Tinh thần Hạ Nhật Minh lúc này như tiến vào tình trạng hoảng hốt, hắn giống như nhìn thấy một
người khổng lồ theo hắn bước về phía trước. Trong khung cảnh của bức tranh lúc này tâm trạng của Hạ Nhật Minh đang biến
đổi rất lớn. Hạ Nhật Minh lúc này như biến thành mặt trời, thành mặt đất, thành trùng trùng núi rừng, lại như biến
thành nước chảy không ngừng, nói đúng hơn hắn như biến thành cây bút của vị tiên thiên đại sư kia, tùy thời có thể
chỉnh sửa phong cảnh trong bức tranh này. Hạ Nhật Minh cũng không biết tại sao trong lòng hắn lại xuất hiện cảm giác
này, trên thân thể hắn lúc này xảy ra biến hóa vô cùng lớn.
Thân thể Hạ Nhật Minh run run từng hồi, khiếu huyệt trên thân thể hắn lúc này đã mở ra, đem vô hạn thiên địa chân khí
chứa đầy trong đó. Mỗi một khiếu huyệt như một cái động không đáy không ngừng xoay tròn, một khi thiên địa chân khí bên
ngoài chảy vào lại không ngừng mãnh liệt hớn. Theo tốc độ xoay tròn không ngừng tăng lên, tốc độ hấp thu chân khí cũng
được đề cao vượt bậc. Lấy thân thể Hạ Nhật Minh làm trung tâm, càng lúc càng nhiều thiên địa chân khí được dẫn phát,
hơn nữa tất cả đều không ngừng ngưng tụ lại trên thân thể hắn.
° ° °
Trên Linh dược phong, Vu Kinh Lôi chỉ bằng vài cái nhấc mình đã lập tức xuất hiện bên trong động phủ
của Dược đạo nhân. Dược đạo nhân vội vàng đứng dậy, cung kính hành lễ.
- Thỉnh an sư thúc.
Vu Kinh Lôi khoát tay chặn lại, sau đó lập tức từ trên người lấy ra một chiếc bình ngọc, sau khi mở nắp bình, lão đem
một viên đan dược nhỏ bằng ngón tay út, trực tiếp nhét vào miệng. Dược đạo nhân vẻ mặt chợt biến đổi, khó có thể tin
điều lão vừa thấy, lão nói:
- Sư thúc ngài bị thương?
Lấy thực lực của Vu Kinh Lôi đã đạt tới cảnh giới nhất đường thiên, chẳng lẽ còn có người khiến sư thúc bị thương? Nhất
thời hay mắt Dược đạo nhân bỗng sáng lên. Lão nhớ việc Vu Kinh Lôi cùng Hạ Nhật Minh rời đi khi nãy. Chẳng qua thực lực
của Hạ Nhật Minh mặc dù cường đại nhưng muốn làm bị thương Thái thượng trưởng lão chỉ e vẫn còn chưa đủ. Đang lúc Dược
đạo nhân vẫn còn nghi hoặc, bên tai lão chợt nhất thời nghe được tiếng thở dài của Vu Kinh Lôi:
- Dược trưởng lão, người đề cử Hạ trưởng lão kia quả thật chính là tuyệt đại thiên tài, hắn dưới tình huống không có
ngươi chỉ bảo mà đạt được thực lực này, quả thật là một thiên tài xuất chúng, cũng may mắn hắn gia nhập Hoành Sơn chúng
ta.
Dược đạo nhân không nhịn được mặt hiện lên một chút kỳ quái, Vu Kinh Lôi mặc dù cũng không trả lời câu hỏi vừa rồi của
lão, nhưng không ngớt khen ngợi Hạ Nhật Minh, điều này có thể thấy được thương thế này là do Hạ Nhật Minh có liên quan.
Dược trưởng lão bổng nhiên nhớ tới tình huống lão và Hạ Nhật Minh giao đấu, lưng áo lão không khỏi ướt đẫm mồ hôi. Thì
ra Hạ trưởng lão cũng không dốc hết toàn lực đối phó với mình, bằng không một khi nghiêm túc, vậy kết cục của mình..
Dược đạo nhân suy nghĩ một lúc, rốt cuộc cũng đem ý nghĩ đáng sợ này ném ra khỏi đầu.
- Sư thúc ngài xem liệu Hạ trưởng lão có tiến vào nhất đường thiên được không?
Dược đạo nhân có chút khẩn trương dò hỏi.
Đối với các môn phái ẩn tu như bọn họ, bách tán thiên cường giả tuy rằng cũng quan trọng, nhưng nếu có một vị cường giả
nhất đường thiên thủ hộ mới thực sự vững như Thái Sơn.
Vu Kinh Lôi do dự một chút nói:
- Sinh tử một đường, nhất đường thiên Hạ trưởng lão có thể thuận lợi tiến vào cảnh giới này hay không, ta cũng không
dám khẳng định, nhưng tuổi của hắn còn rất trẻ, sức sống cùng cơ hội còn rất nhiều, nếu ngay cả hắn cũng không thể vượt
qua một ải này, quả thật đâu còn thiên lý nữa.
Dược đạo nhân nhất thời cảm thấy vui mừng nói:
- Sư thúc ngài cho rằng Hạ trưởng lão cần phải bao nhiêu năm mói có thể đánh sâu vào nhất đường thiên?
Vu Kinh Lôi trầm ngâm một lát, nghiêm mặt nói:
- Nếu hết thảy đều thuận lợi, tối đa năm mươi năm, hắn có thể đạt tới bách tán thiên đỉnh phong.
Dược đạo nhân hai mắt sáng ngời, lão vô cùng hiểu rõ lời nói của Thái thượng trưởng lão. Tuổi càng nhỏ, sinh mệnh lực
trong cơ thể lại càng lớn, một vị bách tán thiên cường giả hơn trăm tuổi, thậm chí gần hai trăm tuổi muốn đả thông toàn
bộ khiếu huyệt độ khó càng vượt xa một vi bách tán thiên chưa tới một trăm tuổi. Mà làm người khác càng cảm thấy khủng
bố hơn là Hạ Nhật Minh tuổi tác còn chưa tới hai mươi. Cho dù hắn dùng hết năm mươi năm để thu nạp tiên thiên chân khí
cũng bất quá chưa tới bảy mươi tuổi. Mà tuyệt đại đa số các vị tiên thiên đại sư ở vào độ tuổi này ngay cả cảnh giới
tiên thiên còn chưa thể đột phá. Với bảy mươi năm đã đánh sâu vào nhất đường thiên cảnh giới, mặc dù thành công không
đạt tới mười phần thì tuyệt đối cũng không lâm vào tình huống cửu tử nhất sinh.
Năm mươi năm.. năm mươi năm...
Dược đạo nhân lẩm bẩm trong miệng.
Bỗng nhiên, từ dưới đỉnh Linh dược phong truyền tới một hồi chấn động tạo ra bởi thiên địa chân khí, Đồng thời chấn
động này bọn họ cảm thấy một cỗ khí thế vô cùng quen thuộc. Cỗ khí thế này tuy rằng bọn họ mới tiếp xúc vài lần, nhưng
đối với những cường giả như bọn họ mà nói, chỉ cần tiếp xúc một lần cả đời cũng không thể quên.
- Đây là...
Dược đạo nhân thấy thiên địa chân khí cuồn cuộn dâng lên, không dám xác định hỏi.
Mặc dù Dược đạo nhân cả đời nghiên cứu dược thảo, nhưng đối với lực lượng đặc thù cũng có hiểu biết nhất định, nhưng dù
sao lão cũng chưa từng đạt được cảm ngộ, bởi vậy khi cảm nhận được từ xa xa lực lượng cường đại này, mặc dù nghi ngờ
nhưng lão cũng không dám chân chính khẳng định.
Vẻ mặt của Vu Kinh Lôi lúc này hiện lên một vẻ không thể giải thích, lúc này đây lão cũng không còn giữ được hình tượng
tiền bối cao nhân nữa. Lão trong miệng thì thào:
- Cảm ngộ, đây là cảnh giới cảm ngộ
Dược đạo nhân hai mắt sáng ngời hỏi:
- Sư thúc. Hạ trưởng lão có cảm ngộ sao?
Vu Kinh Lôi vẻ mặt cổ quái gật đầu. Vừa khi nãy cũng Hạ Nhật Minh giao đấu một hồi, vậy mà giờ này hắn lại có được cảm
ngộ, việc này thật quả làm cho người khác cảm khái không thôi. Thân thể khẽ động, Vu Kinh Lôi đã rời khỏi động phủ của
Dược đạo nhân, nhắm chân núi phóng tới. Dược trưởng lão vội vàng đuổi theo. Mặc dù lão cũng chưa từng có được cảm ngộ,
nhưng một tiên thiên cường giả, đối với cảm ngộ này lão cũng hết sức tò mò, nhân cơ hội này mở mang kiến thức, lẽ nào
có thể dễ dàng bỏ qua.
Chỉ trong chốc lát bọn họ đã tới bên ngoài căn phòng Hạ Nhật Minh đang sống. Bọn họ không có tiến vào nơi Hạ Nhật Minh
đang đứng mà nhảy lên một đại thụ gần đó, lẳng lặng quan sát. Giờ phút này, dưới ánh nắng chiếu rọi trên thân thể Hạ
Nhật Minh dường như xuất hiện một tầng kim quan chói lọi.
Đứng yên một bên, Viên Lễ Huân đang mỉm cười nhìn Hạ Nhật Minh, loại tình huống này trên người Hạ Nhật Minh, nàng đã
từng gặp qua, bởi thế nàng cũng không lấy làm ngạc nhiên mà chỉ yên lặng đứng bên cảm thụ khí thế cường đại không ngừng
phát ra trên người hắn.
Mà trong ánh mặt của Vu Kinh Lôi và Dược đạo nhân, Hạ Nhật Minh lúc này như gió cuốn mây bay, đem toàn bộ thiên địa
chân khí tụ hợp lại, không ngờ lại tạo ra một loại ngũ quang kì lạ. Lúc này hai vị trưởng lão ngơ ngác nhìn nhau, nếu
không tận mắt chứng kiến, bọn họ sẽ tuyệt đối không tin điều này diễn ra. Là một tiên thiên cường giả, bọn họ đều hiểu,
mỗi loại màu sắc đại biểu cho một hệ thiên địa chân khí, đương nhiên thiên địa chân khí mặc dù hỗn tạp, nhưng bọn họ
không tin Hạ Nhật Minh có thể thu nạp toàn bộ. Về phần Hạ Nhật Minh có thể thu nạp loại thuộc tính nào, vậy chỉ có bản
thân hắn mới biết. Bất quá, có thể tạo ra cảnh tượng kì quái này đã nói lên một vấn đề, đó chính là thân thể Hạ Nhật
Minh cũng không bài xích Địa hệ lực lượng.
Bọn họ nhìn nhau, nhất thời hiểu rõ được vấn đề, thì ra thân thể của Hạ Nhật Minh đối với tiên thiên chân khí có liên
hệ kỳ lạ như vậy. Bất quá vừa nghĩ lại, bọn họ cảm thấy thoải mái, có thể do thể chất đặc biệt, cho nên mặc dù tuổi trẻ
nhưng Hạ Nhất Minh có thành tựu bậc này.
Mặt trời ngả dần về tây, dẫn theo một chút ánh sáng le lói rời khỏi đỉnh Linh dược phong. Một người tay mang theo hộp
thức ăn hướng phòng nhỏ đi tới. Khi hắn tới trước cánh cửa, đang muốn đưa tay gõ nhất thời thấy hai mắt hoa lên, cánh
tay đưa ra bị một ai đó nắm chặt.
