Một tiếng rống giận dữ vang lên, sau đó toàn bộ hộ vệ của Tạ gia đã bị một kích làm cho bị
thương, động tác của hắn nhanh như tia chớp, chỉ một bước tiến lên đã thu hẹp khoảng cách giữa hai người, đi tới bên
cạnh Tạ Minh Kim. Duỗi thẳng cánh tay ra, đem toàn bộ ám khí của Tạ Minh Kim ngăn cản lại. Trong lòng Tạ Minh Kim cảm
thấy nặng trĩu, thân thủ đáng sợ như thế cho dù là trong Tạ gia cũng chỉ có Đại bá và phụ thân hắn mới có thể làm được.
Hắn nhất thời hiểu được, vị này chính là một cao thủ hậu thiên thập tầng nội kình. Người nọ sau khi đem ám khí toàn bộ
ngăn lại, tiếp tục đánh ra một chưởng - một chưởng này cũng không hung mãnh, lực lượng trong đó đã được kiềm chế lại,
nhưng động tác vẫn rất nhanh.
Tạ Minh Kim nhảy vội ra sau, hắn dùng hết sức muốn tránh chưởng này, nhưng còn chưa đợi hắn kịp phản ứng đã cảm thấy
một cỗ lực lượng, theo sau đó lập tức cảm nhận được một cỗ đau nhức tới tận xương tủy lan ra toàn bộ thân hình. Thân
thể Tạ Minh Kim bay ngược lại sau mấy thước, rồi mới rơi xuống mặt đất, bởi vì quá thống khổ mà gương mặt đã sớm vặn
vẹo cả đi. Bất quá, ngay giờ phút này, hắn đã nhìn ra được bộ dáng của tên kỵ sĩ, cũng đã nhìn được diện mạo người đã
đánh bay hắn. Hơn nữa, đem khuôn mặt hai người này vĩnh viễn ghi nhớ ở trong lòng.....
Đám kỵ sĩ rời đi nhanh như một cơn gió, vị cao thủ thập tầng nội kình cũng theo đội ngũ rời đi, bất quá trước khi hắn
khởi hành đã thấy được một cỗ xe ngựa xa hoa dừng ở gần đó. Sau khi nhìn thấy tiêu ký cỗ xe ngựa, người này hơi ngẩn
ra, sau đó sắc mặt khẽ biến, lúc đó mới lên ngựa đuổi theo đội ngũ. Khi hắn đuổi tới đội ngũ, lập tức phát ra một mệnh
lệnh cho một thành viên trong đội. Thành viên này mặc dù trong lòng có chút khó hiểu, hơn nữa còn cho là không đúng.
Nhưng hắn lại không dám làm trái lời, không thể làm gì khác hơn đành quay ngựa, lặng lẽ phản hồi lại chỗ vừa rời đi,
len lén quan sát hết thảy mọi việc.
Gương mặt Tạ Minh Kim co quắp nửa ngày cơn đau mới hòa hoãn hơn. Hắn miễn cưỡng đứng dậy, khi nhìn thấy rõ gương mặt
Viên Lễ Huân không khỏi hít một hơi khí lạnh. Lúc này, trên mặt Viên Lễ Huân có một vết máu chạy dài, Tạ Minh Kim nhất
thời nghĩ tới một tiên quỷ dị của kỵ sĩ cầm đầu đánh ra. Hắn lập tức hiểu được, người nọ ra tay tuyệt đối là tận lực mà
làm, một roi đó hướng về phía gương mặt Viên Lễ Huân mà đánh. Mặc dù bản thân Viên Lễ Huân có tu vi lục tầng nội kình,
cũng không hề kém hơn bản thân hắn. Nhưng bản thân Tạ Minh Kim có kinh nghiệm phong phú khi đối địch, còn Viên Lễ Huân
lại là một người hoàn toàn mới, chưa từng giao thủ với ai. Cho nên sau khi bị một roi bất thình lình đánh ra, Viên Lễ
Huân ngay cả tránh né cũng không có cơ hội, cứ như vậy bị trực tiếp quất trúng.
