Hoành sơn là một môn phái ẩn thế mấy ngàn năm. Trong khoảng thời gian đó cũng đã thu nạp được
vô số đệ tử, chia ra các tòa núi xung quanh, lấy chủ phong làm đầu. Hôm nay, số lượng tiên thiên cường giả tụ tập tại
Hoành Sơn có tới mười vị. Chỉ tính riêng nhân số cũng không hề kém đại sư đường của Khai Vanh quốc. Nhưng cho dù có
nhiều tiên thiên cường giả như vậy, mọi người vẫn hết sức hồi hộp. Đối mặt với bộ tộc Đồ Đằng, cho dù là ai cũng không
dám tự tin hoàn toàn. Tiên thiên cường giả đã vậy, chưa nói đến đám đệ tử lại càng lo lắng hơn. Có điều, là đệ tử Hoành
Sơn, đây cũng chính là nhà của họ. Cho dù thế nào thì họ cũng không thể lùi bước.
Có một con đường rất lớn dẫn lên Hoành Sơn. Cũng chỉ đi theo con đường này mới có thể lên được năm đỉnh núi cao nhất
một cách dễ dàng. Bình thường ở đây chỉ cắt có hai người canh gác, nhưng trong khoảng thời gian này, luôn có tới mười
người. Trong số đó còn có cả một cao thủ hậu thiên đạt tới thập tầng. Thời điểm này, những người được cắt canh gác tại
đây vô cùng nghiêm túc, không hề lười biếng. Bất kỳ ai cũng đều hết sức tập trung, chỉ cần có chút gì đó lay động cũng
đủ để cho họ chú ý.
Một bầu không khí khẩn trương theo thời gian cùng với việc gia tăng số lượng tiên thiên cường giả mà tăng thêm. Trong
trường hợp này, bất kỳ ai cũng không thể làm cho bầu không khí dịu bớt. Đột nhiên, một người đang gác trong đình cao
giọng quát:
- Có người tới.
Thanh âm khẩn trương của hắn làm cho cả mười người đứng đó đều nháo nhác. Người phụ trách ở đây chính là đệ tử Phong
Hỏa phong, Liễu Thành Dương. Hắn nghiêm mặt, nói:
- Kêu cái gì?
Người đệ tử phụ trách quan sát, nhanh chóng trả lời:
- Sư thúc! Có hơn trăm người đang tới. Bọn họ chính là người của bộ tộc Đồ Đằng.
Mấy tháng trước hầu như chẳng có ai biết đến lai lịch của bộ tộc Đồ Đằng. Cũng bởi hơn trăm năm qua. bọn họ chưa vượt
qua Sinh Tử giới tiến vào vùng Tây Bắc. Thực lực mạnh mẽ của bọn họ, trừ một số ít người ra, còn lại đa số ít có người
biết. Cho dù là Hạ Nhất Minh bước vào tiên thiên cường giả, nếu không phải bị dính vào chuyện này thì hắn cũng chẳng
biết tới. Nhưng trong một khoảng thời gian ngắn, đặc biệt từ sau khi Y Thủy Bào lén tiến nhập vào Hoành Sơn, lịch sử
của bộ tộc Đồ Đằng đã được rất nhiều người biết đến. Hơn nữa, cái tên đó cũng được nhắc đi nhắc lại trên Hoành Sơn. Sau
khi nghe thấy lời nói của tên đệ tử, Liễu Thành Dương biến sắc. Hắn đi nhanh tới vị trí chuyên dùng để quan sát. Ánh
mắt hắn vừa nhìn ra một chút liền hiện lên một sự hung dữ. Quả nhiên, dưới chân núi có tới hơn trăm người rất đặc biệt.
Trên mặt mỗi người đều được vẽ nhiều loại hoa văn. Phong tục này ở vùng Tây Bắc không ở đâu có. Chỉ những người đến từ
bộ tộc Đồ Đằng mới có thói quen như vậy. Hắn vung tay lên, chẳng hề nghĩ ngợi nói:
- Báo hiệu.
