Hùng Vô Cực nhìn chăm chú khuôn mặt Hạ Nhất Minh, tựa hồ như hắn muốn đem khuôn mặt của đối
phương ghi tạc vào trong lòng. Sau đó, hắn vỗ nhẹ một chút lên người con cự hùng, con hoàng sắc cự hùng sau khi phun ra
hơi thở có chứa áp lực Thổ Chi Hoa đã trở nên thành thật hơn rất nhiều. Mặc dù nó vẫn còn bộ dạng nhe nanh trợn mắt,
nhưng tất cả cường giả xung quanh đều nhìn ra chút giả dối bên trong đó.
Tuy Hạ Nhất Minh dùng Phiên Thiên Ấn đánh gãy tứ chi của nó, nhưng cũng không thể khiến cho con cự hùng phục được. Dù
sao, cường giả khi rơi vào trạng thái ngộ đạo thì vô luận làm ra chuyện tình gì khó tin cũng đều có thể hiểu được. Tuy
nói tuyệt đại đa số mọi người đang ở trong giai đoạn ngộ đạo mà bị cắt đứt giữa chừng thì rất không tốt, sau này rất
khó có khả năng tiến giai được trên con đường võ đạo. Nhưng, mọi việc luôn luôn có ngoại lệ.
Mặc kệ là khi đang ngộ đạo, hay khi bị đánh hộc máu tới gần chết mới rơi vào trạng thái ngộ đạo, thì đột nhiên bản thân
giống như được thần trợ giúp, khiến cho mình có thể đánh bại đối thủ có thực lực vượt xa bản thân. Tất cả những điều
này đều quy vào một phạm trù để giải thích. Cho nên, khi Hạ Nhất Minh rơi vào cảnh giới ngộ đạo, phục dụng máu của Kỳ
Lân đem sát khí phát huy ngập trời, phát ra khí thế không gì là không thể đánh bại.
Nhìn Hạ Nhất Minh không còn thi triển ra Phiên Thiên thủ ấn nữa, nhưng mà khi hắn thổ xuất ra Thổ Chi Hoa, hơn nữa còn
hình thành trạng thái không giống với người bình thường thì toàn bộ kiêu ngạo của Hồ Hùng linh thú nhất thời tiêu tan.
Nếu như không phải là thân hình của hắn vô cùng to lớn cho nên rất khó ẩn dấu thì chỉ sợ lúc này nó đã chạy đi nơi nào
rồi.
- Quả nhiên là hảo công phu, Hạ huynh. Hùng mỗ đã lĩnh giáo. - Hùng Vô Cực ôm quyền nói:
- Từ nay trở đi Hùng bộ tộc sẽ không nhúng tay vào chuyện của các hạ cùng Lang, Xà nhị tộc nữa. Cáo từ.
Hai hàng lông mày của Hạ Nhất Minh khẽ nhướng lên, cười nói:
- Hùng huynh, nơi này dù sao cũng là Thiên Trì chủ phong, không phải là nơi huynh muốn tới thì tới, muốn đi thì đi
a.
Đôi mắt Hùng Vô Cực lóe lên quang mang, nhưng vẫn không có chút ý tứ nào muốn động thủ với Hạ Nhất Minh.
Hắn cười dài một tiếng, nói:
- Hạ Huynh nói không sai, nhưng chỉ cần tôn giả của quý phái không ra tay, ta thật sự không nghĩ ra còn có vị nào đủ
khả năng lưu Hùng mỗ lại.
Ngả Văn Bân nhíu mày, hắn tự trọng thân phận của mình, hơn nữa cũng hiểu được ý tứ của đối phương. Nếu Thiên Trì thượng
tôn giả xuất thủ lưu hắn lại, chỉ sợ sẽ lọt vào vòng phản công của tất cả Đồ Đằng bộ tộc.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, nói:
- Hùng huynh, chẳng lẽ huynh không cảm thấy mình quá tự tin sao?
Ánh mắt Hùng Vô Cực ngưng lại, nghiêm nghị, nói:
- Hạ huynh, nếu chúng ta công bình giao thủ thì quả thật ta không phải là địch thủ của Hạ huynh, nhưng nếu chúng ta
muốn rời đi thì Hạ huynh tuyệt đối không thể cản được.
Hạ Nhất Minh đưa ánh mắt nhìn xuống dưới đất, nhẹ nhàng nói:
- Toản Địa Chi Thuật, ta không phải là lần đầu gặp phải.
