó gặp sát khí của đối phương thì lập tức giống như một chiếc tường thành được tạo ra bằng mây mù,
nhẹ nhàng đẩy ra. Có thể đem chân khí vận dụng tới loại trình độ này, nói lên rằng hắn đối với vân vụ đã tới tình trạng
tùy tâm sở dục, không có nửa điểm trở ngại.
Sắc mặt người nọ dần ngưng trọng, mặc dù không kinh hoàng, nhưng rõ ràng đã có ý định rút lui. Bốn người này nhìn qua
tuy chỉ là người già và phụ nữ, duy chỉ có nam nhân trẻ tuổi này. Thế nhưng, khi hắn đem toàn bộ khí thế bản thân bức
ra, trên mặt những người này không hề có biểu hiện gì, giống như không có cảm nhận được khí thế cường đại đến từ tu
luyện giả bát tầng nội kình như hắn. Trong nháy mắt, hắn đã hiểu được bốn người này rất mạnh, ít nhất tu vi của bọn họ
cũng không hề kém bản thân hắn chút nào.