Ngay buổi tối hôm đó, thành chủ đại nhân thiết yến khoản đãi đông đảo các cao thủ đến từ Linh
Tiêu Bảo Điện, khách mời tôn quý nhất trong đó tự nhiên là ba tiên thiên cường giả Hạ Nhất Minh. Mặc dù Hạ Nhất Minh
không phải là người trong Linh Tiêu Bảo Điện, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng tới lòng nhiệt tình của thành chủ
đại nhân. Bất quá, Trương Trọng Cẩn cũng không cấp cho đối phương mặt mũi, chỉ tham gia bữa tiệc một chút rồi rời đi,
mà Kim Chiến Dịch thì ngược lại không để ý đến ai chỉ chú ý vào ăn uống.
Thông qua lời giới thiệu của thành chủ đại nhân, Hạ Nhất Minh biết được thức ăn ngày hôm nay cũng không phải do vội
vàng mà chuẩn bị. Mà là khi đám người Kim Chiến Dịch rời khỏi Đại Thân quốc đi về phía Tây Bắc đã được bọn họ chuẩn bị.
Chính vì có mấy tháng chuẩn bị cho nên bữa tiệc này mới khiến cho Kim Chiến Dịch hài lòng một chút.
Hạ Nhất Minh ở trong bữa tiệc muốn hỏi thăm Phương Lăng Khải, nếu Liên thành chủ đã phải bỏ ra tiền vốn thật lớn như
vậy để lấy lòng Kim Chiến Dịch như vậy mấy người Phương Thư Duyệt tìm kiếm tuấn mã thuần hắc cũng là đương nhiên. Chỉ
là, thật không ngờ kết quả cuối cùng vị công tử Phương Lăng Khải kia lại không thể lấy lòng thành công, ngược lại còn
đắc tội với Kim Chiến Dịch. Sự tình thật kỳ diệu, cuộc sống thật không thể lường trước được.
Ngay sau khi bữa tiệc kết thúc, Hạ Nhất Minh cùng Kim Chiến Dịch đi về phía đình viện hoa lệ do thành chủ đại nhân bố
trí cho. Bỗng nhiên có một đệ tử báo lại, thủ lĩnh đệ tử của Linh Tiêu Bảo Điện đóng quân ở đây có chuyện quan trọng
cần báo. Hạ Nhất Minh vừa định lánh đi nơi khác thì bị Kim Chiến Dịch kéo lại, vô luận Trương Trọng Cẩn cũng đều không
đối đãi với hắn như người ngoài. Điều này làm cho Hạ Nhất Minh cảm thấy rất mừng.
Sau một lát, người này tiến vào, Hạ Nhất Minh không khỏi hơi ngẩn người ra, người này chính là Phương Thư Duyệt hôm nay
đã gặp qua một lần. Lúc này Phương Thư Duyệt mặc dù đã tắm rửa qua, nhưng mà vết thương ở trên trán cũng không có khả
năng khỏi hẳn. Tuy một chút máu đó đối với hậu thiên cao thủ thập tầng nội kình không có bao nhiêu ảnh hưởng, nhưng xem
nét mặt thì cũng không được tốt lắm.
Trương Trọng Cẩn hơi giật mình một chút, sau đó tỉnh ngộ, nói:
- Phương Thư Duyệt, nguyên lai hôm nay người đắc tội với sư đệ chính là ngươi a.
Làm người đứng đầu trong đám đệ tử Linh Tiêu Bảo Điện ở đây, Phương Thư Duyệt đã từng có cơ hội ra mắt Trương Trọng
Cẩn. Nhưng quan hệ song phương cũng không có gì hơn, hơn mười năm qua mỗi lần Trương Trọng Cẩn đi tới Thâm Sơn. Cho dù
là Phương Thư Duyệt sử dụng hết mưu mẹo bất quá cũng chỉ có thể làm cho Trương Trọng Cẩn có chút ấn tượng mà thôi. Có
thể gọi được ra tên của hắn đã là vinh dự cho Phương Thư Duyệt rồi.
Chỉ là, sau khi nghe được câu hỏi của Trương Trọng Cẩn, Phương Thư Duyệt mới lập tức yên lòng. Ít nhất, hắn có thể
khẳng định Kim Chiến Dịch không cùng hắn so đo chuyện lúc chiều. Điều này căn cứ vào việc Trương Trọng Cẩn đến tên
người đắc tội với Kim Chiến Dịch cũng không nhớ rõ ràng thì đủ biết bọn họ chưa từng đem chuyện nhỏ này để trong
lòng.
