Tòa thành này rõ ràng được phân làm hai. Phía tây thành đều là những khu quân sự, ngay cả
những khu biệt thự cao cấp cũng là nhà ở của các quan quân cao cấp. Toàn bộ tây thành chiếm cứ ba phần tư tòa thành.
Còn phía đông thành tuy chỉ chiếm một phần tư nhưng nếu xét về mức độ náo nhiệt thì thậm chí còn hơn xa khu phía tây.
Trừ rất nhiều khu dân cư, ở đây còn có rất nhiều đường phố đặc thù. Theo lời Kim Chiến Dịch thì bộ phận tinh hoa nhất
của toàn bộ thành thị này chính là phố ăn vặt.
Phương đông Đại Thân quả thật khác biệt rất lớn so với vùng tây bắc giá lạnh. Cho dù là ở thành thị biên cảnh như vậy
đều có vô số quán ăn vặt với rất nhiều phong vị, Trong toàn bộ lịch sử của Đại Thân, dường như từ "ăn" đã thâm nhập vào
tận cốt tủy của tất cả những người Đại Thân.
Đương nhiên, trừ các quán ăn vặt thì ở đây còn rất nhiều các cửa hàng và các loại làm ăn, nghề nghiệp khác. Theo sự
giới thiệu của Kim Chiến Dịch, kỹ viện ở đây cũng chiếm cứ một mảng tương đối lớn. Tuy nhiên việc này cũng không kỳ
quái, có đông đảo binh lính đóng ở tây thành thì muốn kỹ viện không náo nhiệt mới là khó. Chỉ có điều, bất kể là Hạ
Nhất Minh hay Kim Chiến Dịch hiển nhiên đều không có chút hứng thú đối với loại địa phương này. Có lẽ, duy nhất có thể
làm cho bọn họ cảm thấy hứng thú, cũng chỉ có phố ăn vặt mà Kim Chiến Dịch tôn sùng.
Kim Chiến Dịch đi trước dẫn đường, rẽ ngang rẽ dọc vào một ngõ nhỏ. Khi đi ra khỏi ngõ, mũi Hạ Nhất Minh không kìm nổi
kích thích hắt xì thật mạnh mấy cái. Nơi này quả thật là hương khí bốn phía, hơn nữa càng làm hắn kinh ngạc chính là
ngay cả bản thân hắn cũng không thể nhận ra nổi rốt cục đó là hương khí gì.
Thấy vẻ mặt Hạ Nhất Minh, Kim Chiến Dịch cười lớn nói:
- Hạ huynh, nơi này về cơ bản đều là hàng loạt các món ăn đặc sản phương bắc, trong đó có đủ món tinh phẩm. Nếu đã đến
đây, ngươi nên mở rộng thắt lưng để ăn thật no. Có mấy thứ rất đặc biệt, tuy cũng gần như được coi như đặc sản của tây
bắc, nhưng cũng không thể tìm chỗ nào được phong vị độc đáo như ở đây đâu.
Hạ Nhất Minh mỉm cười gật đầu, nói:
- Kim huynh, lần này ngươi làm ông chủ, tiểu đệ chỉ đi theo thôi.
Kim Chiến Dịch giao dây cương ngựa cho Phí Điền Quách, nói:
- Đi theo ta.
Kim Chiến Dịch dường như cực kỳ quen thuộc hoàn cảnh nơi này. Tuy nhiên chỉ sau một lát, Hạ Nhất Minh đã được thưởng
thức ba món ăn với khẩu vị khác nhau. Lời Kim Chiến Dịch quả thật không hề khoa trương, Hạ Nhất Minh chưa bao giờ được
nếm ba loại khẩu vị này cả. Hơn nữa, phẩm chất và hương vị của những món này đều không hề thua kém các yến tiệc xa hoa
của các nhà giàu có các nước tây bắc.
Hạ Nhất Minh rất tò mò về nơi này, hỏi:
- Kim huynh, ngươi quen thuộc như vậy đối với nơi này, chẳng lẽ đã đến đây nhiều lần sao?
Kim Chiến Dịch cười lắc đầu, nói:
- Ta chẳng qua mới tới tòa thành này lần thứ hai mà thôi.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc, chỉ mới tới lần thứ hai mà đã quen thuộc tới mức này, dường như không đúng lắm.
Kim Chiến Dịch than nhẹ một tiếng, nói:
- Hạ huynh, thật không dám dấu diếm, ta từng du lịch thiên hạ, đã từng đi qua phần lớn các thành thị nổi tiếng trên
toàn bộ Đại Thân, mà chỉ cần đi qua một lần thì về cơ bản sẽ không thể nào quên được.
Lúc này Hạ Nhất Minh mới thoải mái nói:
- Kim huynh, ta vốn tưởng rằng ngươi là một vị võ si, không thể tưởng được ngươi còn là một kẻ háu ăn.
Kim Chiến Dịch đột nhiên cười thần bí, nói:
- Hạ huynh, Đại Thân ta địa vực rộng lớn, phong cách võ kỹ khác biệt lớn so với các nơi khác. Chúng có lịch sử, truyền
thống và đặc điểm bất đồng, cũng giống như các món ăn, đều có điểm tương thông.
Hạ Nhất Minh khẽ nhướn mày, nhìn chiếc bánh kem đã ăn một nửa trong tay, hồ nghi hỏi:
- Món ăn và võ đạo có quan hệ như thế nào?
Kim Chiến Dịch cười to mấy tiếng, nói:
- Đạo ăn uống vô cùng tinh thâm và rộng lớn, khẩu vị vô cùng, cũng chính là sự biến hóa vô cùng của linh khí thiên địa.
Đối với ta, nếu một ngày có thể dung hợp tất cả các vị đạo của thiên hạ làm một, cũng chính là lúc võ đạo đại
thành.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh chợt lóe lên. Trước tới giờ chưa bao giờ hắn nghe lời nói thế này, nhưng lúc này nghe dường như
cũng thấy có chút đạo lý. Trong mơ hồ, hắn như thể nắm bắt được điều gì đó, nhưng suy nghĩ này lại như một đám hoa đăng
xoay tròn trước mắt hắn, khiến hắn không có cảm giác nào khác.
Từ xa, dường như có một tràng tiếng ngựa hí và một tiếng thét mãnh liệt. Hạ Nhất Minh như tỉnh lại từ trong mộng, quay
đầu lại. Ở đầu phố ăn vặt, tiếng thét hắn nghe được chính là của Phí Điền Quách. Bởi vì quản ba con tuấn mã nên Phí
Điền Quách cũng không theo bọn họ đi vào phố ăn vặt mà chỉ lẳng lặng chờ ở đầu ngõ. Chỉ có điều không biết vì sao,
không ngờ y lại xảy ra xung đột với người khác.
Kim Chiến Dịch tức giận hừ một tiếng, trong lòng tức giận. Từ khi vào tòa thành này cũng là lúc chân chính đặt chân tới
Đại Thân. Không ngờ ở đây có người dám ra không thèm ngó ngàng tới Linh Tiêu Bảo Điện, đây chẳng phải là vuốt râu hùm
sao?
Kim Chiến Dịch bước ra ngoài một bước, cũng không thấy gã xoay người thế nào nhưng trong đám người đông đảo thế này, gã
lại giống như một con cá linh hoạt lướt đi. Chỉ trong vài lần hô hấp, gã đã tới nơi phát sinh cãi vã. Hạ Nhất Minh theo
sát phía sau, giống như thể giữa bọn họ có một sợi dây vô hình, vững vàng đi theo gã tới nơi đó.