Một cơn gió nhẹ sau khi quẩn quanh gốc cây nhanh chóng rời đi. Bỗng nhiên, một đạo thân ảnh
nháy mắt tràn qua nơi này, cuốn theo mình một trận gió mạnh mẽ hơn. Tốc độ vô cùng nhanh quyện qua gốc cây sau đó cũng
biến mất ở phía đằng xa. Ngay sau đó, hồng quang vừa lóe, lại một đạo thân ảnh không kém chút đạo thân ảnh vừa rồi cũng
như hình với bóng đuổi theo. Tốc độ của bọn chúng cực nhanh, ngay cả những cơn gió đang thổi bất tận nơi này cũng không
thể nào đuổi kịp. Hai đạo thân ảnh một trước một sau này chính là Bách Linh Bát cùng Hồng Lang Vương.
Dưới sự liên hợp của Tác Qua cùng Hồng Lang Vương, cho dù là Hạ Nhất Minh cũng không thể chống lại. Bất quá, ngay khi
Hạ Nhất Minh sắp gặp nguy hiểm, là một bảo tiêu của hắn, Bách Linh Bát dĩ nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Chỉ là
thân phận của Bách Linh Bát có chút đặc thù, phương thức ra tay của hắn càng khiến kẻ khắc trợn mắt cứng lưỡi. Nếu
trước mặt nhiều tiên thiên cường giả cùng Đồ đằng sứ giả như vậy mà ra tay, sẽ khó đảm bảo không có người nhìn ra.
Bởi vậy Bách Linh Bát sử dụng phương pháp đánh lén Hồng Lang Vương vốn được Vu Kinh Lôi cho rằng đã vô địch trong Nhất
đường thiên cảnh giới. Lấy đặc tính của loài sói mà nói, chỉ có bọn chúng mới thường xuyên đánh lén kẻ khác, làm gì có
chuyện bị người khác đánh lén. Hơn nữa Bách Linh Bát ra tay vô cùng xảo diệu, tại nơi bộ vị yếu ớt của Hồng Lang Vương
đánh một chiêu, khiến nó đau tới tận xương. Không những thế còn khiến Hồng Lang Vương mất đi một mảng lông, điều này
khiến cho là người hay là sói, chỉ cần có trí tuệ cùng tôn nghiêm cũng không thể chịu nổi.
Đường đường là Hồng Lang Vương mà còn bị đánh lén cho hoa mày chóng mặt, không cần phải nghĩ ngợi, nó đã hạ quyết tâm,
cho dù là chạy tới chân trời góc bể cũng phải đem gã kia băm thây vạn mảnh, thậm chí còn nuốt vào bụng. Cho dù phá đi
giao ước mười năm không đụng tới thịt người cũng không hối tiếc. Nhưng khi nó truy đuổi gã kia qua vài đỉnh núi mới
phát hiện, tốc độ của đối phương không ngờ nhanh tới cực độ. Mặc dù động tác của gã cũng không có hoa mỹ, cũng không
giống như người có vũ kỹ, chỉ là nhanh chân bỏ chạy, một chút cũng không có tiêu sái như khinh công thân pháp. Nhưng cứ
như vậy trực tiếp bỏ chạy không ngờ tốc độ cũng đạt tới tình trạng khó tin, ngay cả Hồng Lang Vương như nó dùng toàn
lực đuổi theo nhưng cũng không thể kéo gần nửa điểm khoảng cách.
Dần dần nó có chút chần chừ.
Dù sao cũng là ngàn năm linh thú, lại trải qua tế điện thần bí nào đó, trí tuệ nó cũng đã không dưới loài người. Một
khi phát hiện đối phương khó chơi hơn tưởng tượng, nó nhất thời cũng tính toán lại. Tuy đặc điểm của lang là vô cùng
thù dai, nhưng đạt tới cảnh giới này, nó cũng không thích làm chuyện mà không nắm chắc. Cước bộ có chút chậm lại, tốc
độ của Hồng Lang Vương cũng giảm dần xuống. Nhưng giờ phút này nó bỗng thấy trước mặt một mảnh đỏ tươi. Một mảng đỏ
tươi này chính là đám lông nhuốm máu, được những cơn gió thổi thẳng đến trước mắt nó. Nó trợn mắt nhìn chằm chằm nhúm
lông nhuốm máu này, hai mắt đỏ bừng, phẫn nộ xua tan lý trí, tiếp tục mở tốc độ, như bay vọt đi.
