Hạ Nhất Minh chưa về tới viện tử đã nghe thấy tiếng ồn ào từ trong trang viên truyền ra.
Trong đám thanh âm đó, hắn thậm chí còn nghe được rất nhiều thanh âm "Lục thiếu gia....." Chỉ thoáng kinh ngạc qua một
chút, Hạ Nhất Minh đã biết, tin tức hắn quay về đã truyền tới viện tử. Quả nhiên, hắn vừa mới di chuyển qua một đoạn
đường khuất, lập tức nhìn thấy lão quản gia ló đầu ra ngoài nhìn, sau khi nhìn thấy hắn lập tức lộ vẻ vui mừng, xoay
người hướng về phía trong viện tử chạy vào, đồng thời kêu lớn:
- Lục thiếu gia đã trở về, Lục thiếu gia đã trở về.......
Theo sau tiếng hét của hắn, một đám người dường như đã chuẩn bị từ trước vây quanh một một vị phu nhân đi ra. Hai hàng
lông mày Hạ Nhất Minh hơi giật giật, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, người được mọi người vây ở giữa
chính là mẫu thân hắn Lâm Ôn Ngọc. Nhưng mà, gần một năm nay không gặp, mẫu thân Lâm Ôn Ngọc của hắn hôm nay ngay cả
hắn cũng không nhận ra. Không phải nói dung mạo của nàng xảy ra biến hóa gì, mà là phục sức trên người nàng, thậm chí
cả khí chất tựa hồ cũng thay đổi. Từ một phu nhân của một gia đình tầm thường, đột nhiên biến thành một quý phu nhân
trang sức trên người đều xa hoa đắt tiền, loại thay đổi này làm cho Hạ Nhất Minh trong một khoảng thời gian ngắn khó có
thể tiếp nhận. Ở bên cạnh mẫu thân còn có vài vị quý phu nhân cùng một ít tiểu thư trẻ tuổi. Khí chất của càng nàng rõ
ràng còn cao quý hơn mẫu thân hắn vài phần, nhưng trên mặt các nàng đều lộ vẻ tươi cười lấy lòng.
Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm giác được, mẫu thân tựa hộ đã bị các nàng ảnh hưởng, cho nên mới có thay đổi như thế. Bất quá,
hắn đối với điều này cũng không có chút thành kiến, nếu có thể làm cho mẫu thân cao hứng, như vậy muốn thay đổi thế nào
cũng không quan hệ. Thân hình khẽ động đã đi tới bên người mẫu thân, Hạ Nhất Minh ôn nhu nói:
- Nương, người tại sao lại tự mình đi ra đây.
Lâm Ôn Ngọc nắm chặt tay Hạ Nhất Minh, giờ phút này, trong mắt của bà không còn ai khác ngoài con trai mình. Vô luận Hạ
Nhất Minh có cao thêm bao nhiêu, thì ở trong mắt của bà, hắn vẫn chỉ con ruột của mình. Loại tình thân này cho dù là
khi sắp chết, cũng không hề bị cắt đứt. Hạ Nhất Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua trên người những người xung quanh,
những người này hắn không nhận ra được một ai cả. Lâm Ôn Ngọc lúc này mới hiểu ra, bà vẫn như trước không chịu buông
tay con mình ra, nhưng bắt đầu giới thiệu những người xung quanh. Sau một lát, Hạ Nhất Minh biết được, những người này
là từ Trình gia, Từ gia cùng với các tiểu thư, phu nhân con nhà giàu trong Thái Thương huyện.
Lâm Ôn Ngọc than nhẹ một tiếng, nói:
- Nhất Minh, một năm qua, phụ thân con cũng không biết bận việc gì mà không ngó ngàng đến việc trong nhà, còn ca ca và
muội muội con cũng ở lại trong gia trang tập trung tu luyện nội kình, chỉ có một mình ta tịch mịch ở chỗ này. May mắn
là có các tỷ muội không ngại cực khổ tới đây bầu bạn, nói chuyện giải buồn, nếu không khoảng thời gian này thật sự là
khó vượt qua được.
