Bầu trời dần sáng lên, mặt trời nấp dưới những đám mây tạo cho chúng một quầng ánh sáng mông
lung. Ánh sáng dần trải rộng ra khắp bầu trời, những tia nắng ban mai màu vàng chậm rãi xuất hiện.
Khi Hạ Nhất Minh về tới sân Linh Tiêu Bão Điện thì mặt trời đã lên cao. Tuy bởi vì Trác Thịnh Phong thét dài khiến cho
toàn bộ không khí của Linh Tiêu Bảo Điện đều trở nên nhốn nháo, nhưng Hạ Nhất Minh vẫn trở về phòng mình một cách vô
thanh vô tức.
Giờ phút này, ở bên trong phòng, một Hạ Nhất Minh đang diễn luyện Khai Sơn Tam Thập Lục Thức từ chiêu thứ nhất tới
chiêu thứ hai mươi ba, cứ thế vòng đi vòng lại không ngừng.
Hạ Nhất Minh nhìn cảnh tượng này, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một ý tưởng quái dị. Đây là lần đầu tiên hắn thuần
tuý đang ở góc độ người xem, nhìn chính mình luyện tập Khai Sơn Tam Thập Lục Thức. Bộ kim hệ công pháp này dường như có
đầy sơ hở, như thể chỉ cần vung tay lên liền có thể hoàn toàn phá vở bộ công pháp này. Hắn hơi hơi lắc đầu thở dài,
biết đây là bởi vì khi thi triển bộ công pháp này không có chân khí kim hệ phối hợp. Nguyên nhân chính là vì không có
chân khí hoặc nội kình phối hợp, cho nên mới khiến người ta có cảm giác đây chỉ là động tác võ thuật hoa hòe hoa sói.
Tuy nhiên nghĩ lại, Hạ Nhất Minh lập tức bật cười. Không phải là một mình môn kim hệ chiến kỹ này, bất kể là môn chiến
kỹ nào, chỉ cần không phối hợp với chân khí tương ứng, cuối cùng đều sẽ biến thành động tác võ thuật hoa hòe hoa sói.
Không sử dụng chân khí và nội kình mà vẫn có thể có chiến kỹ uy lực hùng mạnh, sợ rằng chỉ có duy nhất Bách Linh Bát mà
thôi.
Hắn lắc lắc đầu, nói:
- Bách Linh Bát, ta đã trở về.
Hạ Nhất Minh như đang biểu diễn trong phòng lập tức ngừng lại, trên người hắn nổi lên một trận dao động kỳ dị, rồi Hạ
Nhất Minh biến mất, thay vào đó là Bách Linh Bát.
Hạ Nhất Minh nhìn về phía y, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hâm mộ, nếu mình cũng có năng lực thần kỳ như vậy thì tốt quá,
sẽ rất tiện lợi khi xử lý các sự việc. Chỉ có điều điều nghĩ tới thân phận không phải người của Bách Linh Bát, trong
lòng Hạ Nhất Minh liền run rẫy, ý niệm vừa mới này sinh liền biến mất tăm mất tích.
- Bách huynh, thành công rồi sao?
Hạ Nhất Minh dò hỏi.
Bách Linh Bát cũng không trả lời, duỗi ra tay phải trực tiếp vặn cổ tay phải gảy ra, ném cho Hạ Nhất Minh. Cầm lấy bàn
tay bi đứt ra nhưng không hề có chút máu, khuôn mặt Hạ Nhất Minh không kìm nổi co giật vài cái, tiếp đó cười khổ một
tiếng, ném lên mặt bàn. Bàn tay trái đó lập tức tan chảy ra, khi ngưng tụ lại lần nữa thì đã biến thành một quyển sách
thần đạo. Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng lên, hắn cầm lấy quyển sách, trực tiếp giở tới trang thứ hai mươi tư. Nhưng trên
mặt hẳn lập tức lộ vẻ quái dị, ở trang này tuy rằng cùng là một thức trong Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, nhưng không phải
là thức thứ 24, mà thức thứ 14. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Bách Linh Bát mặt không chút thay đổi.
Vẻ mặt hắn lập tức trở nên dỡ khóc dở cười, ở trang đầu tiên quả nhiên là trang thứ nhất của bí tịch phong vân vụ. Hắn
không nói gì chỉ lắc đầu, muốn hoàn toàn dung nhập nội dung của hai quyển sách thần đạo thuộc hệ thống bất đồng vào
trong cùng một quyển, sợ rằng chỉ có duy nhất Bách Linh Bát làm nổi.
- Ta phải đi rồi.
Dường như không nhìn thấy biểu tình khác thường trên mặt Hạ Nhất Minh, thanh âm bình tĩnh của Bách Linh Bát vang
lên.
- Ngươi muốn đi đâu.
Hạ Nhất Minh không hiểu ra sao cả hỏi.
- Bảo trư còn ở ngoài thành.
Bách Linh Bát nói ngắn gọn.
