Quấn ngũ hành hoàn lại, đeo vào eo. Nhìn qua nó giống hệt như một bọc hành lý. Chẳng ai có
thể ngờ được trong cái bọc hành lý đó lại có một bảo vật như thế.
- Bách huynh! Ngươi có biết lại lịch của người đó không? - Hạ Nhất Minh thuận miệng hỏi. Nhưng trong lòng hắn cũng
chẳng hề hi vọng.
Quả nhiên, Bách Linh Bát khẽ lắc đầu nói:
- Trong trí nhớ của ta không hề có dữ liệu về người này. - Nói xong hắn suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Có điều, nếu gặp lại lần nữa ta có thể nhận ra được.
Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn năm đầu ngón tay rơi trên mặt đất, mà dở khóc, dở cười. Với thực lực của người đó, lại mất
đi năm đầu ngón tay nếu gặp lại lần nữa, chắc chắn sẽ nhận ra được. Hắn đảo mắt nhìn quanh một vòng xác định không còn
quên gì nữa liền xoay người quay về Hạ gia trang. Cuộc chiến tối nay mặc dù đã phá tan khu vực này nhưng chỉ cần một
thời gian, khung cảnh quanh đây sẽ trở lại nguyên trạng. Khu rừng này vô cùng rộng lớn, chắc chắn không hề thiếu khả
năng sinh tồn.
Tốc độ của Hạ Nhất Minh cực nhanh, trong khoảng thời gian ngắn đã trở về tới Hạ gia trang. Khi hắn trở về, cũng chẳng
hề kinh động tới bất kỳ ai. Cả Hạ gia trang ngoại trừ Chu Thất Bát và Vu Hi Thần không còn ai biết hắn rời khỏi. Nhưng
chính bởi hai người biết được nên khi hắn trở về liền lập tức chạy tới.
- Hạ trưởng lão! Có chuyện gì xẩy ra thế? Có người xâm nhập đúng không? - Chu Thất Bát vừa nhìn thấy liền hỏi ngay.
Mặc dù hắn không gặp được quái nhân đeo mặt nạ nhưng cũng cảm ứng được một luồng hơi thở mạnh mẽ nên mới hỏi như vậy.
Vu Hi Thần hơi biến sắc. Hắn cảm thấy xấu hổ vì không cảm nhận được điều đó. Hạ Nhất Minh gật đầu, lấy ngũ hành hoàn
ra, đặt lên mặt bàn, nói:
- Chu huynh! Vu trưởng lão! Hai người có biết lai lịch của thứ này không?
Hai người đều đưa mắt nhìn ngũ hành hoàn. Mặc dù bọn họ có thể cảm nhận được nó không tầm thường nhưng ánh mắt hoàn
toàn ngơ ngác. Chu Thất Bát do dự một chút rồi cầm lấy vật đó, nói:
- Vật này chắc là một thứ bảo khí.
Hạ Nhất Minh thầm khen. Không hổ là lão quái vật sống lâu năm, chỉ mới nhìn đã có thể cảm nhận được sự khác biệt của
nó.
- Vật này đúng là một thứ bảo khí. Nếu Chu huynh thích thì có thể thử dùng, xem thử sự đặc biệt của nó.
Chu Thất Bát cũng chẳng hề khách khí. Chân khí trong cơ thể hắn vận chuyển, quán nhập vào đó. Hắn chợt biến sắc, như
phát hiện ra sự khác thường, ngoài ý muốn. Sau khi chân khí của hắn tiến vào trong ngũ hành hoàn hiển nhiên gặp phải sự
kháng cự kinh người. Hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được chủ nhân của loại chân khí đó đúng là Hạ Nhất Minh. Nhìn thấy
vẻ mặt hắn, Hạ Nhất Minh chợt nghĩ ra điều gì đó, vỗ trán nói:
- Chu huynh! Ta quên mất thứ này có thể chứa đựng chân khí. Nếu chân khí không tiêu hao hết thì người khác không thể sử
dụng được.
Chu Thất Bát đặt ngũ hành hoàn lên mặt bàn, nói:
- Hạ trưởng lão! Nếu ta nhớ không lầm thì những loại bảo khí như thế này đều là nhân gian chí bảo.