Một tiếng kèn dài từ trong đình vọng ra. Tiếng kèn chia thành ba dài, hai ngắn theo một âm tiết đặc trưng để truyền báo
tin tức. Ngay khi tiếng kèn vừa mới dứt, từ trên núi cũng vang lên tiếng kèn. Sau khi tiếng kèn đó vừa dứt, mọi người
liền nhìn thấy có vài thân ảnh đang lao nhanh tới. Liễu Thành Dương thở phào một cái. Nếu các trưởng lão đã tới, hắn
cũng cảm thấy yên tâm.
Trong chốc lát, tính cả Hạ Nhất Minh, tất cả mười vị tiên thiên cường giả đều đi tới cái đình dùng để tiếp khách. Cùng
lúc đó đám tộc nhân của bộ tộc Đồ Đằng cũng đã gần đến nơi. Nhãn lực của đám người Hạ Nhất Minh hơn xa Liễu Thành
Dương. Bọn họ chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể phát hiện ra. Sắc mặt mọi người dần trở nên nghiêm trọng. Thực lực của
đối phương đã vượt ra ngoài sự tưởng tượng của mỗi người. Trên Hoành Sơn, xuất hiện mười vị tiên thiên cường giả đã là
chuyện cực kỳ hiếm thấy. Nhưng đối phương trước mặt cũng đã có tới mười người đạt tới tiên thiên cảnh giới. Hạ Nhất
Minh nhìn quanh. Hai tai của hắn hơi rung động như phát hiện ra chuyện gì đó. Không chỉ có hắn mà ngay cả lỗ tai của
Thủy Huyễn Cận cũng run run. Chẳng có người nào chú ý tới chuyện lỗ tai của Thủy Huyễn Cận lúc này đã thu nhỏ lại như
của người bình thường. Đây là hiện tượng sau khi kỳ công Thuận Phong nhĩ đạt tới đại thành. Chỉ có điều, bên cạnh Hạ
Nhất Minh nên chẳng có người nào chú ý tới lão.
Dược đạo nhân hỏi nhỏ:
- Hạ trưởng lão! Ngươi phát hiện ra chuyện gì?
Hạ Nhất Minh lắc đầu, nói:
- Ta nghe được thanh âm gì đó hơi khác, nhưng không chắc chắn lắm. - Mặt hắn nghiêm túc nói:
- Nếu ta không nhầm thì đằng sau những người này vẫn còn có lực lượng khác nữa.
Cả đám tiên thiên cường giả liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy hơi kinh hãi. Những chuyện đã tới trước mắt cũng chẳng còn
gì nữa mà sợ. Lần này, bộ tộc Đồ Đằng lên núi có cả trăm người. Tất cả bọn họ dừng lại ở bên ngoài đình. Có mười người
bước lên phía trước. Nét vẽ trên mặt mỗi người đều khác nhau, bao gồm cả nam và nữ. Tất cả đều mặc một loại trang phục
kỳ dị. Những người phía sau đều vô cùng cung kính với bọn họ. Hạ Nhất Minh cười ha hả nói:
- Y Thủy Bào! Không ngờ ngươi mới đi đã quay lại. Thật đáng tiếc, Hoành Sơn lại không chào đón loại khách như
ngươi.
Hai mắt Y Thủy Bào lóe lên tinh quang, lạnh nhạt nói:
- Không cần phải nói nhiều. Linh lang của chúng ta đâu?
- Linh lang? - Nụ cười trên mặt Hạ Nhất Minh hoàn toàn biến mất, nói:
- Nếu như ngươi nói tới con hắc lang ăn thịt đệ tử Hoành Sơn chúng ta thì ta báo cho ngươi biết nó đã bị lột da rút gân
rồi.
Mười vị sứ giả Đồ Đằng đều biến sắc. Khí thế mạnh mẽ trên người họ phát ra xung quanh. Điều khiến cho người ta cảm thấy
kinh hãi chính là khí thế của mười người có xu thế dung hợp lại với nhau. Tây Bắc có rất nhiều tiên thiên cường giả.
Ngoại trừ cùng một môn phái hay có giao tình thân thiết với nhau ra thì những người còn lại sẽ chẳng bao giờ để cho khí
thế của mình dung hợp với người khác. Việc này không chỉ liên quan tới sự tin tưởng lẫn nhau mà còn dính tới cả công
pháp tương sinh tương khắc. Vì thế, sau khi cảm nhận khí thế của mười người từ từ dung hợp lại với nhau, tất cả mọi
người đều biến sắc. Mấy tiên thiên của các môn phái truyền thừa nhiều năm chợt nhớ tới trong cổ thư miêu tả đối với bộ
tộc Đồ Đằng. Trong quần ẩu, sứ giả Đồ Đằng có phương pháp riêng. Bọn họ có thể tập hợp sức mạnh từng người để gia tăng
thực lực.