Hạ Nhất Minh thầm than trong lòng, thật không rõ tại sao Bách Linh Bát và bảo trư này đều thuộc hai chủng loại bất đồng
nhưng lại hòa hợp với nhau đến thế. Tuy nhiên nếu Bách Linh Bát ở bên cạnh bảo trư, như vậy chắc chắn sẽ không cần phải
lo lắng gì cho con thú nhỏ này.
Ánh mắt đột nhiên rơi xuống cánh tay bị đứt của Bách Linh Bát, lại nhìn bí tịch trong tay, vẻ mặt Hạ Nhất Minh lộ ra
một tia do dự. Bách Linh Bát duỗi tay ra, cánh tay của y chậm rãi dài ra, nháy mắt đã khôi phục lại như thường.
Hạ Nhất Minh há miệng thở dốc, cuối cùng nhẹ nhàng phất tay, cười khổ nói:
- Ngươi đi đi, bảo trọng.
Bách Linh Bát đi tới cửa, dường như hơi dừng lại một chút mới nói:
- Bảo trọng.
Dứt lời cả người y lập tức như tan ra, như thể biến thành nước, lọt qua khe cửa, biến mất. Hạ Nhất Minh trợn mắt cứng
lưỡi nhìn nơi y vừa biến mất, sau một lát, tự nhéo tay mình, cảm giác còn khá đau... hiển nhiên không phải mình đang
nằm mơ giữa ban ngày. Tuy nhiên, với tính cách của Bách Linh Bát, không ngờ lại nói như vậy, thật khiến người ta cảm
thấy không thể tin nổi. Hạ Nhất Minh lắc đầu, dứt bõ ý niệm đó ra khỏi đầu, một lần nữa mỡ bí tịch thần đạo ra.
Trang đầu tiên của quyển sách này là bí tịch phong vân vụ, Hạ Nhất Minh đã được thể hội uy năng to lớn của nó. Đúng là
nhờ vào năng lực ẩn nấp siêu phàm của vân vụ lực mà hắn mới có thể trốn thoát ngay trước mắt mấy vị Tôn Giả. Đặc biệt
khi ở trong mảnh rừng nhỏ, sau khi cắt đứt được cảm ứng của Trác Thịnh phong, Hạ Nhất Minh lập tức độn thổ rời đi.
Đương nhiên, khi sử dụng thuật độn thổ, trên người hắn cũng bao phủ một tầng vân vụ lực hoàn toàn che kín hơi thở của
hắn. Nếu không phải vậy, hắn muốn trốn thoát dưới sự liên thủ của ba vị Tôn Giả, tuyệt đối là si tâm vọng tưởng. Bởi
vậy có thể thấy, vân vụ lực mà hắn nắm giữ có uy lực mạnh mẽ tới mức nào. Đặc biệt đối với kẻ chưa thăng cấp lên thành
Tôn Giả như Hạ Nhất Minh, tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất để giữ mạng.
Tuy nhiên, giờ phút này Hạ Nhất Minh cũng không nghiên cứu vân vụ lực mà trực tiếp giở tới trang 34. Ở trong này, quả
nhiên có hình ảnh của thức thứ hai mươi tư của Khai Sơn Tam Thập Lục Thức. Ánh mắt Hạ Nhất Minh lập tức sáng lên, một
luồng sức mạnh kim hệ nhập vào trong bí tịch. Sau một lát, thông qua một phương thức thần kỳ nào đó, Hạ Nhất Minh dường
như tiến vào một không gian thần kỳ. Ở bên trong không gian này, các phương hướng đều là nhìn không thấy điểm cuối. Hơn
nữa, ở trong không gian này còn có một áp lực độc đáo rất nhọn và sắc bén. Đây là sức mạnh của kim hệ, là biểu hiện của
sức mạnh kim hệ tới cực điểm.
Ngay sau đó, trong tay Hạ Nhất Minh xuất hiện đại quan đao khủng bố. Toàn thân đao nhộn nhạo một loại lực lượng thần
kỳ, đặc biệt ở đầu đao lại phát ra hào quang tỏa ra khắp nơi, gần như một vầng mặt trời nhỏ. Trong lòng Hạ Nhất Minh vô
cùng nghi ngờ. Hắn đã từng đọc bản chính của Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, nhưng ở trong thế giới đó, đại quan đao cũng
tuyệt đối không khoa trương như vậy. Trong lòng hắn mơ hồ nổi lên một ý niệm kỳ dị, hay là vì Bách Linh Bát biến thành
bí tịch mà uy lực của đại quan đao này càng lớn lên gấp hàng chục lần như thế.