Hạ Nhất Minh nhếch mày. Sau khi thử nghiệm uy lực của ngũ hành hoàn hắn cũng nghĩ như vậy. Vẻ mặt Vu Hi Thần hết sức
nôn nóng muốn thử. Liếc nhìn Hạ Nhất Minh vẫn tản nhiên, hắn cũng mạnh bạo bước lên. Sau khi chân khí quán thâu vào quả
nhiên cũng xuất hiện tình trạng tương tự. Sự hâm mộ của hắn càng lúc càng tăng thêm.
- Chu huynh! Ta cũng không biết đây có phải là nhân gian chí bảo hay không, nhưng quả thật nó có uy lực rất lớn.
Hạ Nhất Minh dứt lời, cầm ngũ hành hoàn lên, quán nhập chân khí vào trong đó. Chân khí của hắn cùng với ngũ hành hoàn
có sự tương ứng, sau một chút nó liền bắt đầu xoay chuyển, có cảm giác ngũ hành chân khí xung quanh cũng vận động theo.
Cùng với chân khí của Hạ Nhất Minh tăng lên, cảm giác đó càng rõ ràng.
Hai mắt của Chu Thất Bát trợn trừng, kêu lên:
- Ngũ hành hoàn?
Hạ Nhất Minh giật mình, hỏi:
- Chu huynh biết lai lịch của nó?
Hai mắt Chu Thất Bát hiện ra vẻ khó tin nói:
- Không thể thế! Chuyện này không thể xảy ra.
Hạ Nhất Minh im lặng nhìn, chờ đến khi hắn bình tĩnh mới hỏi:
- Chu huynh có biết lai lịch của nó không?
Chu Thất Bát thở dài, nói:
- Hạ trưởng lão! Ta cũng chưa hề gặp vật này. Nhưng trong một cuốn thư tịch đã nói đến nó mà thôi.
Hạ Nhất Minh gật đầu, nói:
- Chu huynh! Vu trưởng lão! Mời ngồi.
Chu Thất Bát cũng chẳng hề khách khí, ngồi xuống nói:
- Trên Thiên Trì sơn chúng ta có một bộ sách tả lại các loại bảo vật trong thiên hạ. Trong đó có mô tả chi tiết thứ
này. - Nói đến đây, hắn hoàn toàn kích động. Với thân phận cường giả ngưng tụ được hai hoa như hắn mà còn như vậy thì
giá trị của Ngũ hành hoàn cũng hoàn toàn có thể nghĩ được.
- Theo truyền thuyết ở Đại Thân đế quốc có một môn phái siêu cấp tên là Ngũ Hành môn.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, cuối cùng lại là Ngũ Hành môn.
- Môn phái đó có một lịch sử lâu đời. Nghe nói lúc thịnh nhất từ là môn phái đệ nhất trong thiên hạ.
- Chu huynh! Môn phái này bây giờ đã xuống dốc rồi đúng không?
- Đúng thế! Mấy ngàn năm trước, nó được công nhận là đệ nhất môn phái trong thiên hạ. Nhưng chẳng biết tại sao, vào mấy
ngàn năm trước lại nổi lên một sự phân tranh. Những người đứng đầu của môn phái đối địch với nhau rất ác liệt khiến cho
nó bị chia năm xẻ bảy, không còn sự huy hoàng nữa.
Hạ Nhất Minh tò mò hỏi:
- Chu huynh! Ngươi có biết nguyên nhân không?
° ° °
Mấy ngày sau, đám người Hạ Nhất Minh lại lên đường tới thủ đô Thiên La quốc. Có điều, sau đêm hôm
đó, Hạ Nhất Minh rất lo lắng cho an nguy của Hạ gia trang. Hắn đã bàn bạc với phụ thân và Hạ Lai bảo lão nhân gia cùng
đám trưởng lão của gia trang. Đám đệ tử Hạ gia trang sẽ chuyển đến một địa điểm bí mật, sống ở đây một khoảng thời
gian. Còn bình thường chỉ để một số vị trưởng bối lộ diện quản lý công việc là được rồi. Với địa vị của Hạ gia trang
bây giờ, muốn làm chuyện này thật quá dễ dàng. Phương pháp này mặc dù không có gì sai nhưng cũng chỉ có Hạ gia trang
mới thực hiện được. Còn nếu những gia tộc truyền thừa trăm năm đến hàng ngàn năm mà muốn làm việc này là chuyện không
thể. Bởi vì truyền nhân trong những gia tộc đó có nhiều lắm, muốn dời đi một số lượng lớn chắc chắn không thể giấu được
những người khác. Xét về mặt này, tuổi trẻ Hạ gia trang quả thật có ưu thế hơn nhiều.
