Hạ Nhất Minh nhanh như chớp xuyên qua sân của hai tòa trang viện. Lúc hắn tới nơi, điều đầu
tiên nhìn thấy chính là vẻ mặt áy náy kèm theo một chút sợ hãi của Tạ Minh Kim. Bên cạnh đó, Hạ Nhất Minh còn nghe thấy
có tiếc khóc. Nếu hắn không có được Thuận Phong nhĩ thì chưa chắc có thể nghe được. Tiếng khóc rõ ràng phát ra từ phòng
của Viên Lễ Huân. Có thể đoán được nàng vừa về tới nơi liền vào phòng, khóc thầm.
Hạ Nhất Minh đảo quanh sau đó nhìn Tạ Minh Kim. Tạ Minh Kim ngẩng đầu, trầm giọng nói:
- Đại ca! Ta xin lỗi.
Bóng người lóe lên, Thủy Huyễn Cận cùng với Đình Thế Quang cùng xuất hiện. Bọn họ đưa mắt nhìn qua rồi Đình Thế Quang
lạnh lùng hỏi:
- Minh Kim! Có chuyện gì xảy ra?
Tạ Minh Kim cắn răng, kể lại chuyện vừa xảy ra. Hắn cũng không dám thêm mắm, thêm muối, cứ thế mà thuật lại toàn bộ.
Cũng bởi vì lời nói của hắn rất thật nên đám người Hạ Nhất Minh lại có một cảm giác hết sức kỳ lạ. Đặc biệt khi hắn nói
tới chỗ quát người ta tránh ra, nhưng tên kỵ sĩ vẫn giơ roi đánh người, tất cả đều tức giận. Thủy Huyễn Cận và Đình Thế
Quang đều nhíu mày. Ở thủ đô của Khai Vanh quốc mà dám làm như vậy chắc chắn không phải là một nhân vật đơn giản. Chẳng
may đó là nhân vật trong hoàng thất thì lại càng thêm phức tạp. Ở chung một khoảng thời gian, nhưng tất cả mọi người
đều biết thái độ của Hạ Nhất Minh đối với Viên Lễ Huân thế nào. Mặc dù trên danh nghĩa, Viên Lễ Huân chỉ là thiếp của
hắn. Nhưng sau khi thấy hai người ở với nhau, bọn họ chẳng có ý kiến nào khác nữa. Sau khi biết Viên Lễ Huân bị thương,
cả hai đều cảm thấy lo lắng. Ánh mắt cả hai cùng nhìn Hạ Nhất Minh. Nhưng trên mặt hắn vẫn thản nhiên, như chẳng nghe
thấy chuyện gì. Hai người nhìn nhau, sau lưng có cảm giác ớn lạnh.
Tạ Minh Kim cúi thấp đầu, nói lần thứ hai:
- Đại ca! Ta xin lỗi.
Hạ Nhất Minh bước lên, vỗ nhẹ bờ vai của hắn, nói:
- Ngươi làm tốt lắm. Ta không trách ngươi.
Vừa nói, một nguồn năng lượng ôn hòa từ trên tay Hạ Nhất Minh truyền vào trong cơ thể Tạ Minh Kim. Đó chính là "sinh"
lực lượng. Sau khi, nguồn năng lượng tràn vào trong cơ thể hắn, những chỗ bị thương tổn có cảm giác nóng buốt. Sau đó,
cảm giác đó tràn khắp toàn thân. Mặc dù cố gắng chịu đựng, nhưng Tạ Minh Kim vẫn không nhịn được phải phát ra tiếng rên
rỉ. Cho dù, hắn nhanh chóng ngậm miệng, nhưng khuôn mặt cũng hoàn toàn đỏ ửng. Thoáng một cái, sau khi Hạ Nhất Minh
nhấc tay ra, Tạ Minh Kim kinh ngạc phát hiện những chỗ bị thương đã không còn cảm giác đau đớn. Mặc dù, vận chuyển nội
kinh còn có chút trở ngại, nhưng hắn biết thương thế đã tốt hơn nhiều. Chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian, điều dưỡng một
chút sẽ khôi phục hoàn toàn. Sung sướng nhìn Hạ Nhất Minh, ánh mắt Tạ Minh Kim có một sự kiên định khác thường.
