Trong mắt Chiêm Thiên Phong xuất hiện một sự khó tin, cùng với sợ hãi. Bởi hắn hiểu rất rõ vị
sư huynh của mình. Nói tới thiên phú tu luyện võ đạo, trong số những người cùng trang lứa với họ, nếu Chiêm Huyên tự
nhận là người thứ hai thì chẳng có ai dám nhận là người thứ nhất. Mặc dù hơn mười năm qua, cả hai chưa từng luận bàn,
nên hắn cũng chẳng biết tu vi của Chiêm Huyên đã đạt tới mức nào. Nhưng hơn mười năm trước, hắn đã là cao thủ ngưng tụ
được hai hoa. Mà quan trọng, hai hoa Chiêm Huyên ngưng tụ được cũng không phải là dạng bình thường mà nó chính là nguồn
gốc cơ bản để có thể đạt tới tam hoa tụ đỉnh. Một nhân vật mạnh như vậy mà lại bị chặt mất năm đốt ngón tay làm sao mà
người ta chẳng sợ. Hắn hít sâu một hơi, run run hỏi:
- Sư huynh! Người nào mà lại hạ độc thủ như vậy? Chẳng lẽ là có lão quái vật tam hoa tụ đỉnh đã rời núi?
Trong suy nghĩ của hắn, ngoại trừ những cường giả đạt tới cảnh giới tam hoa tụ đỉnh, chẳng còn ai có thể đả thương được
Chiêm Huyên. Tuy nhiên, Chiêm Huyên cười khổ một tiếng nói:
- Sư đệ! Ngươi không thể ngờ được người nào đã đả thương vi huynh đâu.
Chiêm Thiên Phong run run, hỏi:
- Sư huynh! Chẳng lẽ là Đồ Đằng thánh giả?
Trong giọng nói của hắn có thể nghe thấy một sự sợ hãi. Đối với hắn, Đồ Đằng thánh giả vô cùng đáng sợ thậm chí còn hơn
cả mấy lão quái vật đạt tới trạng thái tam hoa tụ đỉnh. Nếu được lựa chọn, hắn thà để cho mấy lão quái vật đó truy đuổi
còn hơn là đám Đồ Đằng thánh giả. Chiêm Huyên lắc đầu, nói:
- Không phải. Sao ngươi lại nghĩ tới bọn họ?
Cặp mắt Chiêm Thiên Phong đảo qua đảo lại, mặc dù thừa biết xung quanh đây không hề có một ai nhưng vẫn không nén được
đưa mắt nhìn quanh rồi mới nói:
- Sư huynh! Có phải huynh đã tới thánh địa của bộ tộc Đồ Đằng lấy trộm đồ đằng của bọn họ phải không?
Chiêm Huyên kinh ngạc hỏi lại:
- Làm sao ngươi biết?
- Việc này cũng không quá khó đoán. Hơn hai mươi năm trước, sư phụ đã mô phỏng lại mà chế ra vật đó. Ngoài nó ra, ta
không nghĩ thứ nào có thể xuất ra được ngũ hành chi lực. - Chiêm Thiên Phong thản nhiên nói.
Chiêm Huyên thở dài, nói:
- Sư đệ! Quả nhiên ngươi là một người vô cùng thông minh. Chẳng trách ngày xưa, sư phụ đưa ta lên núi còn để ngươi lại
đây.
Trừng mắt nhìn Chiêm Huyên một cái, Chiêm Thiên Phong nói:
- Sư huynh! Huynh cứ nói đùa. Nếu muốn huynh có thể đổi, tiểu đệ rất vui lòng.
Nét mặt Chiêm Huyên có chút xấu hổ, nói:
- Thật ra, thất bại của vi huynh cũng có liên quan tới việc này.
Chiêm Thiên Phong nghe thấy thế liền hỏi:
- Nếu không phải Đồ Đằng thánh giả thì đó là ai?
Trong mắt Chiêm Huyên chợt lóe lên tinh quang, gằn giọng nói từng chữ một:
- Hạ...Nhất...Minh.
Chiêm Thiên Phong từ từ há hốc miệng. Mặc dù hắn nghe rất rõ từng chữ một phát ra từ miệng của sư huynh. Nhưng hắn hoàn
toàn ngơ ngác không thể hiểu được nó có liên quan gì tới những ngón tay của lão.
- Lần này, vi huynh đi trộm gà bị người ta bắt được. - Chiêm Huyên khổ sở nói:
- Vi huynh tự mình đánh với hắn một trận. Vốn cũng định giết chết nhưng chẳng ngờ đối phương không chết còn mình thì bị
thương. Ngay cả Ngũ hành hoàn cũng bị hắn lấy được.
Bờ môi Chiêm Thiên Phong run run, cuối cùng mới dần tỉnh táo lại. Hắn cố gắng nhớ lại từng từ mà sư huynh nói, như chợt
nhớ tới điều gì đó, hoảng sợ nói:
- Sư huynh! Huynh đánh mất cả ngũ hành hoàn của sư phụ?
- Đúng! - Chiêm Huyên nhăn nhó, khẳng định.
- Không! Không thể như thế. - Cho dù có như thế nào thì cũng khó có thể chấp nhận được chuyện này, Chiêm Thiên Phong
liên tục nhắc đi nhắc lại:
- Hạ Nhất Minh mới chỉ đột phá tới Nhất đường thiên thôi. - Hắn chợt ngẩn người, nói:
- Ta biết rồi. Nhất định là do Bách Linh Bát ra tay.
Chiêm Huyên hơi lắc đầu, rồi đem một chút hy vọng cuối cùng của hắn bóp nát.
- Sư đệ! Bách Linh Bát không hề ra tay. Thậm chí hắn còn không hề lộ diện. Vi huynh bị thua chính trong tay Hạ Nhất
Minh, sém chút nữa còn bị chết ngay tại chỗ.
Chiêm Thiên Phong nuốt nước bọt. Hắn chợt phát hiện ra thanh âm của mình trở nên khàn khàn từ lúc nào:
- Sư huynh! Sao hắn có thể làm được điều này?
Chiêm Huyên im lặng một lúc, ngơ ngác nói:
- Không biết.
Hai mắt Chiêm Thiên Phong gần như muốn lồi ra ngoài. Nếu không phải hắn biết tu vi của sư huynh cao đến mức nào thì đã
nhảy ra mà chỉ trích từ lâu rồi. Chiêm Huyên tiếp tục lắc đầu, nói:
- Binh khí của hắn là một thanh đại khảm đao. Nó quá lợi hại và cổ quái.
- Đại khảm đao? - Chiêm Thiên Phong kinh ngạc hỏi.
- Đúng! Chính là nó. - Chiêm Huyên trầm giọng nói:
- Nếu tay không đối địch thì cho dù vi huynh không thể thắng thì cũng chẳng thua được. Nhưng nếu dùng binh khí
thì...
Chiêm Thiên Phong hít một hơi, nói:
- Sư huynh! Chẳng lẽ đại khảm đao của Hạ Nhất Minh còn lợi hại hơn ngũ hành hoàn của sư phụ hay sao?
Sự ngơ ngác của Chiêm Huyên lại càng tăng thêm. Mặc dù, hắn mới giao thủ với Hạ Nhất Minh một lần nhưng đó chính là một
trận sinh tử chiến. Vậy mà đến lúc này, hắn vẫn không hiểu mình thua ở điểm nào nữa. Cảm giác đó khiến cho hắn vô cùng
bực tức. Mặc dù vậy, nó vẫn không thể kích thích đấu chí của hắn mà lại mang đến chút cảm giác sợ hãi. Mặc dù hắn không
nói gì, nhưng vẻ mặt của hắn đã thể hiện rất rõ điều đó. Chiêm Thiên Phong hoàn toàn đờ đẫn, im lặng.
- Sư đệ! Theo sự phân phó của sư phụ thì người không cho phép sư huynh trực tiếp nhúng tay vào việc này. - Chiêm Huyên
thì thào nói.
- Tại sao? - Chiêm Thiên Phong vô thức hỏi.
- Ngươi cũng biết trên Thiên Trì sơn có một người sở trường về tính toán.
Chiêm Thiên Phong chợt hiểu ra, nói:
- Sư huynh! Người này có thể tính được quá khứ, vị lai hay sao?
Chiêm Huyên không cười được nói:
- Từ cổ chí kim những chuyện như thế gần như chỉ là hoang đường. Có điều, sư phụ từng nói trong vòng trăm năm, người đó
tính mười thì có tới năm chuyện đúng.
Chiêm Thiên Phong tái mặt. Mặc dù chỉ có năm mươi phần trăm nhưng cũng khiến cho người nghe sợ hãi. Cuối cùng thì hắn
cũng hiểu tại sao sư phụ không cho phép Chiêm Huyên trực tiếp ra tay. Nếu để cho người ta biết được bọn họ định giết
chết một ngôi sao sáng trong một nhánh của môn phái thì mấy người bọn họ có thể bỏ vùng Tây Bắc tới nơi khác mà sống.
Còn Khai Vanh quốc chắc chắn sẽ tàn lụi từ đây.
- Sư huynh! Đã thế tại sao ngươi vẫn muốn ra tay?
Ánh mắt Chiêm Huyên cực kỳ nghiêm trọng, nói:
- Bởi vì Hạ Nhất Minh quả là đáng sợ.
° ° °
Đi sâu vào trong, từng rặng núi nối tiếp nhau, kéo dài tới tận chân trời. Đưa mắt nhìn ra xa chỉ
thấy những đám mây đang lặng lẽ bao quanh từng đỉnh núi cao ngất. Thi thoảng trên một sườn núi lại có một dòng suối thả
mình từ trên cao xuống dưới. Từng ngọn núi cao chọc trời, uy nghiêm giống như người võ sĩ bảo vệ cho những ốc đảo xanh
biếc với đầy hoa thơm, quả ngọt. Từ phía sau, có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên. Chu Thất Bát đi tới bên cạnh Hạ
Nhất Minh, nói:
- Hạ trưởng lão! Khoảng một ngày nữa là tới Thiên Trì sơn.
Hạ Nhất Minh chẳng quay đầu lại vẫn ngắm nhìn khung cảnh xa xa. Nhưng trong lòng hắn lại không hề bình tĩnh. Một ngày
nữa, tới Thiên Trì sơn sẽ được gặp những cao thủ tam hoa tụ đỉnh trong truyền thuyết. Nhưng đó cũng không phải nguyên
nhân chính thức khiến cho Hạ Nhất Minh mất bình tĩnh. Bởi trong sâu thẳm trái tim hắn có khắc ghi một bóng hồng. Chỉ
cần một ngày nữa thôi là hắn có thể nhìn thấy nàng.
- Chu sư thúc! Nghe gia thúc nói Thiên Trì sơn dài mấy trăm dặm. Cao thủ trong núi nhiều vô số. Tiểu chất muốn chóng
được mở rộng tầm mắt.
Chu Thất Bát cười ha hả, nói:
- Dài cả trăm dặm thì hơi quá. Nhưng khoảng mười dặm thì có. Nếu không thì tại sao Thiên Trì chủ mạch lại có thể được
mọi người xưng tụng là Tây Bắc đệ nhất môn phái.
Giọng nói của hắn vô cùng tự hào, hiển nhiên có cảm tình sâu đậm với Thiên Trì sơn. Hạ Nhất Minh gật đầu. Hắn cũng
chẳng có gì bất mãn với Thiên Trì sơn. Dù sao, Hoành Sơn nhất mạch cũng là một chi phái của họ. Hơn mấy ngàn năm qua
cũng có những lần được chủ mạch bảo vệ. Vì thế, nếu nói không có cảm tình đối với chủ mạch là không đúng. Chợt nghĩ ra
điều gì đó, hắn nhướng mày hỏi:
- Chu huynh! Thiên Trì sơn rộng như thế. Ngày mai có thể tới chủ phong được hay không?
Chu Thất Bát giật mình. Hắn chợt hiểu được suy nghĩ trong lòng Hạ Nhất Minh cười nói:
- Hạ trưởng lão! Đám đệ tử Hoành Sơn đi theo đều có tu vi bát tầng. Nếu mai tăng tốc lên một chút thì có thể tới được
chủ phong.
Hạ Nhất Minh hơi đỏ mặt. Nhưng đã có câu trả lời thì hắn cũng đưa ra được quyết định. Hắn đang định mở miệng, thì lỗ
tai hơi động một cái, kinh ngạc nhìn ra xa. Thấy vẻ mặt hắn, Chu Thất Bát giật mình hỏi:
- Hạ trưởng lão! Có chuyện gì thế?
Hạ Nhất Minh chỉ về phía đó, nói:
- Có người cùng với Linh thú đang đi tới đây.
Đám người Chu Thất Bát đều cảm thấy kinh ngạc. Nhưng cũng chẳng có ai lo sợ. Với thực lực ba người chỉ cần không phải
cường giả đạt tới cấp độ tam hoa tụ đỉnh thì chẳng có vấn đề gì hết. Hơn nữa, khoảng cách nơi này cũng gần Thiên Trì
sơn. Nếu thật sự gặp cường giả siêu cấp thì phần lớn cũng là tiền bối ở đó. Một lúc sau, có tiếng lướt gió từ xa vọng
đến. Sau khi nghe được thanh âm đó, Chu Thất Bát cảm thấy dở khóc dở cười, như hiểu được nguyên nhân.