Hạ Nhất Minh cùng với mọi người sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc mới yên tâm rời đi. Đội xe thẳng theo đường lớn khoảng
nửa tháng mới tới được thủ đô của Thiên La quốc. Tin tức bọn họ đến đã sớm truyền tới hoàng thất. Nhưng có sự yêu cầu
của Hạ Nhất Minh, nên chẳng có người nào ra cổng thành để đón. Chỉ có một người ra cửa thành đó là đại đệ tử của Thủy
Huyễn Cận - Tiết Liệt. Qua khe hở, nhìn thấy Tiết Liệt, Hạ Nhất Minh lại nhớ tới Thủy Huyễn Cận mà cảm thấy buồn bã.
Hắn vén màn xe lên cho Tiết Liệt bước vào ngồi.
Mặc dù Tiết Liệt không phải là tiên thiên cường giả nhưng cũng là cao thủ hậu thiên thập tầng. Nhưng sau khi gặp được
Hạ Nhất Minh hắn lại cảm nhận được một sự uy áp khiến cho hắn hít thở không được thoải mái. Việc này cũng không phải do
Hạ Nhất Minh cố ý mà là do vị trí của hắn một thời gian đã hình thành điều đó. Bất cứ cường giả nào biết được lai lịch
của hắn, đặc biệt là hậu thiên cao thủ khi đối mặt với một cường giả Nhất đường thiên đều nảy sinh áp lực đó. Điều này,
Hạ Nhất Minh cũng không có biện pháp gì giải quyết. Có lẽ, chỉ khi ở chung với nhau một thời gian mới có thể làm mất đi
cảm giác đó. Nhưng vấn đề là có bao nhiêu cao thủ hậu thiên được ở chung thời gian dài với cường giả Nhất đường
thiên?
Hạ Nhất Minh than nhẹ một tiếng, nói:
- Tiết Liệt! Ngươi biết tin Thủy lão ca qua đời chưa?
Tiệt Liệt cung kính cúi đầu, nói:
- Vâng! Lục Chánh Nghi tiền bối đã mang tin tức đến. Thiên La quốc đã tổ chức quốc tang cho lão nhân gia. Quốc vương tự
mình trong giữ linh cữu trong bảy ngày.
Hạ Nhất Minh gật đầu, nói:
- Đây là việc hắn nên làm.
Tiết Liệt từ từ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Hạ Nhất Minh muốn nói nhưng lại thôi. Hạ Nhất Minh mỉm cười nói:
- Tiết Liệt! Ta cùng với Thủy lão ca như thế nào ngươi không biết hay sao? Có chuyện gì cứ nói đi. Thủy lão ca mặc dù
dã mất nhưng những gì hắn để lại không thể mất đi được.
Tiết Liệt cảm thấy vui mừng. Nghe Hạ Nhất Minh nói những lời này có thể biết địa vị nhất mạch của hắn và Thủy Huyễn Cận
sau này không hề giảm sút mà còn tăng lên.
- Hạ đại sư! Gia sư khi còn sống đã từng nói nếu lão nhân gia qua đời, hy vọng ngài có thể đến Thiệu Minh cư sống. -
Tiết Liệt nói:
- Những gì gia sư để lại chỉ có một số ít người già khẳng định sẽ trung thành với ngài. Nếu ngài không muốn cũng có thể
đuổi bọn họ đi.
Hạ Nhất Minh hiểu được đây là những gì mà Thủy Huyễn Cận an bài cho những người sống ở đó. Chỉ cần hắn ở Thiệu Minh cư
thì những người sống ở đó sẽ không vì chuyện Thủy Huyễn Cận bị chết mà ảnh hưởng. Đối với Thủy Huyễn Cận có lẽ ngoài
chuyện Thiên La quốc ra thì cũng chỉ quan tâm tới điều này nữa mà thôi.
- Tiết Liệt! Nếu đây là ý của Thủy lão ca, ta sẽ không từ chối. - Hạ Nhất Minh trầm ngâm nói:
- Bây giờ, chúng ta cứ tiến vào Thiệu Minh cư. Đêm nay, ngươi chuẩn bị cho ta bữa tiệc mời khách, đồng thời mời cả quốc
vương tới.
