Ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu lên mặt sân. Ánh nắng chiếu lên mấy bông hoa trắng trên
nền lá màu xanh lục lại càng khiến cảnh sắc thêm lung linh, huyền ảo.
Hạ Nhất Minh ngưng thần tĩnh khí, trong lòng hẳn tĩnh lặng, dường như không chút gợn sóng. Hai tai hắn hơi rung lên,
thu tất cả âm thanh bên ngoài cửa vào trong tai. Hắn đứng lên đi tới cạnh của, mở cửa phòng ra. Ngay khi hắn đẩy cửa
ra, cánh cửa phòng đối diện gần như cũng mở ra cùng một lúc. Đôi mắt sắc bén, linh hoạt như mắt chim ưng của Kim Chiến
Dịch cũng lập tức nhìn lại. Hai người nhìn nhau cười, lúc này không ngờ họ có vẻ ăn ý dị thường.
Bọn họ đồng thời bước ra khỏi phòng, đi về phía trung tâm tòa tháp cao. Bọn họ sóng vai bước đi, khí tức trên người
dường như chậm rãi biến hóa. Mỗi một bước chân của họ đều như thể được đo bằng thước, không hề chênh lệch, sai lạc.
Trong lúc mơ hồ, sự ăn ý của bọn họ càng ngày càng sâu, không ngờ tới mức gần như là cùng một người.
Khi bọn họ đi tới trung tâm tháp cao, Trương Trọng Cẩn đã sớm chờ ở đó. Lão kinh ngạc nhìn hai người trước mắt, trong
lòng ngạc nhiên không nói nên lời, thật không hiểu bọn họ ăn ý với nhau như vậy từ lúc nào. Tuy nhiên, đó là một chuyện
cực kỳ tốt đối với trận quyết đấu hôm nay. Hơi hơi gật đầu một cái, Trương Trọng Cẩn đi trước dẫn đường, đưa bọn họ tới
tầng thứ bảy của tháp.
Trên tầng này là một luận võ trường rất lớn, cũng là nơi mà tất cả các Tôn Giả luận bàn võ kỹ. Các Tôn Giả nắm giữ sức
mạnh cực kỳ khủng bố đó là điều không thể nghi ngờ. Nếu họ buông tay chiến đấu, vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với hoàn
cảnh. Nhưng bên trong tòa tháp cao này lại có một lực lượng thần kỳ, bất kể là ai giao phong trong này đều không có khả
năng tạo thành chút thương tổn nào cho bảo tháp. Cho nên mọi người của Linh Tiêu Bảo Điện đã mở một luận võ trường rất
lớn ở ngay trong bảo tháp, cũng chính là tận dụng ưu điểm này.
Lúc này, trên sân đã có hơn hai mươi người đang đứng. Hạ Nhất Minh đảo mắt, lập tức tập trung chú ý tới ba người ở phía
trên đám người đó. Trong bọn họ, có hai lão già có diện mạo và cách ăn mặc giống nhau như đúc. Bọn họ nhắm mắt ngồi
trên ghế, dường như không hề có chút phản ứng đối với ngoại giới. Nhưng khi ánh mắt Hạ Nhất Minh rơi vào người bọn họ,
hai người này đồng thời mở to hai mắt, bốn ánh mắt ẩn chứa chiến ý mạnh mẽ lập tức nghênh đón. Ở giờ khắc này, Hạ Nhất
Minh thậm chí còn cảm thấy trong ánh mắt có cảm giác nóng bỏng. Hắn khẽ nhếch miệng cười nhạt bình tĩnh dời ánh mắt
đi.
Kim Chiến Dịch thì nhướn hai hàng lông mày, ánh mắt sắc bén, linh hoạt như mũi tên bắn ra. Khi ánh mắt của ba người va
chạm vào nhau giữa không trung, toàn bộ không khí trong sân dường như trở nên nặng nề hẳn lên.
Hạ Nhất Minh khẽ cau mày, ho nhẹ một tiếng. Dường như là lĩnh hội ý tứ của Hạ Nhất Minh, Kim Chiến Dịch bật cười thu
hồi ánh mắt. Hai người bọn họ cứ thoải mái đi tới dãy ghế đối diện, an nhàn ngồi xuống, làm như không thấy bốn ánh mắt
khiêu khích kia, như thể không có hai kẻ đó đang ở đây.