Hạ Nhất Minh lắc đầu dứt bỏ tạp niệm. Thân thể hắn bắt đầu động. Hạ Nhất Minh bắt đầu chậm rãi thi triển từ thức thứ
nhất tới thức thứ hai mươi ba mới thôi. Ở trong quá trình này Hạ Nhất Minh cùng không có chút tạm dừng, đao pháp trên
tay hắn được thi triển lưu loát sinh động giống như mây bay nước chảy. Chỉ có điều, mỗi một lần thi triển đến thức thứ
hai mươi ba, hắn đều có một cảm giác lực bất tòng tâm. Tuy rằng khí thế bản thân đã được tăng lên tức cực điểm nhưng
bất kể thế nào vẫn không thể xuất ra được thức thứ hai mươi tư. Tuy nhiên Hạ Nhất Minh cũng không nổi giận, hắn cứ chậm
rãi thi triển từng thức ở trong không gian kỳ dị này. Dường như hắn có một trái tim vô cùng kiên trì, bất kể thất bại
bao nhiêu lần, vẫn vững vàng như đá, không hề dao động.
Ở đây không có gió, không có không khí, không có ánh nắng, chỉ có vô tận trống vắng. Khi đại đao múa may phát ra thanh
âm chính là những tiếng động duy nhất ở đây. Nếu Hạ Nhất Minh đình chỉ tu luyện, như vậy nơi này sẽ trở thành một mảnh
tĩnh mịch, không còn có chút tiếng động nào. Tu luyện ở trong hoàn cảnh này, nếu là người có ý chi không kiên định, sẽ
suy sụp rất nhanh. Nhưng đối với hạng người bền gan vững chí, loại hoàn cảnh không hề có chút gì quấy nhiễu thế này mới
là nơi tu luyện tốt nhất mà bọn họ hằng mơ ước. Cùng không biết qua bao nhiêu thời gian, nhưng trong cảm giác của Hạ
Nhất Minh, bất kể hắn tu luyện bao lâu cùng chỉ như trong nháy mắt mà thôi. Tuy rằng toàn bộ thể xác và tinh thần của
Hạ Nhất Minh đều đã nhập vào trong phương thức tu luyện kỳ dị này, nhưng không phải vì thế mà hắn hoàn toàn không biết
gì đối với ngoại giới. Một loại cảm giác kỳ dị nỗi lên trong lòng hắn, Hạ Nhất Minh không chút do dự rời khỏi cảnh giới
thần kỳ này. Tuy rằng hắn đã diễn luyện tới thức thứ hai mươi ba nhưng hắn lại không hề có chút mồ hôi ướt át nào.
Hai tai hơi giật giật, Hạ Nhất Minh lập tức nghe được tiếng bước chân của Kim Chiến Dịch. Đương nhiên, đây là do Kim
Chiến Dịch không hề che giấu. Nếu gã thực sự cần thận ẩn núp, cho dù là Hạ Nhất Minh cùng không dám nói có thể dễ dàng
phát hiện hành tung của gã.
Nhìn bí tịch trong tay, trong mắt Hạ Nhất Minh hiện lên vẻ kinh ngạc. Không biết khi nào, bí tịch trong tay đã trở nên
nóng bỏng như bị lửa thiêu. Tuy nhiên loại nhiệt độ này cùng không thể tạo thành thương tổn gì đối với người đã ngưng
tụ ra hỏa hoa như Hạ Nhất Minh, cho nên khi toàn bộ thể xác và tinh thần của hắn nhập vào trong bí tịch đều không hề
phát hiện ra.
Hạ Nhất Minh do dự một chút, nhẹ nhàng vuốt ve trên thân bí tịch. Theo động tác của hắn bí tịch giống như là làm bằng
cao su dẻo, bị hắn cuộn lại thành một quả cầu. Hạ Nhất Minh quang minh chính đại nắm lấy quả cầu tỏa ánh sáng kim loại
trên tay. Hắn cực kỳ tin tưởng, không ai có thể nhìn ra được quả cầu này kỳ thực chính là một quyển sách thần đạo.
Đảo mắt khắp phòng một lượt, dường như không có khả năng bị lộ điều gì, Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu, tĩnh tâm trở
lại. Khi hắn làm xong hết thảy là lúc tiếng đập cửa trầm ổn vang lên. Hạ Nhất Minh cố ý ngưng lại một lát mới dùng
giọng không hài lòng nói:
- Kim huynh mời vào.
Hắn vung tay lên, một luồng sức mạnh vô hình lập tức mở cửa phòng ra. Ngay khi mở cửa, Hạ Nhất Minh đã thấy được ánh
sáng bên ngoài. Điều khiến hắn kinh ngạc chính là, lúc này không ngờ không phải là nắng sớm ban mai mà là trời chiều
hoàng hôn. Hắn lập tức hiểu, thì ra mình đã tu luyện ở trong phòng suốt một ngày. Ngoài cửa quả nhiên là Kim Chiến
Dịch, tuy nhiên so sánh với lúc trước lúc này trên mặt Kim Chiến Dịch dường như mang theo một tia thần sắc kỳ dị. Hạ
Nhất Minh thầm rùng mình, trong đầu hiện lên một ý niệm đáng sợ, hay là Kim Chiến Dịch đã nhìn ra? Nhưng lời nói tiếp
theo của Kim Chiến Dịch đã khiến hắn hoàn toàn vứt bõ ý nghĩ đó!