- Vâng! - Tiết Liệt vừa mừng, vừa lo nói.
Ngay cả hắn cũng không ngờ được Hạ Nhất Minh lại đồng ý nhanh đến vậy. Thiệu Minh cư đối với những người khác hiển
nhiên là một nơi có rất nhiều bảo vật nhưng với Hạ Nhất Minh - một cường giả Nhất đường thiên mà nói thì đó chỉ là cái
gánh nặng. Tiết Liệt cũng chẳng mong Hạ Nhất Minh đồng ý nên sau khi đạt được nguyện vọng, hắn cảm thấy rất hưng phấn.
Còn về việc Hạ Nhất Minh muốn mở tiệc rượu khoản đãi khách thì là một việc quá nhỏ. Đối với những người khác có lẽ
không thể trong thời gian ngắn mời được những nhân vật đứng đầu trong thành tới nhưng Hạ Nhất Minh thì khác. Chỉ cần
hắn mở miệng, thì chẳng có người nào dám chối từ. Nếu không, ngày hôm sau tin tức sẽ lan truyền khắp thành khiến cho
gia tộc bọn họ sẽ bị ảnh hưởng.
° ° °
Ngay buổi chiều hôm đó, trong Thiệu Minh cư trang hoàng vô cùng lộng lẫy. Toàn bộ các nhân vật quan
trọng của những đại gia tộc trong thành đều đến. Ngay cả đám sứ giả các nước đang có mặt tại đó, thậm chí là sứ giả
Khai Vanh quốc cũng có mặt. Trong buổi tiệc long trọng này, Hạ Nhất Minh yêu cầu Chu Thất Bát, Vu Hi Thần cùng với Lục
Chánh nghi đều có mặt. Bốn vị tiên thiên cường giả cùng lộ diện khiến cho những người khác cảm thấy run rẩy. Đối với
bọn họ mà nói, vị trí của tiên thiên cường giả là quá cao. Còn như Bách tán thiên hay Nhất đường thiên cũng chẳng có gì
khác nhau.
Vào thời điểm cao trào nhất của bữa tiệc, Hạ Nhất Minh lên tiếng. Hắn chính thức thừa nhận tiếp bước Thủy Huyễn Cận đại
sư trở thành Hộ quốc đại sư của Thiên La quốc. Trong Thiên La quốc thì Vu gia chính là chúa tể duy nhất. Còn những thế
lực nào tới đây khiêu khích chính là khiêu chiến với hắn. Sau khi nghe thấy những lời này của hắn, quốc vương của Thiên
La quốc - Vu Thụy Bồi mời hoàn toàn thở phào. Trong khoảng thời gian này, hắn ăn không ngon, ngủ không yên. Vẻ ngoài
của Thiên La quốc vẫn bình an vô sự, nhưng vì cái chết của Thủy Huyễn Cận mà trong lòng quốc gia nổi sóng. Nhưng sau
khi Hạ Nhất Minh nói ra trước mọi người, lão mới cảm thấy bình tĩnh trở lại. Một lời nói của Hạ Nhất Minh so với việc
vị tiên thiên cường giả như Lục Chánh Nghi tọa trấn còn hơn rất nhiều.
Sau một khoảng thời gian, buổi tiệc đã tàn, tất cả mọi người đều lũ lượt giải tán. Nghe thấy lời nói của Hạ Nhất Minh
cho dù là cảm thấy buồn bã nhưng chẳng hề dám biểu hiện ra ngoài. Khi xưa, Thủy Huyễn Cận chỉ dựa vào một mình mà có
thể bảo vệ cho hoàng thất được bình yên cả trăm năm. Hôm nay, Hạ Nhất Minh tiếp nhận, lại xuất hiện tới bốn vị tiên
thiên cường giả, cho dù là bị điên cũng chẳng có ai muốn đi tìm chết. Sau khi mọi thứ trở lại bình thường, Hạ Nhất Minh
đi tới căn phòng lớn nhất trong Thiệu Minh cư, Tiết Liệt đang chờ ở đó. Sau khi được Hạ Nhất Minh đồng ý, hắn chầm chậm
bước vào cung kính nói:
- Hạ đại sư! Quốc vương xin cầu kiến.