Cả không gian thời gian như đứng lại. Khi thanh kiếm bị Hạ Nhất Minh dùng tay đón lấy, ngoại
trừ Viên Lễ Huân, tất cả những người còn lại đều không thể tin vào mắt mình. Thanh vụ kiếm chạm vào ngón tay của Hạ
Nhất Minh liến biến mất vô tung vô ảnh, giống như nó chẳng hề có chút công kích. Đừng nói là để hạ bớt khí thế của Hạ
Nhất Minh, cho dù là xước một tí da cũng không có. Rốt cuộc, Lê Minh Huyên cũng có chút biến sắc. Mặc dù trong thanh vụ
kiếm không chứa tất cả lực lượng của nàng, nhưng cũng không phải là ít. Cho dù không thể khiến cho Hạ Nhất Minh bị
thương nhưng ít nhất cũng phải làm cho cánh tay hắn bị đông lạnh. Nhưng kết quả cuối cùng lại xảy ra ngoài dự đoán. Hàn
khí trong vụ kiếm không hề phát ra tới một nửa uy lực, biến mất nhanh chóng. Liếc mắt nhìn liền thấy được Viên Lễ Huân
đang thản nhiên mỉm cười, bà ta sực nhớ ra gì đó nhìn Hạ Nhất Minh, gật đầu một cái. Hạ Nhất Minh cười khổ, thầm biết
bản thân mình cũng có hàn hệ chân khí không thể dấu được bà ta.
- Lê tôn giả! Đa tạ ngươi hạ thủ lưu tình.
Đột nhiên, một thanh âm già nua từ xa vọng tới, ngay sau đó trên sơn đạo xuất hiện một lão nhân. Người này mặc một bộ
trường bào màu lam nhạt, mái tóc phất phơ phía sau. Nhìn thoáng qua có thể thấy được một nét gọn gàng. Khuôn mặt mập
mạp luôn điểm thêm nụ cười, khiến cho hai con mắt chỉ có một khe hở. Trên người lão không hề phát ra khí thế, giống hệt
như một người bình thường. Nhưng Hạ Nhất Minh cảm thấy thất kinh không phải vì cách nói chuyện của lão mà bởi vì Thuận
Phong nhĩ của hắn không thể phát hiện ra được người này tới gần. Tuy một phần do đang giao thủ với Lê Minh Huyên, nhưng
như thế mà vẫn giấu được hắn thì cũng không phải là đơn giản.
Lê Minh Huyên chẳng quay đầu lại, dở khóc, dở cười nói:
- Ngả huynh! Ngươi cười nhạo lão thân đúng không?
Chu Thất Bát đứng tại chỗ, khom người nói:
- Sư phụ! Ngài xuất quan rồi.
Hạ Nhất Minh nhìn một cách chăm chú. Thì ra người này chính là Ngả Văn Bân - Sư phụ của Chu Thất Bát, cũng là cao thủ
có tu vi tương đương với Lê Minh Huyên. Hắn thầm than trong lòng. Cũng chỉ trên Thiên Trì sơn mới có thể nhìn thấy
những cường giả trong truyền thuyết. Mà nếu không phải thực lực của hắn đạt tới mức độ dung nhập hai hoa thì chưa chắc
đã có tư cách nhìn thấy bọn họ. Ngả Văn Bân gật đầu với Chu Thất Bát rồi cười nói:
- Lê tôn giả! Vừa rồi, ngươi ra tay rõ ràng là không dùng hết sức mà. Nếu mà dốc toàn lực chắc chắn kết quả sẽ
khác.
Lê Minh Huyên hừ nhẹ một tiếng, như hài lòng với mấy câu nịnh của Ngả Văn Bân. Còn trong suy nghĩ của nàng có giống như
thế hay không thì cũng chẳng biết được. Quay sang gật đầu với Viên Lễ Huân, Lê Minh Huyên nói:
- Viên cô nương! Ngươi cố gắng suy nghĩ đề nghị của lão thân. Chỉ cần ngươi đồng ý thì thành tựu trên võ đạo sau này
không hề kém hơn ta.
