- Phá bỏ? – Hạ Nhất Minh cảm thấy hết sức ngạc nhiên. Hắn không thể hiểu được lý do tại sao ở
đây lại làm thế. Bức tường thành của Hạ gia được dựng lên tốn không biết bao nhiêu là công sức và tiền bạc. Không chỉ
có Hạ gia trang mà ngay cả những nước vùng Tây Bắc, ở mỗi một thủ đô cũng phải mất bao nhiêu tâm huyết mới có được bức
tường quy mô như ngày hôm nay. Nhưng Kim Chiến Dịch thản nhiên nói phá hủy nó đi như vậy khiến cho hắn khó có thể chấp
nhận sự thực ngay được.
Như hiểu được suy nghĩ trong lòng Hạ Nhất Minh, Kim Chiến Dịch cười nói:
- Hạ huynh! Tường thành có tác dụng chống đỡ lại sự xâm chiếm từ bên ngoài. Đối với những thành thị bình thường mà nói
thì nó có tác dụng quan trọng. Nhưng với những người như chúng ta, ngươi nói tường thành có thể ngăn cản được
không?
Hạ Nhất Minh ngẩn người. Lúc này hắn mới hiểu ra. Kim Chiến Dịch nói chẳng hề sai. Trong Linh Tiêu Bảo Điện có Tôn Giả
tọa trấn thì cho dù mang tới bao nhiêu quân đội cũng là vô ích. Mà những người có thể uy hiếp tới Linh Tiêu Bảo Điện
cũng chỉ có cường giả cấp bậc Tôn Giả. Một khi bọn họ đã muốn gây chuyện với Linh Tiêu Bảo Điện thì bức tường thành đó
lại có tác dụng hay sao?
Kim Chiến Dịch nhìn về phía ngôi thành, khẽ thở dài nói:
- Nếu có một ngày Linh Tiêu Bảo Điện của chúng ta bị lâm vào tình cảnh nguy hiểm thì tường thành lại trở nên vướng
víu.
Hạ Nhất Minh gật đầu đồng ý với suy nghĩ đó. Với uy thế của Linh Tiêu Bảo Điện bây giờ, hiển nhiên không có người nào
dám đến quấy phá. Nhưng theo thời gian, chẳng ai có thể cam đoan được nó có thể cường thịnh được mãi. Ngay cả Ngũ Hành
môn xưng bá phương Đông khi xưa cũng vẫn tan thành mây khói thì Linh Tiêu Bảo Điện cũng chẳng có gì là chắc chắn.
Đội xe càng đi tới gần, quy mô đồ sộ của ngôi thành dần hiện ra trước mắt. Đặc biệt, khi nhìn ngọn tháp trung tâm cao
chót vót, khiến cho con người có cảm giác bản thân thật quá bé nhỏ.
- Kim huynh! Linh Tiêu Bảo Điện ở ngay trong thành hay sao? – Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
Kim Chiến Dịch mỉm cười nói:
- Hạ huynh! Đây chính là Linh Tiêu Bảo Điện.
Hạ Nhất Minh giật mình. Hắn đưa tay chỉ toàn bộ quang cảnh xung quanh hỏi:
- Cả tòa thành này chính là Linh Tiêu Bảo Điện?
- Đúng thế! – Kim Chiến Dịch hãnh diện nói:
- Hạ huynh không biết chứ mấy ngàn năm trước, nơi này vẫn là một vùng hoang vu. Sau khi Tổ sư khai phá phát hiện ra
liền bắt đầu xây dựng tiên thiên bảo tháp tại đây. Từ đó, môn phái bắt đầu phát triển. Qua mấy ngàn năm, xung quanh
tiên thiên bảo tháp đã tạo ra một ngôi thành có thể chứa tới mấy trăm vạn Người.
Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu. Hoành Sơn cũng đã có ba ngàn năm lịch sử nhưng lại rất ít có giao tiếp với bên ngoài
nên mấy ngàn năm qua số lượng Người cũng chỉ mới có khoảng hai ngàn. So với Linh Tiêu Bảo Điện, thì nó chẳng khác nào
con kiến sánh với con voi.
Hắn yên lặng nhìn chăm chú về phía trước. Hình ảnh Linh Tiêu Bảo Điện in vào trong mắt khiến cho Hạ Nhất Minh hết sức
cảm thán.
Nếu có một ngày, Hạ gia có được quy mô như thế này thì hắn chẳng còn gì nuối tiếc.
° ° °
Do không có tường nên vô số con đường lớn để ra vào ngôi thành. Đội xe của Trương Trọng Cẩn nếu đi
tới một ngôi thành khác chắc chắn sẽ khiến Người ta để ý. Nhưng khi tiến vào đây nó chẳng khác nào hòn đá ném xuống
biển, ngay cả một chút bọt cũng không thấy.
Khi đoàn xe đi vào trong thành, Hạ Nhất Minh mới thực sự cảm nhận được sự hoành tráng của nó. Đi lại trên đường hầu như
đều là những người tu luyện. Mặc dù phần lớn tu vi bọn họ chỉ khoảng tam, tứ tầng nội kình nhưng vẫn có thể thấy được
những người có tu vi đạt tới bảy tầng.
Tỉ lệ người như thế quả là đáng sợ. Mặc dù trên Thiên Trì chủ phong cũng có tỉ lệ như vậy nhưng so sánh về số lượng
người thì hoàn toàn chênh lệch. Chỉ cần như thế này, mọi Người cũng có thể đoán ra được thực lực của Linh Tiêu Bảo Điện
ra sao.
Đệ nhất môn phái Đại thân quả là danh bất hư truyền.
Từ bên ngoài vào gần tới trung tâm, khi cách ngọn tháp khoảng gần trăm trượng Hạ Nhất Minh mới thấy được một bức tường
cổ. Bức tường cũng không cao, chỉ khoảng hai thước. Nhưng nó như chia cắt ngọn tháp với bên ngoài thành hai thế giới
khác biệt.
Khi đội xe đi tới cổng chẳng hề có người nào bước ra xét hỏi. Nhưng trên con đường lớn xung quanh lại có những người
cung kính hành lễ với đội xe.
Hạ Nhất Minh liếc mắt liền nhìn thấy ngay điều đó. Bên ngoài bức tường thành hiển nhiên là các chi nhánh ngoài thành.
Còn được tiến vào trong nội thành chắc chắn đều là những tinh anh của môn phái.
Bên trong nội thành không náo nhiệt như ngoại thành, nhưng trong khoảng cách trăm trượng từ bức tường tới tòa tháp, Hạ
Nhất Minh có thể cảm ứng được luồng hơi thở khổng lồ của hai tiên thiên cường giả. Càng đi tới gần ngọn tháp, trái tim
của Hạ Nhất Minh càng lúc càng đập nhanh. Hắn có thể cảm nhận được bên trong ngọn tháp có rất nhiều cường giả.
Cuối cùng, xe ngựa cũng dừng lại. Sau khi xuống xe, Hạ Nhất Minh đứng ngay dưới ngọn tháp. Từ đây ngẩng đầu lên, đỉnh
của ngọn tháp như hòa lẫn vào trong bầu trời xanh thẳm, không thể thấy nó ở đâu. Nơi đây khiến con người ta có cảm giác
vô cùng áp lực, như bị cả mấy ngàn năm lịch sử đè ép lên lồng ngực. Ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không hề ngoại lệ.