Bỗng nhiên, động tác của nó bỗng ngừng lại, ánh mắt lóe lên chút kinh dị. Cái gã kia sau khi chạy qua vô số đỉnh núi,
bỗng nhiên ngừng lại, hơn nữa còn quay đầu như muốn đợi nó tới. Hồng Lang Vương vốn muốn lao tới cắn nát đối phương,
khiến hắn chết mất xác. Nhưng đối phương không ngờ lại có thái độ ung dung như vậy, khiến Hồng Lang Vương lại có chút
kiêng kỵ. Hơn nữa càng làm nó phát lạnh, chính là việc nó không cảm nhận được khí tức của đối phương. Hồng Lang Vương
trí tuệ có thể so sánh với loài người, đương nhiên nó cũng biết vận dụng khí tức. Khi nãy nó vốn chỉ vận dụng đôi mắt
để đuổi theo, lúc này truy đuổi kết thúc, nó đã bình tĩnh trở lại.
Thân hình hơi thấp xuống, hàm răng sắc như dao lộ ra, dường như tùy ý có thể lao vào đối phương, nhưng trong đầu nó
không khỏi kinh ngạc. Người này rõ ràng đang đứng trước mặt nó, nhưng vì sao không cách nào cảm nhận được? Dường như gã
gia hỏa kia không phải là người có tính mạng, mà giống như một tảng đá. Bách Linh Bát nhìn Hồng Lang Vương đột nhiên
nói:
- Lực chiến đấu của ngươi rất mạnh.
Hồng Lang Vương giật mình, hòn đá mở miệng nói chuyện sao?
- Ta chưa chắc có thể đánh thắng ngươi. Vì thế chúng ta cũng không cần đánh nhau, ở nơi này chờ đợi bên kia phân thắng
bại đi.
Hồng Lang Vương đôi mắt đỏ tươi khẽ đảo. Nó đã sống cả ngàn năm, hôm nay gặp phải chuyện này, không thể nghi ngờ là vô
cùng kỳ quái. Ngay cả với kinh nghiệm ngàn năm của nó lúc này cũng không có bất cứ lời giải đáp nào. Bách Linh Bát nhìn
Hồng Lang Vương do dự không quyết, nói:
- Cơ thể của ta rất cứng, ngươi tốt nhất là đừng cắn ta.
Sau đó gã nhàn nhã ngồi xuống, như muốn cùng Hồng Lang Vương chờ đợi. Cơ thể Hồng Lang Vương chậm rãi thả lỏng dần,
dường như là nó chấp nhận lời đề nghị của Bách Linh Bát. Thân thể của nó nằm sấp trên mặt đất, dường như muốn nghỉ
ngơi. Nhưng khi bụng nó vừa chạm đất một giây, bất thình lình toàn bộ cơ thể phóng đi, trong nháy mắt nó đã tới trước
mặt Bách Linh Bát, nhe ra hàm răng khiến kẻ khác phải kinh hồn táng đảm, hung hăng cắn về phía đầu gã. Bách Linh Bát
ngồi dưới đất không hề nhúc nhích, giống như căn bản chưa biết đại nạn lâm đầu. Hồng Lang Vương miệng mở lớn cực hạn,
trong lòng nó vô cùng đắc ý. Nếu sớm biết người này chỉ hư trương thanh thế nó đã sớm hành động. Bất quá bây giờ cũng
không chậm, có thể đem gã ghê tởm này nuốt sống, như vậy có thể báo thù nhổ lông rồi.
Miệng của Hồng Lang Vương so với miệng sói bình thường lớn hơn nhiều, độ lớn đã đạt tới độ khó tin. Nếu có người nhìn
thấy, thực sự sẽ phải hoài nghi, miệng này là miệng sói hay miệng cá sấu. Bất quá, cái miệng đó lúc này đang muốn đem
Bách Linh Bát nuốt trọn. Hàm răng sắc bén như dao, nhẹ nhàng ngoạm lấy cổ Bách Linh Bát, đem cả đầu ghì xuống. Sau đó
cả hàm răng nó như tìm vị trí thích hợp cắm xuống. Nó muốn Bách Linh Bát não tương văng khắp nơi, muốn gã chết không
toàn thây.