Bất quá, nàng là người duy nhất không có tiếp xúc với vị cao thủ thập tầng nội kình kia, cho nên lúc này ngoại trừ
gương mặt bị thương thì cũng không còn thương tổn gì khác. Lúc này, xa phu của xe ngựa mới chạy lại, bọn họ sau khi
thấy được một màn vừa rồi, cũng chỉ đành thúc thủ vô sách, thẳng cho đến khi đám kỵ sĩ rời đi mới dám chạy đến cứu trợ.
Sắc mặt Tạ Minh Kim sớm đã trở nên tái xanh, hắn tiến lên trước vài bước, nói:
- Đại tẩu, tẩu lên xe trước đi.
Viên Lễ Huân hiển nhiên cảm nhận được cảm giác đau đớn từ trên gương mặt truyền tới, nàng là một nữ hài tử, cho nên đối
với dung mạo của mình cực kỳ quan tâm. Khi biết lòng tin vững chắc của mình bị phá vỡ, trong lòng nàng lập tức đại
loạn, lục thần vô chủ. Khi nghe được Tạ Minh Kim nói, nàng theo tiềm thức gật đầu, chui vào trong xe ngựa. Tạ Minh Kim
xoay người lại, nhìn hai tên xa phu, thanh âm lạnh tanh, nói:
- Hai vị, vừa rồi là nhân vật của phủ nào?
Hai tên xa phu nhìn nhau, hai người không khỏi cười khổ, một người trong đó có tuổi lớn hơn nói:
- Những người vừa rồi chạy đi rất nhanh, cho nên hai người tiểu nhân cũng không nhìn rõ lắm.
Trong lòng Tạ Minh Kim nhất thời nổi lên một tia giận giữ, hắn vừa nhìn biểu hiện ánh mắt của hai người này, hơn nữa là
đã đoán ra hai người khẳng định đã biết được bối cảnh của bọn họ. Chỉ bất quá, trong lòng bọn họ có chút kiêng kỵ nên
không dám nói ra. Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, xoay chuyển ánh mắt, thấy được đám hộ vệ đang miễn cưỡng đứng lên, nhưng
thần sắc vẫn còn thống khổ, không thể làm gì khác hơn đành đem ngọn lửa tức giận trong lòng áp chế xuống. Trước mặt hai
tên xa phu không giống như bình thường này, nếu không có thực lực cường đại bức bách, chỉ sợ bọn họ đám hộ vệ bị thương
này chưa chắc đã lưu được bọn họ lại. Tạ Minh Kim miễn cường nở nụ cười, nhưng không biết có phải là do vết thương trên
người liên lụy, hay là do tâm tình tức giận, nụ cười của hắn lúc này so với khóc quả thật còn khó coi hơn.
- Nhị vị đại ca, mời hai vị hộ tống chúng ta trở về được chứ?
Hai người này thấy Tạ Minh Kim không tiếp tục truy vấn lai lịch của đám kỵ sĩ đó đều thở phào một hơi, về phần hộ tống
Tạ Minh Kim và Viên Lễ Huân trở về thì là việc bọn họ phải làm, tự nhiên là mở miệng đáp ứng, hơn nữa hành động lúc này
vô cùng cẩn thận, còn cẩn thận hơn dĩ vãng bội phần.
° ° °
Đám khoái mã tiếp tục ở trên đường phố xuyên qua vài khu vực trong nội thành, tới trước một tòa
trang viên thật lớn mới ngừng lại. Người cầm đầu nhảy xuống ngựa, sắc mặt của hắn có chút bất thiện, tựa hồ bởi vì
chuyện nào đó mà tức giận vạn phần. Khi hắn xuống ngựa, mấy kỵ sĩ còn lại cũng nhảy xuống, hơn nữa còn đi theo hắn vào
trong trang viên. Vị cao thủ thập tầng nội kình cũng từ trên khoái mã nhảy xuống, đi lên trước, nói:
- Tứ hoàng tử điện hạ.
Người dẫn đầu chính là Đồ Phiên quốc Tứ hoàng tử Bộ Hãnh Thông. Hôm nay lúc mặt trời mọc, hắn cùng với Nhị hoàng tử
cùng nhau đi săn bắn. Nhưng kết quả cuối cùng lại kém hơn một bậc, hơn nữa cuối cùng còn bị thua vào tay người ta. Cho
nên trong lòng hắn mới cảm thấy vô cùng tức giận, khi nãy vào thành, lấy tốc độ nhanh nhất của khoái mã trực tiếp chạy
ở trong thành. Trên đoạn đường đi cũng đụng phải một ít nhà quyền quý của Khai Vanh quốc đang di chuyển trên đường,
nhưng lấy thân phận hắn mà nói thì không hề để ý tới những người đó, hơn nữa cũng không đủ để làm cho lửa giận trong
lòng hắn được phát tiết toàn bộ. Bất quá, khi nghe được thanh âm của tên thủ lĩnh hộ vệ, cước bộ của Bộ Hãnh Thông lập
tức dừng lại, hỏi:
- Bộ Vinh, có chuyện gì sao?
Bộ Vinh chần chờ một chút nói:
- Điện hạ, mấy người chúng ta vừa gặp phải, tựa hồ có chút lai lịch.
Bộ Hãnh Thông hừ lạnh một tiếng, nói:
- Bất quản bọn chúng có lai lịch gì, chẳng lẽ luật pháp của Khai Vanh quốc có thể áp dụng lên người chúng ta?
Trong lòng Bộ Vinh mặc dù rất bất mãn bởi lời này, nhưng ngoài mặt lại không có dũng khí biểu lộ ra. Lấy thân phận của
Bộ Hãnh Thông, hơn nữa còn có Mộc Tẩn Thiên ở bên cạnh, cho dù hắn có đụng phải thành viên hoàng thất của Khai Vanh
quốc, chỉ cần không phải là mất mạng, như vậy hết thảy cũng đều không có gì. Ít nhất, bọn họ cũng phải nể mặt mũi của
Mộc Tẩn Thiên và Đồ Phiên quốc, nhiều nhất là bồi thường chút tiền lập tức có thể chấm dứt được việc này. Nhưng mà,
việc này chỉ sợ không đơn giản như vậy. Bộ Vinh cười khổ một tiếng, nói:
- Điện hạ, mới rồi khi thuộc hạ đi qua bọn họ, có nhìn thấy ở bên cạnh có dừng lại một chiếc xe ngựa, hơn nữa bọn họ có
lẽ là chủ nhân của cỗ xe ngựa đó.
Bộ Hãnh Thông hừ lạnh một tiếng, nói:
- Xe ngựa? Là người của gia tộc nào?
Khẩu khí của hắn tràn ngập thái độ không có việc gì, tựa hồ hắn cũng chưa từng đem các quý tộc của Khai Vanh quốc để
vào trong mắt. Trong lòng không khỏi than thở, Bộ Vinh biết, Tứ hoàng tử điện hạ ở trong nước hoành hành đã thành thói
quen, cho nên khi tới Khai Vanh quốc, hắn vẫn theo thói quen cũ. Chỉ là, ở nơi đây dù sao cũng mà một trong ba đại
cường quốc ở vùng Tây Bắc, chứ không phải là một tiểu quốc, Điện hạ làm như vậy chỉ sợ sẽ mang tới cho quốc gia không
ít phiền toái. Thế nhưng, Bộ Vinh cũng không biết, bởi vì tính tình của Bộ Hãnh Thông mà lần này không phải là chỉ gây
ra một phiền toái nhỏ, mà là phiền toái mà ngay cả Mộc Tẩn Thiên cũng không thể chống được. Nhìn thấy vẻ mặt do dự của
Bộ Vinh, Bộ Hãnh Thông không nhịn được nói:
- Rốt cục là xe ngựa của nơi nào?