Khóe miệng Hạ Nhất Minh lộ ra một tia cười lạnh, nói:
- Hồng Lang Vương và Thạch Vương có ai là không dùng Toản Địa Chi Thuật, nhưng có người nào thoát được khỏi tay của Hạ
mỗ?
Ánh mắt Hùng Vô Cực nhất thời trở nên ngưng trọng, trong lòng của hắn xuất hiện một tia bối rối. Nếu như nói những lời
này là người khác, hắn sẽ không để ý tới, nhưng chiến tích của Hạ Nhất Minh để lại, hơn nữa đối phương còn thừa nhận đã
giết chết hai con linh thú biến dị ngàn năm mà bảo hắn không có chút kiêng kỵ nào thì thuần túy là nói dối. Hạ Nhất
Minh đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt của hắn mang theo một tia ôn hòa. Nhưng không biết vì sao, khi thấy được nụ cười
của Hạ Nhất Minh, trong lòng Hùng Vô Cực nổi lên một tia hàn ý.
- Hùng huynh, hai người chúng là làm cuộc đánh cược chứ?
Hùng Vô Cực trầm giọng nói:
- Nói đi.
- Hai người chúng ta ở chỗ này chơi một chút, Hùng huynh và linh thú của mình nếu có thể trong khoảng thời gian nhất
định rời khỏi nơi này thì ta thua. Nhưng nếu trong khoảng thời gian đó, Hùng huynh không thể làm được thì chính là
huynh thua.
Hùng Vô Cực chớp chớp đôi mắt suy nghĩ, trong lòng nhanh chóng tính toán một chút. Hắn bên ngoài mặc dù nhìn có vẻ là
người thô lỗ, nhưng thực chất lại là người có tâm tư linh hoạt hơn người, nếu không cũng không có khả năng chỉ phái hắn
một mình tới đây.
- Hạ huynh, tôn giả của quý phái sẽ không ra tay chứ? - Hùng Vô Cực nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.
Hạ Nhất Minh hơi lắc đầu, nói:
- Đây là đánh cược giữa hai người chúng ta, nếu như có người thứ ba ở bên ta xen vào thì chính là ta thua.
Nghe được những lời này của hắn, cho dù là mọi người ở trên đài cao cũng không nhịn được mà thì thầm bàn tán. Bọn họ
từng chứng kiến tuyệt kỹ Toản Địa Chi Thuật của Hồ Hùng linh thú. Lúc trước Hạ Nhất Minh sở dĩ có thể đem đầu Hồ Hùng
linh thú từ dưới đất đánh bật lên, hơn nữa còn khiến cho nó bị thương nặng chỉ là do xuất kỳ bất ý mà thôi. Còn nếu như
Hồ Hùng linh thú có ý định chui xuống đất chạy trốn, bọn họ thật sự không thể nghĩ ra biện pháp gì để đối phó. Hùng Vô
Cực suy nghĩ nửa ngày, vô luận thế nào cũng không nghĩ ra Hạ Nhất Minh có thể dùng phương pháp nào để đối phó lại Toản
Đại Chi Thuật của linh thú Hồ Hùng.
Hắn cắn răng một cái, cất cao giọng nói:
- Người thắng thì thế nào? Người thua sẽ ra sao?
- Nếu ta thất bại thì sẽ theo Hùng huynh tiến vào Thâm Sơn. - Hạ Nhất Minh cười cười nói.
Ngả Văn Bân, Vu Kinh Lôi cùng những người có giao hảo với Hạ Nhất Minh đều biến sắc, lần đánh cược này cái giá bỏ ra
thật quá lớn. Lấy thù oán của Hạ Nhất Minh cùng Lang, Xà bộ tộc thì khi tiến vào Thâm Sơn chắc chắn sẽ không còn cơ hội
sống sót. Sắc mặt Hùng Vô Cực lập tức trở nên vô cùng ngưng trọng, nếu đối phương đã đưa ra điều kiện như thế, khẳng
định điều kiện còn lại cũng vô cùng ngặt nghèo.
- Hạ mỗ nếu may mắn chiến thắng thì xin Hùng huynh hãy ra mặt chu toàn cho ta thời gian hai mươi năm. - Hạ Nhất Minh
nghiêm mặt nói:
- Trong vòng hai mươi năm, Đồ Đằng bộ tộc không được tìm tới ta gây phiền toái, đợi hai mươi năm sau, Hạ mỗ chắc chắn
sẽ tiến vào Thâm Sơn gặp Lang, Xà nhị tộc.