Trong một giây khi hàm răng kia sắp cắm xuống, trong lòng Hồng Lang Vương đã bắt đầu mơ màng nghĩ lại. Trước khi nó trở
thành ngàn năm linh lang, bất quá cũng chỉ làm một đầu lang bình thường mà thôi, cũng đã từng ăn qua não tương người.
Mỹ vị này khiến nó cả đời không quên. Bất quá, sau đó nó cũng không có cơ hội được thưởng thức loại mỹ vị này nữa. Đang
khi Hồng Lang Vương mơ màng nghĩ tới chất lỏng ấm áp chảy vào miệng nó, hàm rằng nó rốt cuộc cũng "thân mật" tiếp xúc
với phần đầu Bách Linh Bát.
- Ca...
Động tác của Hồng Lang Vương đột nhiên ngừng lại. Ngay cả cái đuôi đang phấn kích vung vẩy cũng ngừng lại giữa không
trung. Giống như bị trúng Định thân pháp, giờ phút này cả người nó hoàn toàn ngây dại. Đôi mắt nó lồi ra như mắt chuồn
chuồn, chậm rãi mở rộng miệng. Một cái đầu trượt xuống từ miệng Hồng Lang Vương, trên cái đầu này còn cắm một chiếc
răng nanh sắc bén như trủy thủ. Từ miệng Hồng Lang Vương chảy ra một dòng máu đỏ tươi, một mùi máu tươi tràn ngập cái
miệng rộng của nó. Đến lúc này, nó mới nhớ lại câu nó của gã kia. Thân thể gã quả thực không phải rất cứng, mà cứng tới
độ khó tin.
° ° °
Sau khi Hồng Lang Vương dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi, ba đoạn thi thể trên mặt đất rốt cuộc bắt
đầu nhúc nhích. Đầu tiên cả ba khối thi thể đều biến thành những vũng kim loại lỏng, sau đó những chất lỏng này như có
trí tuệ, cùng tề tụ tại một điểm. Tất cả những phát sinh này, bốn bề xung quanh đều hết sức yên tĩnh, ngay cả một tiếng
côn trùng kêu cũng không có. Chậm rãi, những chất lỏng tập hợp lại cùng nhau, sau đó giống như một cái cây lớn, vươn
cao lên. Chỉ trong vài lần hô hấp, Bách Linh Bát lại lần nữa hiện ra từ chất lỏng đó. Thân thể của gã cũng giống như
trước kia, không hề có một hạt bụi, ánh mắt gã lóe sáng, chỉ cần nhìn qua cũng biết khác hẳn so với con người. Gã duỗi
một tay ra, từ trong bàn tay nhỏ bỗng xuất hiện chiếc răng sắc nhọn. Hàm răng của Hồng Lang Vương quả thực vô cùng rắn
chắc, ngay cả với năng lực của gã, cũng chỉ có thể làm gẫy một chiếc.
Siêu cấp linh thú quả nhiên vô cùng cường đại, chỉ bằng vào sự cứng rắn của thân thể, Bách Linh Bát cũng đã tính ra,
lực lượng mà Hồng Lang Vương nắm giữ chỉ sợ cũng không chút nào kém hơn Hạ Nhất Minh. Ngàn năm biến dị linh thú quả
nhiên là vô địch tồn tại đồng cấp. Vẻ mặt Bách Linh Bát bỗng ngưng trọng, dường như gã lo lắng điều gì. Sau một lát, gã
lầu bầu nói:
- Ta chỉ đáp ứng, không tiết lộ cho người khác biết, nhưng đầu lang này không phải nhân loại, bởi thế ta cũng không vi
phạm hợp đồng. Hành động của nó cho thấy nó cũng có được trí tuệ, mà ta lại không có quyền giết chết sinh vật có trí
tuệ trên tinh cầu này, bởi vậy ta cũng không thể giết nó. Bất quá, nó muốn giết Hạ Nhất Minh. Mà ta lại cần năng lượng
thạch để tiến hóa, nhất định phải đảm bảo Hạ Nhất Minh được an toàn. Trình tự các điều mâu thuẫn lẫn nhau...lấy tiến
hóa làm ưu tiên số một, căn cứ vào ưu tiên số một, cho nên cần phải bảo vệ Hạ Nhất Minh.
Khi gã xác định được quyết định cuối cùng, hai chân đã xuất động. Điệu bộ của gã có lẽ không như Hồng Lang Vương bỏ
chạy tứ chi điên cuồng huy động, nhưng nếu nói về tốc độ, gã không chút nào chậm hơn.