Viên Lễ Huân cúi thật sâu, nói:
- Đa tạ sự quan tâm của tiền bối. Vãn bối hết sức cảm kích.
Lê Minh Huyên hơi lắc đầu. Mặc dù Viên Lễ Huân hết sức cung kính với bà nhưng vẫn chưa hề đả động tới lời yêu cầu của
mình. Than nhẹ một tiếng, Lê Minh Huyên quay người rời đi. Khi tới trước mặt Ngả Văn Bân liền ngừng lại nói:
- Ngả huynh! Thiên phú của Viên cô nương chỉ có thể phát huy toàn bộ khi đến Thất Thải băng cung chúng ta. Thiên Trì
sơn các ngươi không thể nhúng tay vào được.
Ngả Văn Bân cười hả hả, nói:
- Lê tôn giả yên tâm! Các phái chúng ta đã có minh ước từ trước rồi mà.
Lê Minh Huyên liếc mắt nhìn lão một cái, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ngươi còn nhớ tới minh ước của chúng ta là tốt rồi. - Nói xong, bà vung tay áo, nhanh chóng bỏ đi. Thoáng cái đã biến
mất trên sơn đạo.
Hạ Nhất Minh trợn mắt mà nhìn. Hắn biết Lê Minh Huyên không sử dụng thân pháp tuyệt kỹ của Phong chi lực nhưng nếu nói
về tốc độ thì cũng chẳng chậm hơn bao nhiêu. Hạ Nhất Minh thầm cảm thấy kinh hãi. Chẳng lẽ thân pháp của những người
đạt tới cảnh giới tam hoa tụ đỉnh lại đến mức khó tin như thế? Nếu vậy thì khi mình đối địch với những người như vậy,
ngay cả chuyện chạy trốn cũng là một vấn đề khó khăn. Từ sau khi hiểu được tinh túy của Phong chi đạo, đây là lần đầu
tiên hắn không còn tự tin vào thân pháp của mình.
Trác Vạn Liêm vái Ngả Văn Bân một cái, nói:
- Vãn bối bái kiến Ngả tôn giả.
Ngả Văn Bân nhẹ nhàng lên tiếng:
- Thay ta vấn an lệnh sư.
Trác Vạn Liêm liền cúi người nói:
- Vãn bối xin ghi nhớ.
Ngả Văn Bân lạnh nhạt, phất tay một cái, Trác Vạn Liêm hiểu ý liền khom người lùi lại mấy chục thước sau đó mới xoay
người rời đi. Trong lòng Hạ Nhất Minh không khỏi có chút lo lắng, miễn cưỡng nói:
- Hoành Sơn đệ tử, Hạ Nhất Minh bái kiến tiền bối.
Ngả Văn Bân quay đầu, nét mặt lão có sự thay đổi rất lớn. Hạ Nhất Minh cảm thấy ánh mắt của lão nhìn mình hoàn toàn
khác với Trác Vạn Liêm nên cung cảm thấy có chút an ủi.
- Hạ Nhất Minh! Ta đã nghe được một số thành tích của ngươi. Với tuổi như vậy mà ngươi đã đạt được thành tựu thế này
quả là giỏi. - Ngả Văn Bân không hề che giấu sự hài lòng của lão đối với hắn.
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, nói:
- Đa tạ tiền bối quan tâm! Trước mặt ngài, vãn bối chẳng đáng là cái gì.
Ngả Văn Bân vung tay lên, ngắt lời Hạ Nhất Minh, cười nói:
- Khi lão phu bằng tuổi ngươi, ngay cả tiên thiên cũng chưa đột phá. Vậy mà ngươi đã ngưng tụ được hai hoa, thậm chí là
còn dung hợp được chúng. Thành tựu như thế hoàn toàn xứng đáng là số một trong thiên hạ.
Hạ Nhất Minh cảm thấy trong lòng vui sướng. Được một người như vậy khen ngợi mà không có chút hành diện thì đúng là lừa
người.