Trong lòng Hạ Nhất Minh biết rõ, Hạ gia trang hôm nay đang trên đà phát triển nhanh chóng, phụ thân bọn họ tự nhiên là
công việc bề bộn. Chỉ sợ ngay cả các đệ tử thế hệ thứ ba trong gia trang cũng đã gia nhập vào trong đó. Về phần mẫu
thân, khi hắn nhìn thấy ánh mắt của bà, trong lòng hắn cũng hiểu được. Trang phục trên người hiện nay đã thành thế này,
mặc dù so với trước kia thì khác nhau rất lớn, nhưng nhìn từ một góc độ khác mà nói, điều này chứng minh Hạ gia ở trong
Thái Thương huyện đã được các đại gia tộc tán thành. Hạ gia chính thức ở tại nơi này cắm rễ xuống, không bao giờ bị bọn
họ loại bỏ nữa. Hắn thầm thở dài, nguyên lai mỗi người trong gia tộc cũng đều vì tương lai mà cố gắng, vô luận là vui
mừng hay không bọn họ cũng đều chấp nhận vai diễn của mình.
Đoàn người cùng nhau đi vào bên trong, Hạ Nhất Minh lập tức thấy được Trình Gia Huy đang đứng chờ ở bên trong. Thân
phận gia chủ Trình gia mặc dù không được Hạ Nhất Minh đặt ở trong mắt, nhưng thân phận phụ thân của đại tẩu lại làm cho
Hạ Nhất Minh có vài phần kính trọng. Thông qua Trình Gia Huy, Hạ Nhất Minh mới biết được nguyên là hành tung của hắn đã
bị lộ ở ngoài cửa thành. Rời khỏi Thái Thương huyện đã một nắm, hắn cũng không biết danh tiếng của mình ở trong Thái
Thương huyện đã đạt tới tình trạng nào. Ở chỗ này, người ta có thể không biết thành chủ đại nhân là ai, nhưng tuyệt đối
không thể không biết tới ba chữ Hạ Nhất Minh.
Lâm Ôn Ngọc phân phó hạ nhân làm bữa tiệc tẩy trần cho Hạ Nhất Minh. Trong bữa tiệc, Hạ Nhất Minh hiển nhiên trở thành
trung tâm cho mọi ánh mắt xung quanh, còn trên mặt hắn luôn mang nụ cười mỉm, duy trì thái độ cao thâm khó lường. Dưới
hào quang bao phủ của bốn chữ tiên thiên cường giả, mọi người tự nhiên là luôn luôn kính sợ, ngay cả Lâm Ôn Ngọc cũng
có loại cảm giác này.
Sau khi bữa tiệc tàn, Hạ Nhất Minh cùng mẫu thân nói chuyện với nhau một lúc, từ đó hắn mới biết được khoảng thời gian
qua Hạ gia trang đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Dưới sự ủng hộ hết mình của Thiên La hoàng thất, Hạ gia
trang đã không còn phải buồn phiền về các loại khoản thuế nữa, đồng thời còn kiến tạo lại Huyền thành trở thành một tòa
thành lớn, ở đây còn có một phần mười cửa hàng đã mang tên Hạ gia trang. Chỉ đợi khi toàn bộ tòa thành được trùng tu
xong, như vậy mô luận là cho mướn hay tự mình kinh doanh cũng đều mang lại một lượng tài phú rất lớn. Không chỉ như
thế, ngay cả Thái Thương huyện cũng chiếm được lợi ích rất lớn. Có thể nói bởi vì ở đây xuất hiện một vị tiên thiên
cường giả, cho nên Thái Thương huyện chính thức tiến vào khu vực cao tầng của Thiên La quốc, sự phồn thịnh chỉ là việc
một sớm một chiều mà thôi.
Hoàn cảnh nơi này không còn giống với dĩ vãng nữa, Hạ gia sớm đã trở thành đệ nhất thế gia ở Thái Thương huyện. Ở trong
Huyền thành thì có Lâm Ôn Ngọc tọa trấn, còn huynh đệ Hạ Thuyên Danh và Hạ Thuyên Nghĩa thì lưu lại trong gia trang.
Mặc dù Lâm Ôn Ngọc là người phụ nữ chuẩn mực, nhưng lúc này nếu có người dám có chủ ý với Hạ gia, như vậy cũng không
cần bà phải tự thân động thủ, khẳng định Trình gia sẽ làm thay, đem mối nguy hại giết chết ngay từ trong trứng nước.
