Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, thức thứ hai mươi hai...
Sau khi tấn giai Nhất đường thiên, Hạ Nhất Minh cũng từng tu luyện qua Kim hệ chiến kỹ này. Nhưng sau khi hắn tu luyện
tới thức thứ hai mốt, liền không cách nào thi triển thức tiếp theo. Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm giác, chiến kỹ này quả thực
bác đại tinh thâm, sau thức thứ hai mươi, mỗi thức tiếp theo đều đòi hỏi người tu luyện phải đạt tới tầng cao nữa mới
có thể nắm giữ. Vốn Hạ Nhất Minh cho rằng, hắn chỉ có thể ngưng luyện được một đóa Thủy chi hoa chưa thành hình, nên
chưa thể tiến lên một tầng tiếp theo. Nhưng lúc này, sự thương tiếc lão nhân, cùng lửa giận đối với Đồ đằng nhất tộc,
hắn không ngờ có thể lợi dụng Ngũ hành hợp nhất phát ra thức thứ hai mươi hai.
Uy lực của một thức này quả nhiên không phải nhỏ. Mặc dù lúc này Hạ Nhất Minh đã rơi vào trạng thái kiệt sức, nhưng khi
đem một thức này phát ra, hắn mới hiểu được, vì sao muốn thi triển một thức này lại khó khăn như vậy. Nếu chỉ lấy uy
lực mà nói, thức thứ hai mươi hai sức phá hoại chưa hẳn đã so sánh được với thức thứ hai mốt. Nhưng khi thi triển thức
thứ hai mươi hai, không gian bốn bề giống như bị Kim hệ lực lượng khóa chặt. Trong phạm vi đó, dường như bất cứ thứ gì
cũng không thể di động.
Thật ra, thức thứ hai mốt khi phát ra cũng ẩn chứa loại năng lực khống chế này. Nhưng đáng tiếc là năng lực không chế
không gian của nó yếu hơn rất nhiều so với thức thứ hai mươi hai. Đừng nói là tiên thiên cường giả, cho dù là hậu thiên
cao thủ cũng có thể thoát khỏi kiềm chế của nó. Bởi vậy, trừ khi là có xu hướng dùng cứng đối cứng, hoặc là tình huống
chỉ có hai người giao đấu mới có thể sử dụng một thức này. Mà ở những tình huống trên, cơ bản sẽ không có cơ hội thi
triển ra một thức trên.
Nhưng sau khi nắm giữ thức thứ hai mươi hai, Hạ Nhất Minh trong lòng biết được, một thức này không chỉ bảo vệ tính mạng
khi sinh tử lâm đầu, cho dù khi đánh với đối thủ yếu hơn cũng có thể sử dụng. Đối thủ yếu muốn quay đầu bỏ chạy, bị
năng lực khống chế của một thức này giữ lại, trong lúc bất ngờ không kịp phòng ngự cũng chỉ có thể lưu lại đợi chém mà
thôi. Nhất thời, tâm trạng Hạ Nhất Minh chợt trầm xuống.
Suy nghĩ của hắn sau khi tập trung cao độ, khẩn trương, bi thương cùng thống hận rốt cuộc cũng đã bình tĩnh trở lại.
Khi Hạ Nhất Minh đưa mắt nhìn mới thấy, một đao kinh thiên bổ ra, trên vách núi tạo ra một khe lớn. Bạch thạch được
giấu trong đó phát ra ánh sáng mờ mịt đã chiếu tới thân thể đang nằm trên đất của hắn. Hai mắt nhắm lại, Hạ Nhất Minh
tùy ý để ánh sáng Bạch thạch phát huy hiệu quả thần kỳ trên thân thể. Trong đầu Hạ Nhất Minh lúc này trống rỗng.
Giờ phút này, hắn mất đi cảm giác đau lòng, quên đi cảm giác bi thương, quên luôn cừu hận, cũng quên đi thương tiếc.