Bộ Vinh bất đắc dĩ ngẩng đầu, thoáng đè thấp âm thanh, nói:
- Điện hạ, xe ngựa đó dùng để chuyên đưa đón các đại sư của Khai Vanh quốc.
Bộ Hãnh Thông ngẩn người ra, vẻ mặt của hắn lúc này lộ ra sự ngưng trọng, hắn mặc dù cuồng vọng không cố kỵ, nhưng tốt
xấu gì cũng biết tiên thiên cường giả đối với một quốc gia có địa vị như thế nào. Hơn nữa càng quan trọng hơn đó là
tiên thiên cường giả có vũ lực cường đại, nếu có ý định âm thầm tiếp cận ám sát một người bình thường thì vô cùng dễ
dàng. Lúc đó thì ngay cả Mộc Tẩn Thiên cũng không dám nói là có thể bảo trụ tánh mạng cho hắn. Bởi vì hắn không có khả
năng vĩnh viễn ở bên cạnh Mộc Tẩn Thiên mà không ly khai, nếu như vậy thì không nghi ngờ gì nó chẳng khác so với bị
giam lỏng là mấy.
Nghĩ tới đây, trên mặt hắn cũng nổi lên một tia xúc động, nói:
- Ngươi đi thăm dò cho ta, chúng ta đến tột cùng là đã đụng phải gia quyến của vị tiên thiên đại sư nào?
Bộ Vinh cúi đầu, nhẹ giọng đáp ứng một câu. Ở phía sau hai người, đám cận vệ đi theo lúc này mới biết được thân phận
của những người đó. Bọn họ không khỏi thầm kêu may mắn, may là đụng phải gia quyến của tiên thiên cường giả, chứ nếu là
bản thân tiên thiên cường giả thì chỉ sợ....lúc này bị bầm giập nằm trên mặt đất sẽ không phải là mấy người vừa nãy mà
là bọn hắn a. Không mất bao nhiêu thời gian, người mà Bộ Vinh đã an bài đi do thám lúc nãy đã quay trở về. Khi Bộ Hãnh
Thông biết được, chiếc xe ngựa đó cũng không phải là tiến vào Đại sư đường của Khai Vanh quốc, mà là tiến nhập vào khu
vực của tiểu quốc, trong lòng hắn giống như được buông bỏ một tảng đá xuống.
Chỉ cần không phải là Đại sư của Khai Vanh quốc, thì sẽ không nhận được sự ủng hộ toàn lực của Khai Vanh quốc. Còn hộ
quốc đại sư của tiểu quốc, nếu là nỗ lực hao phí đại giới, hẳn là có thể dễ dàng giải quyết. Dù sao, cũng không phải là
vị tiên thiên cường giả nào cũng nguyện ý vì việc này mà đắc tội với Mộc Tẩn Thiên và Đồ Phiên quốc ở sau lưng hắn.
° ° °
Trong khu tiếp đón các đoàn đại sứ, Hạ Nhất Minh không nhanh không chậm đi tới nơi ở của Thủy Huyễn
Cận đại sư. Ở trong khu vực này, không nghi ngờ gì người được tôn kính nhất chính là các tiên thiên cường giả, bọn họ
là trụ cột của một quốc gia, cho nên hưởng đãi ngộ vô cùng tương xứng. Nơi ở của Thủy Huyễn Cận chẳng những vô cùng
lớn, hơn nữa còn tao nhã, thậm chí so với Thiệu Minh Cư của lão ở Thiên La quốc còn có phần tương tự. Bởi vậy mới thấy
được, đối với nơi ở của các tiên thiên cường giả, Khai Vanh quốc phi thường lưu ý tới, bọn họ không tiếc khí lực thu
thập thông tin về sở thích của từng người một.