Sau đó, Hạ Nhất Minh lại một lần nữa hỏi về vụ việc của Hạ Nhất Linh cùng Viên Lễ Lăng. Khi nói tới chuyện này, ngay cả
Lâm Ôn Ngọc cũng lộ vẻ bất đắc dĩ. Tam huynh đệ của Hạ gia mặc dù cũng không phải là một người khó tính, nhưng một khi
bọn họ đã quyết định việc gì rồi, thì vô cùng cố chấp, dù làm thế nào cũng không thay đổi được. Mà Hạ Nhất Linh bị hai
người Hạ Thuyên Nghĩa phản đối, cuối cùng không chịu nổi đành rời nhà đi vào trong thành để giải sầu. Hạ Nhất Minh hơi
lắc đầu, cũng không nghĩ ra nguyên do gì, bất quá khi biết được tình hình trong gia trang, trong lòng hắn không kìm nổi
nỗi nhớ thương nơi đó, hắn lập tức đưa ra yêu cầu được phản hồi gia trang.
Đối với hắn mà nói, Thái Thương huyện chỉ là một nơi ở lại trong lúc nhất thời mà thôi, còn chính thức được hắn coi là
nhà thì chính là Hạ gia trang - nơi hắn từ nhỏ lớn lên. Lâm Ôn Ngọc không chút do dự gật đầu, hơn nữa còn phân phó hạ
nhân chuẩn bị ngựa. Mấy con khoái mã nhanh chóng rời khỏi thành hướng về phía Hạ gia trang đi tới. Khi ra khỏi thành
bởi vì thời gian đã muộn, nên cửa thành đã đóng lại, nhưng chỉ cần Lâm Ôn Ngọc nói tên Hạ gia trang ra, thì lập tức
binh lính canh thành không nói hai lời lập tức mở cửa, mặc cho bọn họ đi ra. Rất nhanh sau đó, tin tức bọn họ rời khỏi
Huyền thành đã truyền tới tai người hữu tâm, nhưng người hôm nay không kịp tới bái phỏng đều không khỏi thở dài mà đợi
cơ hội tiếp theo.
° ° °
Khoái mã phóng đi như bay trên con đường chính, nỗi nhớ nhà tràn ngập trong lòng Hạ Nhất Minh, nếu
như không phải phía sau còn mấy người mẫu thân, thì hắn đã muốn một mình chạy đi trước. Lấy thực lực của hắn giờ phút
này, thì tốc độ di chuyển trên đường của hắn còn hơn xa so với ngựa bình thường. Sau hai canh giờ, Hạ Nhất Minh dọc
theo con đường quen thuộc đã khắc sâu trong trí nhớ, cuối cùng đã về tới......
Trang viện xa lạ phía xa....
Khi hắn nhìn thấy một mảnh tường vây thật lớn, thậm chí hắn còn không tin được vào hai mắt của mình. Tòa tường vây cao
vút, thậm chí còn lớn hơn cả Từ Gia Bảo đã được kiến bên ngoài ngàn thước Hạ gia trang. Tường vây cao lớn, rắn chắc đem
toàn bộ Hạ gia trang vây vào bên trong.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh có chút xa xăm, ngày trước khi lần đầu tiên thấy được tường thành của Từ Gia Bảo, hắn từng quyết
tâm nhất định ngày sau sẽ xây cho Hạ gia trang một bức tường thành như vậy. Nhưng hắn không ngờ, tâm nguyện này còn
chưa chờ hắn thực hiện cũng đã thành, hơn nữa còn vượt ra xa khỏi tưởng tượng của hắn.
Lâm Ôn Ngọc nhìn tường thành, sau đó quay sang Hạ Nhất Minh đang im lặng ở bên cạnh nói:
- Đây là Thiên La quốc chủ hạ lệnh triệu tập cả vạn dân phu tới xây tường thành cho Hạ gia trang, mọi nguyên liệu được
tập trung ở khắp nơi trong cả nước. Lâm Lang Lâm gia cũng tận lực chỉ huy, cuối cùng sau mười tháng đã xây xong.