Từ Trình Trường vẻ mặt chẳng có gì thay đổi, nhưng thanh âm của hắn đột nhiên vọng tới tai mọi người:
- Các vị cẩn thận! Sứ giả Đồ Đằng càng đông thì uy lực của họ càng lớn. Chúng ta không thể quần ẩu với họ được. Tất cả
phải nghĩ biện pháp đơn đấu. Cố gắng chọn một vị trí nào đó nhỏ hẹp, không để bọn họ vây khốn.
Dược đạo nhân không nói lời nào, xoay người nói nhỏ hai câu với Liễu Thành Dương. Liễu Thành Dương mặc dù là đệ tử của
Liên Ý nhưng lúc này đối với mệnh lệnh của tiên thiên cường giả, hắn chẳng hề dám phản kháng. Ngay lập tức, hắn xoay
người, vung tay lên. Mười tên đệ tử theo hắn nhanh chóng rời đi. Nháy mắt đã không nhìn thấy bóng dáng. Đối với mấy tên
đệ tử đó, chưa nói tới bộ tộc Đồ Đằng mà ngay cả những nhân vật như Thành Phó cũng chẳng thèm quan tâm.
Hai mắt Y Thủy Bào lóe ra hung quang, nói:
- Ngươi dám giết chết linh lang vĩ đại? Các ngươi sẽ chết không được yên đâu...
Hạ Nhất Minh cười to nói:
- Linh lang của các ngươi có thể ăn thịt người thì con người vốn là vạn vật chi linh tại sao lại không thể ăn linh
lang?
Miệng thì nói chuyện nhưng đôi tai của hắn đang lay động với tần suất rất cao. Sau khi kỳ công Thuận Phong nhĩ được vận
dụng, trong vòng vài dặm bất cứ tiếng động nào cũng không thể giấu nổi hắn. Đột nhiên, hai mắt hắn sáng lên bởi nghe
thấy một thanh âm rất nhỏ. Hắn dồn chân khí vào đôi chân, hét lớn một tiếng:
- Ra đây cho ta.
Cùng với tiếng hét, hai chân hắn bắt đầu di động. Một chân trụ vững trên mặt đất như một cây cổ thụ vững chãi. Còn một
chân đá ra nhanh như chớp. Trên sơn đạo có rất nhiều đá vụn, có cả những hòn ta bằng nắm tay. Một cước của Hạ Nhất Minh
trúng vào một hòn đá. Nháy mắt, hòn đá bay lên như một tia chớp bay về phía sau mười người của bộ tộc Đồ Đằng. Hạ Nhất
Minh bất ngờ ra chiêu với một tốc độ rất nhanh. Chẳng ai lại nghĩ trong lúc hắn đang nói chuyện lại đột nhiên xuất thủ.
Vì thế viên đá bay qua đầu mười người mà chẳng ai kịp thời ngăn cản.
Đám người Thủy Huyễn Cận đứng sau Hạ Nhất Minh đều thấy ngạc nhiên, không hiểu tại sao Hạ Nhất Minh lại ra tay với đám
tộc nhân bình thường của bộ tộc Đồ Đằng. Làm như thế đúng là mất thể diện. Chỉ có hai tai Thủy Huyễn Cận run run, ánh
mắt nhìn chằm chằm vào một người. Quả nhiên, trong lúc mọi người còn đang tự hỏi, thì một người đột nhiên bước ra. Vóc
dáng người đó cũng cao lớn, nhưng đứng lẫn vào trong số tộc nhân thì cũng chẳng có gì đặc biệt. Sau khi người này đi
ra, tất cả mọi người đều xuất hiện một cảm giác khác lạ. Hắn giơ tay, chộp lấy hòn đá đang lao tới. Ngay khi hắn hạ tay
xuống, hòn đá đã biến thành bột lả tả bay ra. Dưới chân khí của hai đại cao thủ mà hòn đá vẫn còn nguyên thì đúng là
lạ.