Cuộc đời mười tám năm, những gì trải qua giờ phút này mơ hồ bị hắn xóa bỏ hoàn toàn. Hạ Nhất Minh lúc này như trẻ sơ
sinh, hoặc như một khối ngọc tinh khiết không nhiễm chút bụi trần. Cảm giác mà hắn có, lực lượng mà hắn có, tất cả
những thứ mà hắn có, dường như theo một thức thứ hai mươi hai toàn bộ phát hết ra ngoài. Lúc này tại đây, ngoại trừ
thân xác, hắn không còn cảm nhận được bất cứ điều gì.
° ° °
Một cơn gió nhẹ thổi qua, nó thổi trên mặt nước, trên đám lá cỏ, trên da thịt Hạ Nhất Minh. Trong
cơn gió dường như có tiếng nỉ non, khi như tiếng hát, khi lại như tiếng nói huyền bí. Hạ Nhất Minh nghe được, hắn nghe
được những âm thanh khác nhau trong cơn gió...
Những cơn gió khác nhau mang tới những âm thanh khác nhau. Có âm thanh chậm rãi hòa vào cơn gió nhẹ, như thiên nga vỗ
cánh. Ý thức của Hạ Nhất Minh dường như thoát ly khỏi thể xác, hắn chậm rãi hòa vào cơn gió, rồi như một luồng gió thổi
về phía xa xa. Thổi tới núi rừng, gặp được những cơn gió núi ở đó. Những cơn gió này không mang chút bụi bặm nào trong
nó, cũng không nóng không lạnh mà chỉ man mát, như cơn gió thu. Nó chậm rãi, êm ái, khiến lòng người nhẹ nhàng khoan
khoái, như được gột rửa linh hồn.
Hạ Nhất Minh tiếp tục đi, cũng không biết qua bao lâu, hắn đã rời khỏi núi rừng tiến vào thảo nguyên mênh mông. Gió lớn
thổi qua cành lá xào xạc như thiên quân vạn mã hò hét trên chiến trường, như tiếng sói tru vang lên, nghe âm u khiến
người nghe phải sợ hãi. Lúc này, Hạ Nhất Minh nghe được sợ hãi, nghe được âm thanh sợ hãi phát ra từ nội tâm của chính
mình. Quay đầu lại, hắn thấy được...
Cuồng phong nghiên trời lệch đất mà tới, cát bay đá chạy, thiên địa như hòa làm một. Một cột gió xoáy dựng lên thẳng
đứng, một đầu lướt trên mặt đất, đầu kia gắn trên bầu trời cao cao ngàn dặm, nó nhổ bay cây cối, cuốn tung cát bụi sỏi
đá, cuồn cuộn tiến lên. Đây chính là lực lượng của thiên địa, do vô tận thiên địa chân khí dẫn phát ra, bất luận kẻ nào
cũng không thể chống cự. Trước mặt lực lượng này, bất luận thứ gì cường đại đều trở lên nhỏ bé, bất luận kẻ nào cũng
không thể chống lại lực lượng bao trùm trời đất này. Hạ Nhất Minh đôi mắt nhắm chặt chậm rãi mở ra, hắn giống như một
người trong giấc ngủ say từ từ tỉnh lại. Rốt cuộc hắn cũng đã mở mắt.
Ngay lúc đôi mắt Hạ Nhất Minh mở ra, trên người hắn bỗng xuất hiện một cơn gió. Cơn gió bất ngờ xuất hiện này cũng
không mạnh mẽ, nhưng lại giống như trẻ nhỏ, không ngừng quấn quanh thân thể Hạ Nhất Minh. Từng luồng gió thổi qua hai
bàn tay, trên thân thể, giống như xoa bóp các huyệt đạo khiến tinh thần và thể xác mệt mỏi của hắn được thư giãn tốt
nhất. Sau cùng Hạ Nhất Minh mở miệng phun ra một hơi. Đây là một cỗ chân khí, cũng là một cỗ chân khí chưa hoàn toàn
ngưng tụ thành hoa. Nhưng cùng với Thủy chi hoa trước đây Hạ Nhất Minh ngưng luyện ra có điểm khác biệt. Trong đóa hoa
này có một màu xanh nhạt, một màu xanh như có như không, giống như tùy thời có thể theo cơn gió tiêu tán. Màu xanh mờ
nhạt trong không khí, giống như đốm lửa lập lòe trong trong cuồng phong, nháy mắt sẽ bị dập tắt. Nhưng đốm lửa này lại
vô cùng ngoan cường, với ý chí của nó không ngờ chậm rãi lan ra. Rốt cuộc, giống như có linh tính theo cơn gió bay một
vòng quanh thân thể Hạ Nhất Minh rồi nhập vào đóa hoa nhỏ kia. Lúc này năng lượng cường đại của đóa hoa nhỏ cũng nháy
mắt được củng cố. Hạ Nhất Minh chậm rãi khép miệng, đóa hoa nhỏ nhất thời chui vào trong miệng hắn. Khi hoàn toàn khép
miệng lại, đóa hoa nhỏ cũng hoàn toàn bị hắn nuốt vào.
Đôi mắt Hạ Nhất Minh lại như phát sáng. Ngay khi hắn mất đi tất cả lực lượng, tiêu hao toàn bộ khí lực, chậm rãi ngã
xuống, hắn cảm nhận được gió, nghe được âm thanh của gió. Không biết vì sao, trong hoàn cảnh như vậy Hạ Nhất Minh lại
có thể vô cùng thần kỳ ngưng tụ được Phong chi hoa. Trước đây Hạ Nhất Minh một mực thử ngưng tụ Thủy chi hoa. Trải qua
vô số những lần thử nghiệm, hắn vốn tưởng rằng, đóa hoa đầu tiên mình ngưng tụ thành hình khẳng định là Thủy chi hoa.
Nhưng lúc này, khi thân thể hắn rơi vào trạng thái kỳ lạ, không ngờ lại có thể ngưng tụ thành công Phong chi hoa. Cảm
nhận được lực lượng cường đại trong cơ thể, nhưng Hạ Nhất Minh trong lòng tràn ngập bi ai. Hắn được tiếp xúc với Phong
hệ lực lượng, còn có chút thành tựu, đúng là nhờ có Thuận Phong Nhĩ kỳ công của Thủy Huyễn Cận lão nhân mang tới. Nhưng
hôm nay Thủy Huyễn Cận đã chết, hắn lại lập tức có được cảm ngộ Phong hệ, còn ngưng tụ thành công Phong chi hoa. Tất cả
những điều này, đều kỳ diệu không thể giải thích được. Dường như trong Hạ Nhất Minh còn có thêm một phần lực lượng của
lão nhân.
Hạ Nhất Minh thân thể khẽ động đã bật dậy, cứ như vậy hắn trực tiếp nhảy lên giữa không trung. Thân thể hắn trên không
trung như dừng lại trong giây lát mới chậm rãi rơi xuống. Không sai, không khác gì trang giấy hay lá cây từ không trung
rơi xuống. Quanh thân thể Hạ Nhất Minh, đột nhiên nhiên nổi lên một cơn gió nhẹ. Khi cơn gió thổi lên, thân thể hắn lập
tức bay về bên cạnh thạch quan. Hạ Nhất Minh yên lặng nhìn thạch quan, lão nhân vẻ mặt vẫn như trước không chút nào
thay đổi. Nếu như không phải có màu đen quỷ dị, gương mặt tươi cười quả thật trông rất sống động. Rốt cuộc, vẻ mặt Hạ
Nhất Minh vô cùng ngưng trọng, âm thanh mặc dù nhẹ nhưng vô cùng kiên định, giống núi non Tây Bắc không bao giờ sụp
đổ.