Phương Thư Duyệt cung kính khấu đầu một cái, nói:
- Nhị vị tổ sư, Hạ tiền bối, khuyển tử hôm nay mạo phạm đến người vãn bối nhất định sẽ trách phạt khiến cho hắn phải
ghi lòng tạc dạ.
Trương Trọng Cẩn vung tay lên ngăn lại nói:
- Việc này đến đây thôi, sau này không cần nhắc lại. Ngươi nói có chuyện quan trọng cần báo, đó là chuyện gì?
Phương Thư Duyệt nhất thời nghiêm mặt lại, nói:
- Trương tổ sư, đệ tử được trong điện thông báo ra, các nước phương tây đang rục rịch muốn động, bọn họ có ý định ám
sát Kim tổ sư.
Ba người Hạ Nhất Minh trao đổi ánh mắt với nhau, Trương Trọng Cẩn trầm giọng hỏi:
- Thông báo như thế nào?
Phương Thư Duyệt thầm mừng trong lòng, hắn rốt cục đã kiếm được đề tài để ở chỗ này thêm một thời gian. Lần này khi đắc
tội với Kim Chiến Dịch, địa vị của hắn khẳng định sẽ gặp nguy cơ, mặc dù hắn là cường giả hậu thiên thập tầng nội kình.
Nhưng nếu có người ném đá xuống giết thì hắn không có khả năng gánh chịu được. Bất quá, nếu tối nay có thể khiến cho
đám người Kim Chiến Dịch tăng hảo cảm với mình thì không có ai dám đánh chủ ý lên Phương gia nữa. Trong lòng hắn mặc dù
cao hứng, nhưng sắc mặt lại vô cùng trầm trọng.
- Bẩm tổ sư, tin truyền tới nói, các nước phương tây muốn phát động xâm lấn đại quy mô. Bọn kỵ sĩ mỗi nước bắt đầu tập
kết, hơn nữa còn tuyên bố..... - Nói đến đây, hắn đột nhiên ngưng lại, hơi do dự nhìn Kim Chiến Dịch.
Trương Trọng Cẩn nhíu mày, nói:
- Có gì thì ngươi cứ nói thẳng đi. Không sao.
Phương Thư Duyệt lúc này mới thấp giọng nói:
- Bọn chúng nói, phải lấy đầu Kim sư tổ để tế điện cho thánh kỵ sĩ mà ngày xưa ngài đã giết.
Kim Chiến Dịch bật cười, nói:
- Thì ra là thế, ta đang nghĩ tại sao bọn thích khách đó vì sao lại từ ngàn dặm xa xôi đến đây, nguyên lai là vì nguyên
nhân này. - Ánh mắt của Kim Chiến Dịch hiện lên vẻ vui mừng lẫn sợ hãi.
Trương Trọng Cẩn nhíu mày, nói:
- Kim sư đệ, nếu như tin đồn là không sai, như vậy cuộc xâm lấn đại quy mô của các nước phương tây lần này sẽ không
phải là chuyện tốt gì.
Kim Chiến Dịch cười nhẹ, nói:
- Sư huynh, bọn họ muốn tới thì cứ tới. Đại chiến quy mô giữa song phương cũng không phải chỉ lần một, lần hai. Cứ cách
mười năm lại bộc phát một lần, lần này cũng không hơn trước là mấy.
Gương mặt hắn hiện lên vẻ điên cuồng:
- Nếu thánh kỵ sĩ của bọn họ bắt đầu tập kết, vậy khẳng định trong đó sẽ xuất hiện siêu cấp cao thủ. Hắc hắc.
Trong lòng Hạ Nhất Minh không khỏi phát lạnh, nghe khẩu khí của Kim Chiến Dịch thì hắn không hề có chút lo lắng nào,
ngược lại còn chút chút mong đợi nữa. Bất quá, nếu suy nghĩ lại, Hạ Nhất Minh lập tức hiểu được suy nghĩ của Kim Chiến
Dịch. Một khi hai bên xảy ra đại chiến, hắn khẳng định sẽ gặp đối thủ cường đại. Mà Kim Chiến Dịch tu luyện võ đạo
thiên về thực chiến để đột phá, cuộc chiến càng ác liệt, hắn càng có thể thuật lợi đột phá lên cảnh giới tôn giả. Cho
nên đối với người bình thường mà nói, chiến tranh có lẽ là nỗi tuyệt vọng, nhưng đối với Kim Chiến Dịch thì ngược
lại.
Trương Trọng Cẩn hiển nhiên cũng hiểu được suy nghĩ của Kim Chiến Dịch, hắn trầm ngâm nửa ngày, rốt cục nói: