Khi nghe được thanh âm nọ, phản ứng của song phương khác xa nhau. Ba người Hạ Nhất Minh tự
nhiên là vui mừng, bởi vì bọn họ đã nghe ra được đây là thanh âm của Thái thượng trưởng lão Vu Kinh Lôi. Có cường giả
Nhất Đường Thiên đến mọi người giống như ăn một viên đan dược tĩnh tâm, khiến cho tinh thần của bọn họ xảy ra biến hóa
nghiêng trời lệch đất.
Thế nhưng sắc mặt ba người phía đối diện lại trở nên hơi khó coi. Bọn họ truy sát Vu Hi Thần nhiều ngày, vậy mà khi đến
đây, không biết ở đâu lại xuất hiện nhiều tiên thiên cường giả giống như đang nhìn thấy con nợ, xông về phía bọn họ.
Đến lúc này, cho dù là kẻ ngu cũng biết nơi này khẳng định đây là trụ sở của một môn phái ẩn thế, cũng chỉ có như thế
mới có khả năng xuất hiện nhiều tiên thiên cường giả. Ba người trao đổi ánh mắt với nhau, thân hình chợt nhảy lên cao,
hướng về những phía khác nhau mà bỏ chạy.
Khi kiến thức được đao pháp của Hạ Nhất Minh, bọn họ biết, nếu còn tiếp tục ở lại nơi này, như vậy chỉ sợ ngay cả một
người cũng đừng mong tẩu thoát. Vu Kinh Lôi hừ lạnh một tiếng, lão bình tĩnh đưa tay ra, lòng bàn tay của lão nhất thời
hơi lõm xuống, cứ như vậy cách không hấp vật. Một trong ba người bay lên không thân hình đột nhiên dừng lại, giống như
ở phía sau lưng của hắn đang có một loại lực lượng không nhìn thấy được lôi kéo lại. Sắc mặt hắn nhất thời trở nên cực
kỳ kinh hoảng, tựa hồ gặp phải sự tình vô cùng sợ hãi, phát ra tiếng kêu đầy tuyệt vọng.
Hạ Nhất Minh mặc dù nghe không hiểu hắn nói gì, nhưng khi ngươi nọ mở miệng, thân hình hai người khác bỗng chạy nhanh
hơn, giống như đang có cái gì đó rất đáng sợ đuổi theo sau lưng, khiến cho tiềm lực cơ thể hai người hoàn toàn được
kích phát ra. Vu Kinh Lôi cười lớn, nói:
- Đã có đảm lượng đến Hoành Sơn, thì tất cả lưu lại cho ta.
Miệng lão vừa nói, thân hình đã giống như một con chim lao nhanh về phía trước, bay vượt qua đầu người nọ. Lão vươn bàn
tay ra, cơ bàn tay hơi co rút lại, chỉ trong nháy mắt đã khô quắt lại dưới ánh mắt mặt trời, dĩ nhiên tản mát ra một
màu đen sì. Tuy nhiên, từ bàn tay giống như cành cây khô ấy, Hạ Nhất Minh lại cảm ứng được một cỗ lực lượng cường đại
sinh ra. Ánh mắt hắn hơi biến đổi, nguyên lai đây mới là thực lực chân chính của Vu Kinh Lôi khi tu luyện tiên thiên
Khô Mộc Công tới cực hạn, lão nắm giữ một loại lực lượng làm cho người ta sợ hãi.
Hắc y nhân hét lớn một tiếng, hắn liều mạng quơ cự kiếm trong tay, tựa hồ muốn đâm thủng bàn tay kinh khủng của Vu Kinh
Lôi, nhưng thanh đại kiếm này ở trước mặt Vũ Kinh Lôi lại có vẻ ngốc nghếch dị thường. Vô luận hắn có huy vũ cự kiếm
như thế nào thì vẫn bị bàn tay của Vũ Kinh Lôi hung hăng đánh vào mặt. Một cỗ lực lượng vượt ra khỏi sự tưởng tượng của
hắn truyền đến, nhất thời đem thanh cự kiếm của hắn đẩy ra xa. Cỗ lực lượng to lớn đó giống như người lớn so với trẻ
con, độ chênh lệch lớn tới mức ngay cả hắn có là tiên thiên cường giả cũng không thể chống cự. Sau khi Vu Kinh Lôi đẩy
thanh cự kiếm ra, lực đạo dư thừa tiếp tục đánh tới trước ngực hắn. Lập tức thân thể hắc bào nhân giống như diều bị đứt
dây, bay ngược lại phía sau.