Trong lòng người nay vô cùng sợ hãi, nghĩ không ra trên Linh dược phong này mà cũng có người dám tập kích, bất quá phản
ứng của hắn cũng vô cùng nhanh nhẹn, cánh tay đang cầm hộp thức ăn vung mạnh về phía người đang nắm tay hắn. Đồng thời
chân hắn tận lực xuất ra liên hoàn cước, miệng hắn cũng không nhàn rỗi lập tức kinh hô lên tới cổ, chuẩn bị thông báo
cho huynh đệ còn lại đề phòng. Một loạt nhưng động tác này hắn thực hiện trong vô thức, căn bản là chưa từng nghĩ qua
trong đầu.
Song ngay khi hắn muốn hô lớn,, thức ăn trong hộp vãi ra, chân hắn đã đá ra, khoảnh khắc hắn nhìn thấy người đang nắm
tay mình. Vừa nhìn thấy gương mặt hết sức quen thuộc này, hắn tức khắc cảm thấy kinh ngạc. Cho dù có nghĩ vỡ đầu, hắn
cũng không thể nào hiểu được sao lão tổ tông kia lại nắm tay hắn.
Đang khi hắn không biết phải làm sao, vị Dược đạo nhân cổ tay khẽ chuyển, đã đem hộp thức ăn kia cầm trên tay, đồng
thời mấy cước mà hắn xuất ra không một cước nào trúng đích, tệ hơn là làm hắn mất thăng bằng suýt ngã. Trong lòng hắn
vô cùng kinh ngạc rõ ràng Dược đạo nhân đang đứng trước mặt tại sao lại đá vào khoảng không, con chưa kịp suy nghĩ nội
kình hắn tập trung nơi cổ đang chuẩn bị phát ra theo đó mà nuốt mất luôn.
Sau khi ngẩn người ra, hắn mới như tỉnh lại, nhất thời hành lễ với Dược đạo nhân trước mặt sau đó bỗng nghe lão
nói:
- Ngươi lui xuống trước đi thức ăn của Hạ trưởng lão ta tự có cách an bài.
Người đệ tử này nhất thời vâng dạ, cung kính tiếp nhận hộp thức ăn trên tay Dược đạo nhân, quay người lui về sau, trong
lòng nhất thời có chút kích động. Dù sao tất cả mọi người trên Linh dược phong đều có thể thấy được dung mạo của vị
trưởng lão này, nhưng người có tư cách nghe lão nhân này dạy bảo cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, việc vừa xảy ra
nếu để huynh đệ của hắn biết được khẳng định sẽ ghen tỵ không thôi.
Dược đạo nhân thân hình khẽ động trở lại trên cây đại thụ, khi tới bên cạnh Vu Kinh Lôi đã lập tức tập trung quan sát.
Cảnh giới cảm ngộ đối với tiên thiên đại sư hẳn chiếm một vị trí quan trọng không gì sánh nổi, mặc dù Dược đạo nhân
chưa từng cảm ngộ nhưng chứng kiến người khác cảm ngộ cũng có thu hoạch không nhỏ.
Hoàng hôn trên dãy Hoành Sơn lúc này xuất hiện thêm vài đám mây, càng khiến ánh nắng chiều thêm diễm lệ, mặt trời lắng
dần xuống phía đằng xa, đem chút ánh nắng cuối cùng chiếu xuống làm cho cảnh sắc đỏ quạch một màu. Ngay khi chút nắng
cuối cùng biến mất, Hạ Nhất Minh vốn đang yên lặng lúc này bỗng nhiên cử động. Sau đó thân thể bỗng chuyển động, thoáng
cái đã biến mất trước mắt mọi người, ngay cả Vu Kinh Lôi cũng xuất hiện cảm giác không thể nắm bắt được, trong lòng lão
hơi trầm xuống, nếu lúc này lão cùng Hạ Nhất Minh giao đấu lão tự nhiên không có khả năng thất bại, nhưng muốn tỷ thí
thân pháp thì không cách nào đuổi kịp hắn.