Bà dừng lại một chút, ánh mắt nhìn Hạ Nhất Minh đầy kiêu ngạo, nói:
- Nhất Minh, tòa tường thành này là do con lập nên.
Hạ Nhất Minh giật mình, nói:
- Sao?
Lâm Ôn Ngọc nghiêm nghị nói:
- Hoàng thất Thiên La quốc cùng Lâm gia làm như vậy đều là muốn giao hảo với con. Nếu con chưa trở thành tiên thiên
cường giả, chưa trở thành hộ quốc đại sư của Thiên La quốc, hơn nữa còn đánh bại Thành Phó đại sư, như vậy không thể có
được tòa tường thành này.
Hạ Nhất Minh lúc này mới hiểu ra, hắn nhìn tòa tường thành cao lớn trước mắt, trong lòng không khỏi có ngàn vạn cảm
khái. Mặc dù hắn biết, bởi vì quan hệ tới mình, mà tất cả mọi người trong gia tộc phải chịu cảnh thổ phỉ cướp bóc,
nhưng cũng chính vì vậy mà lại đạt được vô số chỗ tốt.
Trên tường thành, có người cao giọng quát:
- Người tới là người phương nào, nơi này là Hạ gia trang, nhà của đại sư Hạ Nhất Minh - Hộ quốc đại sư Thiên La quốc.
Người tới lập tức xuống ngựa, không được đi tiếp.
Hạ Nhất Minh sờ sờ chiếc mũi mình, sau khi nghe được người ở trên tường thành nói như vậy, cho dù là hắn cũng cảm thấy
có chút xấu hổ.
Lâm Ôn Ngọc thấy được vẻ mặt của con mình, lộ ra nụ cười hiểu ý, nói:
- Ta là Lâm Ôn Ngọc, nhanh mở cửa, thông tri cho Nhị lão gia, Tam lão gia, Lục thiếu gia đã trở về.
Trên tường thành lập tức rơi vào một khoảng im lặng, mọi thanh âm giờ phút này đều biến mất. Bất quá cũng chỉ một giây
mà thôi, bên trên lại lập tức nổi lên tiếng hoan hô như sấm dậy. Ngay sau đó mọi người trên tường thành bắt đầu rối
loạn, có người thì chạy vội xuống mở cửa thành, có người thì nhanh chóng chạy vào phía trong Hạ gia trang, đồng thời
không chút cố kỵ mọi người đang nghỉ ngơi mà lấy hết sức mình hét lên:
- Lục thiếu gia đã trở về.......
Đương nhiên, rất nhiều người chen chúc nhau, nhưng bọn họ không ai dám đứng gần, chỉ ở xa xa nhìn, muốn xem một chút
chân dung của vị tiên thiên đại sư danh chấn Thiên La quốc này. Hạ Nhất Minh có chút thắc mắc, nói:
- Nương, trong gia trang từ khi nào mà có nhiều người như vậy?
Bây giờ sắc trời tuy đã tối, nhưng sự đông đúc trên tường thành lại vượt ra ngoài dự tính của hắn, nếu là ngày thường
cũng như thế thì trong gia trang có bao nhiêu người đây? Lâm Ôn Ngọc cười khổ một tiếng, nói:
° ° °
Ban đêm, mọi người lần lượt quay trở về chỗ ở của mình, lúc này Hạ Nhất Minh mới chú ý đến ánh mắt
mang vẻ khẩn cầu của Tứ tỷ. Hắn hơi gật đầu, nói nhỏ:
- Tứ tỷ, tỷ ở sân thao trường phía sau chờ đệ.
Dứt lời, hắn trực tiếp đi tới phòng của Tam thúc. Sau khi đem ý định của mình nói ra, Hạ Nhất Minh thành khẩn nói:
- Tam thúc, lấy địa vị Hạ gia chúng ta hôm nay đã không cần dùng nữ nhi trong nhà để đi lấy cảm tình của người khác.
Nếu Tứ tỷ cùng Viên Lễ Lăng hợp nhau vì sao người không thành toàn cho bọn họ?
Hạ Thuyên Nghĩa trầm mặc nửa ngày, rốt cục nói:
- Nhất Minh, cháu nghĩ rằng ta nguyện ý chia rẽ uyên ương sao? Kỳ thật ta cũng không nỡ.