Hạ Nhất Minh mặc dù cũng đã từng ra tay đánh bay người lên không trung, nhưng nếu đem so sánh với hắc bào nhân lúc này
thì còn kém rất xa. Nhìn người này bay ở trên cao vượt ra ngoài mấy chục thước mới chậm rãi rơi xuống, trong lòng hắn
cực kỳ rung động. Nhất đường thiên cường giả, nguyên lai là cường hãn như vậy. Giơ tay, nhấc chân là có thể làm cho
bách tán thiên ở trước mặt giống như một tiểu hài tử mới tập luyện võ công. Chênh lệch như vậy, thậm chí còn so với
khoảng cách của tiên thiên cường giả và hậu thiên cường giả thì lớn hơn rất nhiều. Trong lòng hắn lúc này rất rung
động, nghĩ tới suy nghĩ lúc đầu muốn so đấu với Vũ Kinh Lôi, hắn không khỏi thầm kêu may mắn. Nếu như Vũ Kinh Lôi thật
sự hạ sát thủ, chỉ sợ hắn không còn đường sống.
Hai người giao thủ chỉ vài lần hô hấp, nhưng trong lúc đó Vũ Kinh Lôi đã thể hiện ra lực lượng cường đại, làm cho trong
lòng Hạ Nhất Minh nổi lên sự sợ hãi. Ngay lúc này, trong lòng hắn đối với khát vọng tiến vào nhất đường thiên, hắn vô
cùng kích động, ánh mắt tràn ngập ý chí phấn đấu.
Sau khi Vũ Kinh Lôi một chưởng đánh bay người nọ cũng không thèm liếc mắt nhìn lấy một lần, mà nhanh chóng hướng về một
phía truy tung, đồng thời trong miệng kêu lên:
- Hạ trưởng lão, người kia giao cho ngươi.
Hạ Nhất Minh lúc này mới như từ trong mộng tỉnh lại, ứng tiếng, rồi chạy về phướng hướng còn lại truy kích. Hắn đuổi
theo sau, cũng hiểu được vì sao mà Vũ Kinh Lôi lại muốn hắn truy kích, bởi vì ba người này đều là tiên thiên cường giả,
hơn nữa ở trên con đường võ đạo cũng có thành tựu cao. Dược đạo nhân nếu đơn đả độc đấu, chỉ sợ không thể lưu bọn họ
lại. Hơn nữa nói về khinh thân công pháp, Hạ Nhất Minh có Phong hệ công pháp cực nhanh, tuyệt đối có thể tiếu ngạo
Hoành Sơn, dù là Vũ Kinh Lôi cũng còn kém hơn hắn một bậc, dùng để truy tung hoặc chạy trốn thì không nghi ngờ gì đó là
lựa chọn tốt nhất.
Vũ Kinh Lôi cùng Hạ Nhất Minh trong nháy mắt đã đi xa, lưu lại hai người Dược đạo nhân và Vu Hi Thần đang liếc mắt nhìn
nhau, bọn họ cũng không có ý định đuổi theo hỗ trợ, tựa hồ trong lòng bọn họ, đối với hai người này cũng rất tin tưởng.
Chỉ cần hai người đó ra tay, thì tuyệt đối có thể nắm chắc sẽ thành công.
° ° °
Hạ Nhất Minh chạy nhanh trong rừng, hai chân hắn giống như không hề chạm đất, cả người phảng phất như đã dung nhập vào trong thiên thiên, hóa thành một cơn gió nhẹ có mặt ở khắc mọi nơi. Khiến cho Hạ Nhất Minh cảm thấy kinh ngạc là, người này khinh thân công pháp mặc dù không bằng mình. Nhưng nhanh tới cực điểm, thậm chí không hề thua kém với tốc độ cực hạn mà Vũ Kinh Lôi thi triển là bao nhiêu. Hắn thầm than, nhãn lực của Vũ Kinh Lôi quả nhiên là vô cùng tốt, chỉ liếc mắt một cái cũng đã đoán ra chỉ có tốc độ của mình mới có thể đuổi theo người này.