Sau khi chuyện xảy ra, hắn sợ bị Hạ Nhất Minh tức giận, thậm chí còn chuẩn bị hứng chịu cơn giận của hắn. Một vị tiên
thiên cường giả, nếu mà nổi giận chỉ sợ đánh chết hắn tại chỗ cũng chẳng có người nào ra ngăn. Ít nhất, hắn dám khẳng
định Đình Thế Quang cũng với gia tộc hắn sẽ không vì hắn mà đắc tội với Hạ Nhất Minh. Nhưng sau khi gặp nhau, biểu hiện
của Hạ Nhất Minh lại làm cho hắn cảm động, cảm giác đó không thể nói ra bằng lời. Hạ Nhất Minh bình tĩnh nhìn mọi
người, nói:
- Các vị! Ta vào xem Viên Lễ Huân thế nào.
Nói xong, hắn tới cửa phòng Viên Lễ Huân, gõ cửa vài cái. Tuy nhiên, Viên Lễ Huân cũng không ra mở cửa mà tiếng khóc
trong phòng nhỏ đi nhiều. Chân khí từ tay Hạ Nhất Minh chậm rãi tuôn ra, xuyên vào trong phòng, giống như một cánh tay
vô hình chầm chậm mở cửa. Đẩy cửa vào, Hạ Nhất Minh đóng cửa phòng lại, sau đó đi vào gian trong. Trong gian trong,
Viên Lễ Huân che lấy một bên mặt ngồi trên ghế. Mặc dù có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt nhưng những giọt lệ ngấn lại cũng
thấy được nàng đã khóc một thời gian, mới nín xong. Hạ Nhất Minh im lặng, đi tới trước mặt nàng. Viên Lễ Huân muốn quay
mặt sang chỗ khác, nhưng Hạ Nhất Minh nắm nhẹ lấy cằm nàng. Động tác của hắn nhẹ nhàng, nhưng rất kiên quyết. Viên Lễ
Huân hơi chống cự lại nhưng rồi đành để mặc cho hắn nhìn.
Trên mặt nàng, vết thương bắt đầu từ tai, giống như một con rết kéo dài xuống đến tận môi. Mặc dù không bị tróc da,
bong thịt, nhưng đường nét của nó rõ ràng khiến người khác kinh tâm. Viên Lễ Huân ngước lên, muốn nhìn thấy cái gì đó
trong mắt Hạ Nhất Minh. Một lúc sau, sự sợ hãi và lo lắng trong lòng hoàn toàn biến mắt. Bởi nàng không thấy trong mắt
Hạ Nhất Minh có sự sợ sệt hay chán ghét. Trong đôi mắt sâu thăm thẳm đó, nàng nhận được một cảm giác âu yếm, khiến
người khác muốn dựa vào nó. Lúc này, nàng chợt nhớ tới cái sơn cốc vô danh. Nơi đó hoàn toàn bí mật, chỉ có thuộc về
hai người bọn họ mà thôi. Hạ Nhất Minh mỉm cười, tay hắn nhẹ nhàng xoa xoa bên cạnh vết thương. Mộc hệ tiên thiên chân
khí nhanh chóng lưu động, khiến Viên Lễ Huân cảm thấy tê dại. Ánh mắt của hắn làm cho Viên Lễ Huân cảm thấy ấm áp, an
toàn. Cảm giác đó còn khiến nàng hạnh phúc hơn nhiều so với lời nói. Nàng lấy hết can đảm, hỏi:
- Thiếu gia! Có phải xấu lắm không?
- Xấu? - Hạ Nhất Minh nghiêng đầu, suy nghĩ.
Viên Lễ Huân cảm thấy căng thẳng, sắc mặt nàng có chút thay đổi. Đột nhiên, Hạ Nhất Minh bất ngờ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn
lên cạnh vết thương của nàng. Sau đó, hắn lùi ngay lại, tay gãi gãi đầu, cười cười. Mặt Viên Lễ Huân đỏ ửng. Vết thương
bị tụ huyết nhìn có cảm giác ghê ghê, nhưng Hạ Nhất Minh vẫn như chẳng có gì. Cuối cùng, Viên Lễ Huân cũng bình tĩnh
lại. Ở với Hạ Nhất Minh đã lâu, những động tác thân mật như vậy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhưng lúc này, Hạ
Nhất Minh lại dúng cách đó để trả lời cho Viên Lễ Huân. Hạ Nhất Minh cho tay vào ngực, móc ra một bình thuốc, nói:
- Lễ Huân! Đây là loại thuốc do Dược trưởng lão luyện chế. Nó có tác dụng trị liệu rất tốt. Để ta thoa giúp ngươi.
Viên Lễ Huân cúi đầu, "ừ" một tiếng, để mặc cho Hạ Nhất Minh bôi thuốc cho mình. Cảm giác man mát trên mặt, Viên Lễ
Huân do dự một chút, hỏi:
- Thiếu gia! Nó có để lại sẹo không?
Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng nói:
- Đừng lo, ta sẽ giải quyết! - Thấy nàng vẫn có chút không tin, Hạ Nhất Minh nhướng mày, vỗ ngực, nói:
- Chẳng lẽ ngươi không tin ta?
Lúc này, Viên Lễ Huân mới bớt căng thẳng, nói:
- Ta tin thiếu gia chứ.
Hạ Nhất Minh hài lòng, gật đầu. Hắn ôm lấy nàng, dịu dàng nói:
- Thế là được rồi. Cứ tin vào ta. Mọi việc đều tốt rồi...
Giọng nói của hắn khiến người khác có cảm giác an tâm. Dựa đầu vào lòng ngực rắn chắc, Viên Lễ Huân thấy như đang nằm
trong lòng mẹ, cực kỳ ấm áp.
° ° °
Một lát sau, Viên Lễ Huân nằm trong lòng Hạ Nhất Minh thiếp đi. Tiếng hít thở của nàng dần dần bình
thản, chìm vào giấc ngủ. Hạ Nhất Minh ôm eo Viên Lễ Huân. Hắn cởi bỏ quần áo bẩn trên người nàng cùng với đôi giầy. Sau
đó, hắn bế nàng đặt lên giường, kéo chăn đắp lên. Mỗi động tác của hắn đều nhẹ nhàng, êm ái. Hắn còn dùng cả chân khí
phụ trợ nên ngay cả Viên Lễ Huân vừa mới thiếp đi cũng không hề tỉnh lại. Sau đó, Hạ Nhất Minh đứng lên. Hắn đứng đó
ngắm nhìn Viên Lễ Huân, thỉnh thoảng lại liếc qua vết thương trên mặt. Ánh mắt hắn dần dần thay đổi. Từ khi vào phòng
đến giờ, lần đầu tiên hắn để lộ sự đau đớn. Hắn biết rằng, khi người đó đánh một roi này, đã dùng lực hết sức xảo diệu
khiến cho vết thương giống như răng cưa, khó có thể trị khỏi. Nhìn ngoài, nó cũng chỉ là một roi bình thường. Nhưng
muốn khỏi hẳn lại là một điều cực kỳ khó.
Hắn hít sâu một hơi. Nhẹ nhàng không một tiếng động, hắn mở cửa đi ra ngoài. Ngoài cửa, có không ít người đã tới đây.
Ngoài Thủy Huyễn Cận và Đình Thế Quang ra, ngay cả Chiêu Thụy Bồi cũng đang chờ ở đó. Khi cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, tất
cả mọi người đều nhìn Hạ Nhất Minh. Nét mặt Hạ Nhất Minh vẫn bình thản khiến cho mọi người không thể biết trong lòng
hắn đang nghĩ cái gì. Nhưng khi hắn vừa bước chân ra khỏi cửa, cho dù là tiên thiên cường giả thì cũng cảm thấy dựng
tóc gáy. Lúc này, bọn họ chỉ thấy một hình ảnh cực kỳ đáng sợ. Bọn họ cảm giác được Hạ Nhất Minh giống như một ngọn núi
lửa. Mặc dù chưa phun trào, đang tích trữ năng lượng nhưng nó lại khiến cho kẻ khác phải run sợ. Hạ Nhất Minh bước ra
khỏi phòng, hắn nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
"Cạch..."
Đóng cửa xong, sự tức giận của hắn như một cơn lốc, bùng lên. Cơn giận trào ra, hoàn toàn nhấn chìm trái tim hắn. Chỉ
trong phút chốc, Hạ Nhất Minh đã hoàn toàn thay đổi. Khuôn mặt vặn vẹo, ánh mắt, khí chất thay đổi. Hắn đã biến thành
một con người hoàn toàn khác. Nét mặt dữ tợn, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ khác. Sát ý của hắn khiến cho người
khác cảm thấy nghẹt thở. Ngay cả ba tiên thiên cường giả đứng bên cũng cảm thấy, trước mặt họ không còn là một con
người nữa. Hắn đã biến thành một con ác quỷ tắm trong máu, sẵn sàng giết tất cả những gì mà nó gặp. Mỗi người đứng đó
đều cảm thấy lạnh toát cả lưng. Ngay cả ba vị tiên thiên cường giả cũng không ngoại lệ, chút nữa thì không giữ được
bình tĩnh. Đến giờ, bọn họ mới biết lúc Hạ Nhất Minh nổi giận đáng sợ như thế nào.