- Thủy lão ca, huynh yên tâm. Thiên La quốc...có ta.
° ° °
Thạch quan được Hạ Nhất Minh tự tay chôn tại tiểu cốc xinh đẹp này. Lão nhân vì Thiên La quốc vất vả
cả đời, khi mất đi mới có thể buông bỏ tất cả. Hạ Nhất Minh trước mộ lão nhân dập đầu lạy ba cái. Hắn lập tức xoay
người, đôi mắt nhìn vào nơi phát ra ánh sáng mờ mịt của Bạch thạch, trong ánh mắt tràn đầy sắc thái điên cuồng. Sau một
giây, thân ảnh Hạ Nhất Minh đã biến mất. Từ nơi mộ phần lão nhân tới vách núi cất dấu Bạch thạch, khoảng cách mặc dù
khá xa nhưng Hạ Nhất Minh ngay cả thân thể cũng không nhúc nhích một chút, trực tiếp xuất hiện ở nơi này, mà càng thêm
quỷ dị chính là, sau khi hắn di chuyển, không ngờ không tạo ra chút dao động nào trong không khí.
Dường như hắn không phải di chuyển tới đây, mà như trực tiếp biến mất ở điểm này sau đó xuất hiện ở điểm khác. Kỳ thực,
đây chính là năng lực có được khi ngưng tụ thành công Phong chi hoa. Hạ Nhất Minh thậm chí trong phạm vi nhất định có
thể điều khiển Phong lực lượng trong không gian. Điều này làm cho tâm trạng Hạ Nhất Minh thay đổi. Dĩ nhiên, trước mắt
Hạ Nhất Minh cũng chỉ có thể đạt tới tình trạng điều khiển một chút hướng gió mà thôi. Hơn nữa những cơn gió này cũng
không có thuộc tính công kích, càng không thể cường đại như Phong chi hoa. Nhưng cho dù vậy, cũng đủ để thân pháp Hạ
Nhất Minh đề cao thêm một tầng. Nếu ban đêm Hạ Nhất Minh đột ngột xuất hiện như vậy, khẳng định sẽ có người hô to gặp
quỷ rồi.
Tới trước vách đá, Hạ Nhất Minh vung Đại Khảm Đao bổ ra một chiêu, chốc lát cũng đem Bạch thạch lấy ra. Khối Bạch thạch
sau khi được mang khỏi sơn động u tối nhất thời phát sáng rực rỡ. Nhưng tâm tư Hạ Nhất Minh cũng không chú ý vào đó,
tiếp tục vung Đại Khảm Đao lên chém xuống vài cái, từ trên khối Bạch thạch rơi ra vài viên đá chừng nắm tay. Mặc dù thể
tích của những viên đá này so với ngón chân cái lớn hơn vài phần, nhưng so với chính khối Bạch thạch kia lại chẳng đáng
nhắc tới. Khối Bạch thạch khẽ động vài cái đã phục hồi nguyên trạng.
Hạ Nhất Minh không chút chần chừ lần nữa đem khối Bạch thạch để vào sơn động, sau đó đem đá vụn lấp đầy khe hở. Cuối
cùng hắn như cơn gió lướt tới mộ phần Thủy Huyễn Cận lão nhân dừng lại một chút. Ánh mắt Hạ Nhất Minh chăm chú nhìn
thật lâu, sau đó thân thể như bay khỏi tiểu cốc. Trong tiểu cốc trống trải, chỉ còn chút âm thanh hắn để lại.
° ° °
Trên Hoành Sơn, công tác sửa chữa đã được tiến hành. Nơi sơn đạo sụp đổ lúc này đá lớn từng khối
từng khối chất thành đống lớn. Nếu người bình thường muốn hoàn thành công việc này, không thể nghi ngờ là trăm gian vạn
khó. Nhưng nơi này là Hoành Sơn nhất mạch. Trên Hoành Sơn, cho dù là nam, nữ, già hay trẻ đều có chút công phu. Có thể
nói một người trưởng thành ít nhất tu vi cũng đạt tới lục tầng nội kình. Tu vi này trong mắt tiên thiên cường giả dĩ
nhiên không đáng nhắc tới, nhưng làm người thu dọn đất đá lại thừa tư cách. Với lực lượng cả ngàn người như vậy tập
trung tại đây, so với cả vạn lao động bình thường còn hiệu quả hơn.