Trong đôi mắt Kỳ Liên song ma đều hiện ra một tia thần sắc giận dữ mơ hồ. Bọn họ tung hoành thiên hạ hai trăm năm, cực
kỳ hiếm có ai lại không thèm chú ý tới họ như vậy. Tuy nhiên hai người này cùng là hạng người đa mưu túc trí đã trải
qua vô số trận chiến đấu. Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, lập tức thu hồi một tia tức giận trong lòng, tiếp đó hoàn toàn
bình tĩnh trở lại.
Hạ Nhất Minh và Kim Chiến Dịch ngồi xuống, bình tĩnh đánh giá những người khác ở xung quanh. Trừ ba người ngồi đối
diện, hơn hai mươi người còn lại không ngờ đều là cường giã đạt tới cảnh giới Nhất Đường Thiên, trong đó có cả Trương
Trọng Cẩn và Đại sư huynh Ngụy Tông Tân của Linh Tiêu Bảo Điện. Thấy ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn tới, những người này đều
thoáng mỉm cười, nhưng trong ánh mắt họ, Hạ Nhất Minh vẫn thấy rất nhiều thần sắc nghi ngờ. Rất hiển nhiên, có không ít
người cũng không xem trọng hắn và Kim Chiến Dịch, hoặc là bọn họ không xem trọng chính hắn, nhưng ánh mắt họ nhìn về
phía Kim Chiến Dịch lại tràn ngập tin tưởng.
Cuối cùng, ánh mắt Hạ Nhất Minh lại hướng về phía Kỳ Liên song ma. Chỉ có điều, lúc này hắn không chú ý tới đối thủ sắp
giao phong mà chú ý tới lão già đang ngồi như một bức tượng gỗ phía sau lưng Kỳ Liên song ma.
Khi nhìn thấy lão già tuổi cao sức yếu, như thể lúc nào cùng có thể nằm vào trong quan tài, trong lòng Hạ Nhất Minh đột
nhiên sinh ra cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Loại cảm giác này giống như là cảm giác nguy cơ mãnh liệt đêm hôm đó ở bên
trong kho vũ khí của Linh Tiêu Bảo Điện, gặp phải Trác Thịnh Phong.
Dường như là cảm ứng được ánh mắt của Hạ Nhất Minh, lão già kia mở hai mắt, thản nhiên cười với hắn. Nụ cười này không
hề có chút địch ý, ngược lại còn có cảm giác ôn hòa giống như một trưởng bối đối xử với một đệ tử kiệt xuất trong gia
tộc. Hạ Nhất Minh nao nao, chợt nghe thanh âm của Kim Chiến Dịch như tiếng côn trùng vang lên bên tai.
- Hạ huynh, người này chính là sư phụ của Kỳ Liên song ma Tôn Giả Phiền Thạc nổi danh nhất của Động thiên Phúc Địa.
Gật đầu cực khẽ gần như không cảm nhận được, Hạ Nhất Minh ghi tạc khuôn mặt người này vào trong lòng.
Hai tràng tiếng bước chân vang lên. Vừa nghe thấy, tất cả những cường giả Nhất Đường Thiên của Linh Tiêu Bảo Điện đều
đứng lên như có hẹn trước, ngay cả Kim Chiến Dịch và Kỳ Liên song ma cũng không ngoại lệ.
Hạ Nhất Minh tự nhiên không dám chậm trễ cũng đứng lên theo mọi người, Tuy nhiên hai tai hắn hơi rung lên, trong lòng
thầm đoán xem lai lịch của hai người này. Không biết vì sao, không ngờ hắn cảm thấy hai người này mang tới cho hắn cảm
giác quen thuộc, dường như đã gặp ờ đâu đó rồi. Sau một lát, hai người song song đi tới. Một người dáng vóc tương đối
khôi ngô, người còn lại khá thấp, nhưng khi hai người đi cùng một chỗ, lại có khí thế hùng mạnh áp đảo vạn người. Mọi
người nhất tề khom người về phía hai người đó. Người có dáng vóc khôi ngô vung tay áo nói:
- Ngồi xuống cả đi.
Kim Chiến Dịch hạ giọng nói.
- Hạ huynh, hai vị này chính là Tôn Giả thường thực năm nay của bổn môn.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh vừa rơi xuống người bọn họ thì trong lòng đột nhiên hiện ra. Hai vị Tôn Giả đuổi theo Trác Thịnh
Phong ra khỏi Linh Tiêu Bảo Điện đêm hôm đó hẳn chính là bọn họ.
Phiền thạc nhẹ nhàng cười, nói:
- Cao huynh, Đỗ huynh, phiền toái nhị vị, thật sự là ngượng ngùng.