° ° °
Hai người đều là tiên thiên cường giả, trong lúc truy kích và chạy trốn không ngừng hấp thu thiên
địa linh khí. Nhưng giờ phút này bởi vì chân khí đã được sử dụng toàn lực, tốc độ tiêu hao nhanh hơn tốc độ hấp thu
vào. Thế nhưng, cho đến lúc này, tốc độ của hai người vẫn không chút chậm hơn, ngược lại càng lúc càng tăng nhanh.
Người ở phía trước sau khi hét lên một tiếng, tốc độ trong một thời gian ngắn tăng lên một mức độ mới, mà mỗi khi như
vậy, Hạ Nhất Minh lại thi triển phương pháp mình mới lĩnh ngộ được, ở trên đường thẳng tạo thành một tốc độ siêu việt,
bức bách người nọ phải chuyển hướng liên tục. Song phương đuổi bắt nhau suốt ba canh giờ, lấy cước trình của bọn họ có
trời mới biết đã đi tới nơi nào. Giờ phút này, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng cảm thấy một chút uể oải, đồng thời hắn cũng
cảm giác được, chân khí trong cơ thể đã thoát đi rất nhiều, nếu như vẫn không chút cố kỵ thi triển phương thức này thì
cái được không đủ bù cái mất. Cũng may là người phía trước tốc độ mặc dù không chậm lại, nhưng hắn cũng không tái mở
miệng xướng lên âm thanh quỷ dị đó nữa. Bởi vậy mới có thể thấy được, mỗi lần xướng lên âm thanh đó cũng phải tiêu hao
rất lớn, cũng không thể tùy tiện sử dụng. Đã không có cái âm thanh đó gia trì, tốc độ của người này mặc dù mau, nhưng
cũng không thể nào kéo dãn khoảng cách với Hạ Nhất Minh.
Bỗng nhiên, đang khi chạy Hạ Nhất Minh đột nhiên nghĩ tới một thứ, hắn đưa tay vào trong người lấy ra một cái hộp nhỏ
bằng ngọc. Tay hắn linh hoạt mở nắp hộp ra, bên trong chính là hòn đá màu trắng bằng ngón tay cái. Thứ này chính là hắn
sau khi đánh nhau sống chết với song đầu linh thú, từ hòn đá màu trắng gõ xuống một ít. Nói ra thì cũng kỳ quái, sau
khi hòn đá màu trắng này rơi xuống, có lẽ bởi vì hòn đá nhỏ cho nên mất đi khả năng khắc chế công năng Thuận Phong Nhĩ.
Nếu không như thế, Hạ Nhất Minh cũng không có khả năng tùy tiện đem ra.
Lúc này, chân khí trong cơ thể hắn đã hao tổn rất nhiều, loại tình huống này tuy cùng với việc toàn bộ chân khí bị
phóng thích thì kết quả bất đồng, nhưng cái cảm giác dùng dao cùn cắt thịt cũng không phải dễ chịu cho lắm. Mắt thấy
chân khí bị hao hụt quá nhanh, Hạ Nhất Minh cuối cùng mới nghĩ đến hòn đá kỳ dị nọ. Hắn lấy hòn đá nhỏ ra, nắm chặt
trong bàn tay. Nhưng mà, khiến cho hắn thất vọng chính là từ khi hòn đá rời khỏi khối cự thạch đó đến nay mặc dù không
thể gây ảnh hưởng đến Thuận Phong Nhĩ của hắn, nhưng cũng đồng thời mất đi khả năng tụ khí khiến cho nó trở nên không
khác gì với hòn đá bình thường. Hạ Nhất Minh hung hăng chửi thầm một câu, đang lúc hắn có ý định buông hòn đá ra, bất
chợt cảm thấy đan điền bên trong cơ thể hơi động đậy.