Đang khi mọi người làm việc dưới nhiệt độ thiêu đốt, đột nhiên một cơn gió mát thổi qua. Một gã hậu thiên đệ tử thập
tầng đỉnh phong chợt dừng lại, hoài nghi quan sát xung quanh. Xung quanh có cũng người ngẩng đầu quan sát, hắn lắc đầu,
trong miệng lầm bẩm vài câu, sau đó cũng cho qua. Những người còn lại dĩ nhiên không dám bàn tán, tiếp tục công việc
thu dọn. Lúc này trên Hoành Sơn, vài vị trưởng lão thỉnh thoảng cũng đánh mắt về nơi này, cho dù là ai cũng không dám
có chút lười biếng. Trên sơn đạo, thân hình Hạ Nhất Minh đột nhiên hiện ra, hắn cũng không chút nào để ý tới những đệ
tử phía sau, hai chân khẽ động như gió lướt tới. Tốc độ của hắn không nhanh không chậm, chẳng bao lâu đã tới đỉnh núi
cao nhất.
Hạ Nhất Minh không chút nào che giấu khí tức cường đại khi đi tới ngọn chủ phong này, bởi vậy tất cả những tiên thiên
cường giả lập tức cảm ứng được hắn đã tới. Mọi người lấy tốc độ nhanh đi tới đại điện trên chủ phong, vừa lúc thấy được
biểu hiện bình tĩnh của Hạ Nhất Minh. Vu Kinh Lôi cùng Chu Bát Thất ánh mắt cao thâm, bọn họ thấy được biểu hiện này
của Hạ Nhất Minh không ngờ ngẩn ra, ánh mắt tràn ngập hoài nghi.
Mặc dù Vu Kinh Lôi đối với Hạ Nhất Minh có chút hiểu rõ, biết được Hạ Nhất Minh còn chưa đạt tới tình trạng chân khí
ngưng tụ thành hoa. Nhưng lúc này gặp lại, lão trong đầu không khỏi xuất hiện ý nghĩ. Chính là việc trên người Hạ Nhất
Minh chân khí vận chuyển thật sự rất chân thật. Đương nhiên, loại cảm giác này tiên thiên cường giả thông thường, cơ
bản không thể cảm nhận được. Cho dù đã tấn giai lên Nhất đường thiên cảnh giới, nhưng chân khí chưa ngưng luyện thành
hoa cũng chưa chắc có thể cảm nhận được. Nhưng cho dù là Vu Kinh Lôi hay Chu Bát Thất đều không phải là mới tấn giai
Nhất đường thiên. Bọn họ có lẽ cả đời vô duyên với Tam hoa tụ đỉnh, nhưng có thể ngưng luyện thành công nhị hoa nên
cũng có thể thấy chút dấu hiệu trong đó.
Vu Kinh Lôi âm thanh run run hỏi:
- Hạ trưởng lão. Ngươi đã ngưng hoa thành công?
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nhưng trên vẻ mặt không chút hưng phấn. Chu Bất Thất hít vào một ngụm lãnh khí, lão dù sao
cũng là lần đầu tiên cùng Hạ Nhất Minh tiếp xúc. Mặc dù từ trước cũng nghe nói vô số chuyện liên quan tới Hạ Nhất Minh,
nhưng không ngờ lúc này gặp mặt lại rung động như vậy. Người trẻ tuổi này mới tấn giai Nhất đường thiên được bao lâu
thời gian. Vậy mà không chỉ củng cố cảnh giới thậm chí đã ngưng luyện thành công đóa hoa đầu tiên.