Hạ Nhất Minh không hiểu nhìn Tam thúc. Hạ Thuyên Nghĩa hơi lắc đầu, nói:
- Cháu chưa là phụ thân nên không hiểu tâm tình của ta. Đứa nhỏ Viên Lễ Lăng mặc dù không tồi, nhưng dù sao nó cũng là
trưởng tôn Viên gia, tương lai nhất định sẽ nắm trong tay Viên gia. Chúng ta ở Thái Thương huyện cùng với Viên gia cách
nhau rất xa, nếu đem Nhất Linh gả đi, rời xa khỏi mẹ đẻ nó, thì ít nhất ta còn phải nhìn sắc mặt của mẹ nó nữa.
Lão dùng ngữ khí không thể thương lượng được nói:
- Nhất Lung từ nhỏ đã có tính tình ôn nhu, cho dù bản thân chịu ủy khuất cũng không hướng tới chúng ta kêu khổ. Ở trong
Thái Thương huyện chúng ta còn có thể chiếu cố nó, nhưng nếu để nó tới Viên gia, chúng ta không thể với tới đó, cho nên
việc này ta tuyệt không đồng ý.
Hạ Nhất Minh nhất thời trợn mắt cứng lưỡi, hắn không ngờ tới đây lại chính là nguyên do mà Tam thúc phản đối. Bất quá,
ngẫm lại đối với người tu luyện mà nói, địa vị người vợ của bọn họ quả thật có chỗ đáng thương, điểm này có thể cảm
nhận được ngay bên trong Hạ gia. Tam thúc bởi vì lo lắng cho ái nữ cho nên mới có quyết định như vậy. Rời khỏi phòng
Tam thúc, Hạ Nhất Minh đi tới thao trường ở hậu viện. Ở đây không chỉ có Hạ Nhất Linh, mà ngay cả Viên Lễ Lăng cũng ở
cùng, hai người bọn họ mặc dù bên ngoài vô cùng trấn tĩnh, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an. Hạ Nhất Minh do dự một
chút, đi tới trước mặt Tứ tỷ và Viên Lễ Lăng, không chút che dấu đem băn khoăn của Tam thúc nói thẳng ra:
- Viên huynh, huynh nếu muốn kết hôn với Tứ tỷ của ta thì nhất định phải buông bỏ chức vị gia chủ Viên gia, vĩnh viễn ở
lại Hạ gia.
Sắc mặt Viên Lễ Lăng biến đổi khó lường, đây là lựa chọn rất khó khăn đối với hắn. Cuối cùng, hắn cắn răng, nói:
- Hạ đại sư, nếu ta lưu lại Hạ gia thì có thể đạt được thành tựu trên con đường võ đạo không?
Hạ Nhất Minh thầm vui mừng, điều khác hắn không dám nói, nhưng vì Tứ tỷ thì để trợ giúp một người tiến bộ trên con
đường võ đạo đối với hắn lại là chuyện dễ như trở bàn tay.
- Lấy tư chất của huynh, kiếp này có thể đạt tới bát tầng nội kình đỉnh phong cũng là cực hạn. Nếu muốn đột phá lên cửu
tầng thì khả năng rất nhỏ, nhưng nếu huynh ở lại Hạ gia, như vậy ta cam đoan huynh có thể tại trước sáu mươi tuổi tấn
chức thập tầng đỉnh phong.
Hai mắt Viên Lễ Lăng tỏa sáng, cuối cùng hắn nói:
- Đã có lời hứa hẹn của Hạ đại sư, như vậy Lễ Lăng nguyện ý buông bỏ chức vị gia chủ Viên gia, suốt đời lưu lại trong
Hạ gia trang cùng Nhất Linh bầu bạn tới lúc bạc đầu.
Tinh quang chợt lóe lên trong mắt Hạ Nhất Minh, mặc dù việc này kết thúc rất viên mãn, nhưng trong lòng hắn lại buồn
bực không thôi. Việc làm cho hắn cảm khái chính là ở trên thế giới này, việc khó suy đoán nhất chính là lòng người. Vô
luận là phụ nữ, hay là đàn ông, cũng đều khiến hắn nhìn không thấu...