Hắn lấy làm kỳ lạ, từ sau lần kỳ ngộ ở đáy hồ cho đến nay, đan điền của hắn đã không còn giống như trước nữa. Nơi này
tựa hồ đã biến thành một thế giới hỗn độn, vô luận năng lượng có thuộc tính gì tiến vào trong đó cũng biến thành màu
đen như mực, giống như trở thành lực lượng bổn nguyên vũ trụ. Nếu như không phải lực lượng trong đan điền hắn có thể
tùy tâm điều động, hơn nữa có thể dựa vào tâm ý cùng lộ tuyến vận công để chuyển đổi thuộc tính năng lượng, như vậy Hạ
Nhất Minh thật không dám tiếp tục tu luyện.
Lúc này, Hạ Nhất Minh muốn thông qua viên đá trong tay để hấp thu chân khí, nhưng lại không hề có phản ứng nào, tuy
nhiên đan điền lại đột ngột vận hành. Sau đó, một cỗ lực lượng khác từ trong đan điền phóng ra, thông qua các kinh mạch
trong cơ thể hắn tiến nhập vào trong khối ngọc thạch màu trắng ở tay. Mặc dù là đang trong quá trình truy đuổi, nhưng
trên mặt Hạ Nhất Minh vẫn lộ ra vẻ kinh hãi. Hắn đã cảm ứng được, luồng chân khí xuất hiện từ đan điền này rất giống
với thuộc tính năng lượng của hòn đá trong tay, quả thực không khác biệt lắm. Trái tim Hạ Nhất Minh dao động kịch liệt,
hắn lập tức hiểu rõ được một điều, nguyên lai thân thể của hắn không chỉ nắm giữ thuộc tính ngũ hành cơ bản và phong
vân, mà ngay cả loại ngọc thạch ẩn chưa lực lượng tựa hồ cũng có liên quan tới thiên phú của hắn.
Chỉ trong nháy mắt công phu, chân khí trong đan điền đã tiếp xúc với năng lượng của ngọc thạch. Thân hình Hạ Nhất Minh
hơi run lên, trong lòng hắn nhất thời tràn ngập niềm vui sướng. Chân khí trong cơ thể hắn cùng với năng lượng của ngọc
thạch sinh ra sự cộng hưởng, hơn nữa sự cộng hưởng này không ngừng lớn lên. Chỉ trong thời gian ngắn đã truyền đi khắp
mọi ngõ ngách quanh thân người hắn. Hạ Nhất Minh nhạy cảm phát hiện ra, ở quanh người hắn, đã xảy ra biến hóa vi diệu.
Sự thần kỳ của khối ngọc đang bắt đầu biểu hiện ra, cảm giác như được quang mang màu trắng sữa bao phủ một lần nữa quay
trở về. Tinh thần Hạ Nhất Minh lập tức phấn chấn hẳn lên, sự uể oải, mệt mỏi vì truy đuổi ba canh giờ trong nháy mắt đã
biến mất. Không những thế, thiên địa khí quanh người hắn giống như sóng dâng trào, trong nháy mắt đã tiến nhập vào tất
cả các khiếu huyệt của hắn. Chạy như vậy một thời gian dài, Hạ Nhất Minh cuối cùng đã phát hiện, tốc độ hắn hấp nạp
chân khí lần đầu tiên đã vượt qua khỏi tốc độ tiêu hao. Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng lên, ánh mắt hắn dừng lại ở trên
người hắc y nhân đang chạy phía trước, trong lòng hắn tràn ngập niềm tin, chỉ cần đem chân khí trong cơ thể liên tục bổ
sung, thì chỉ cần một khắc hắn có thể bắt kịp đối thủ.
Nhưng mà, đúng lúc này, Hạ Nhất Minh thấy người đằng trước móc từ trong người ra một chiếc bình màu xanh, sau đó hắn mở
nắp bình ra, dốc vào trong miệng một giọt chất lỏng. Sau đó, thân hình hắn khẽ run lên, âm thanh quỷ dị như sói tru một
lần nữa vang lên. Hơn nữa, âm thanh lúc này đây vô cùng rõ ràng, không có nửa điểm khàn khàn khó nghe. Hạ Nhất Minh
nhất thời nổi giận, đây đến tột cùng là trò đùa gì.... Hai mắt hắn trợn tròn, chân khí lúc này đã khôi phục được tám,
chính phần. Vì vậy thu hồi lại ngọc thạch, cánh tay đưa ra sau lưng lục lọi một chút, rất nhanh sau đó cây Đại Khảm Đao
đã cầm ở trong tay.