Nếu như nói con người đạt tới Bách tán thiên là mở ra được một cánh cửa tiếp xúc với thiên địa chân khí, hơn nữa còn
đặt một chân vào trong cánh cửa đó. Như vậy Nhất đường thiên cường giả chính là đã mở hoàn toàn cánh cửa đó, hơn nữa đã
bước cả hai chân vào. Nhưng Nhất đường thiên cường giả sau khi đứng vững trong cánh cửa đó mới có thể tiếp tục tiến
lên. Không tiến tất lùi, nếu không nắm giữ được, thì cánh cửa thật vất vả mới có thể mở ra cũng sẽ đóng lại tức
khắc.
Nhất đường thiên cường giả, trải qua quá trình không ngừng cố gắng, ngưng tụ đủ chân khí cường đại, khi đó mới có thể
ngưng luyện đóa hoa hữu hình. Khi Nhất đường thiên cường giả ngưng luyện thành công đóa hoa đầu tiên cũng có nghĩa đã
đi một bước đầu tiên sau cánh cửa kia. Một bước đầu tiên này không thể không có, cũng chỉ bước vững vào một bước này
mới có thể bước từng bước tiếp theo.
Chu Bát Thất trên mặt không giấu được vẻ đố kỵ. Cho dù lão tại Thiên Sơn Trì chủ mạch tu luyện trong hoàn cảnh tốt hơn
hẳn so với Nhất đường thiên cường giả thông thường. Nhưng cũng vì củng cố cảnh giới, hơn nữa bước một bước đầu tiên này
cũng phải mất tới ba mươi năm. Nghĩ tới lúc trước khổ cực, lại xem Hạ Nhất Minh lúc này, trong lòng Chu Bát Thất không
nén được một chút than thở. Ánh mắt Hạ Nhất Minh tùy ý quan sát vẻ mặt bọn họ, sau đó nói:
- Vu trưởng lão. Bách Linh Bát ở nơi nào?
Nếu là những tiên thiên cường giả khác, chỉ cần phát ra khí tức cường đại, Hạ Nhất Minh cũng có thể cảm ứng được vị trí
của họ. Nhưng Bách Linh Bát thì khác, cho dù là gã muốn phát ra khí tức cũng không có khả năng làm được.
- Bách Linh Bát tiền bối đang trong phòng đợi ngươi trở về.
Vu Kinh Lôi vội vàng nói. Hạ Nhất Minh nhìn lão gật đầu một cái lập tức xoay người đi. Chu Bát Thất sắc mặt khẽ biến.
Mặc dù lão cũng biết tâm tình Hạ Nhất Minh lúc này khẳng định là không tốt. Nhưng đối với một vị Nhất đường thiên cường
giả trước mặt mà làm như không thấy, thực là quá cuồng ngạo. Vu Kinh Lôi chậm rãi xoay người, ánh mắt ẩn ý nhìn Chu Bát
Thất nói:
- Chu huynh. Lúc trước ta lẽ nào cũng vậy?
Chu Bát Thất giật mình, biết rằng ý nghĩ trong đầu đã bị Vu Kinh Lôi phát hiện. Vẻ mặt lão có chút đỏ lên, sau đó liền
nghĩ tới một người nào đó. Một hồi lâu, Chu Bát Thất thở dài một tiếng, rốt cuộc cũng đem chút khó chịu đó hoàn toàn
buông bỏ. Mười tám tuổi Nhất đường thiên, còn ngưng luyện thành công một đóa hoa, thiên tài như vậy, nếu không để ngươi
trong mắt, ngươi có thể làm gì? Đột nhiên Chu Bát Thất hiểu được, vì sao đám người Tác Qua bằng mọi giá, không từ thủ
đoạn hèn hạ cũng phải giết cho được Hạ Nhất Minh. Bọn chúng nếu không làm như vậy…