- Hắn là tôn giả....
Bốn chữ này vừa thốt ra chẳng khác nào chiếc búa tạ nện vào lòng mọi người. Trong đó, phản ứng mạnh nhất chắc chắn là
Kỳ Liên Song Ma. Trước khi giao thủ, ánh mắt bọn họ luôn hết sức tự tin, khí thế cũng vô cùng mạnh mẽ. Mặc dù, bọn
chúng tôn kính uy danh của Kim Chiến Dịch, của Đại Thân quốc nhưng động tác lại khiến cho người ta thấy được sự tự tin
với chiến thắng vô cùng lớn.
Nhưng sau khi giao thủ được một lúc, Hạ Nhất Minh với Phiên Thiên Ấn đã đập nát lòng tự tin của cả hai.
Mặc dù Phiên Thiên Ấn làm cho tất cả cảm thấy đau đầu, nhưng bị ảnh hưởng lớn nhất chính là hai người bọn họ. Nếu không
có Thiên Y Vô Phùng, có lẽ bọn họ còn có thể bị mất mạng nữa.
Tuy nhiên cả hai vẫn ổn định tinh thần định đánh tiếp với hai người Kim Chiến Dịch một trận. Nhưng khi thấy Kim Chiến
Dịch thi triển năng lực câu thông với thiên địa lực mà chỉ tôn giả mới có, cùng với Toản Địa Chi Thuật của Hạ Nhất
Minh, cả hai cảm thấy tuyệt vọng. Hai người chẳng còn biết đối thủ của mình là người hay là yêu đi nữa?
Ngũ hành chi hoa lập tức quay về, bao phủ Kỳ Liên Song Ma vào bên trong. Hai người dựa lưng vào nhau, ánh mắt đầy vẻ
cay đắng.
Một thân ảnh chợt lóe lên, Hạ Nhất Minh từ dưới đất hiện lên, nét mặt hắn đầy vẻ trào phúng. Tuy nhiên, ánh mắt mọi
người nhìn về phía hắn chỉ thấy một sự sợ hãi. Những người vẫn coi thường hắn thì cúi gằm mặt xuống đất.
Nhìn Hạ Nhất Minh đang đứng trước mặt, Kỳ Liên Song Ma hơi biến sắc. Đại Ma vội vàng cung kính, nói:
- Hạ tôn giả đại nhân, chúng ta xin nhận thua.
Hạ Nhất Minh hơi ngẩn người ra, trong lòng không khỏi dở khóc dở cười. Hít sâu một hơi, ánh mắt Phiền Thạc lạnh dần đi,
nói:
- Cao huynh, Đỗ huynh, lần này hai người hơi quá phận a.
Dứt lời, hắn tiến lên trước từng bước một, toàn thân tỏa ra sát khí rất mạnh. Lần đầu gặp mặt, gương mặt lão giống hệt
như một vị tiên sinh ôn hòa, nho nhã. Nhưng khi để lộ ra thực lực của mình, mọi người mới nhớ tới, lão không phải là
người bình thường, mà chính là - Tôn giả.
- Hạ huynh! Hai tên đồ đệ của ta đã đắc tội với huynh. Phiền mỗ xin tạ lỗi. Nhưng hôm nay, Phiền mỗ cũng cảm thấy ngứa
tay, không bằng hai chúng ta luận bàn thử một phen xem thế nào? - Phiền Thạc bình tĩnh nói.
Trong nháy mắt, không khí trong sơn cốc dường như bị cô đọng lại. Đó hoàn toàn không phải là Cấm Cố Chi Lực của tôn
giả, mà là áp lực của bọn họ tạo ra. Chẳng ai có thể ngờ ngày hôm nay mình lại có cơ hội được xem cuộc chiến của các vị
tôn giả.... Trong mắt mọi người đều hết sức hưng phấn, cơ hội chứng kiến trận đại chiến cấp bậc tôn giả chính là vô
cùng ít ỏi. Hạ Nhất Minh ngạc nhiên nhìn đối phương. Hắn chẳng hề do dự, nói thẳng luôn:
- Ta từ chối.
Hắn thầm nghĩ lão nhân này chẳng lẽ bị điên rồi hay sao? Đề nghị đó, chỉ cần không phải là kẻ ngu ngốc, sẽ chẳng có ai
chấp nhận. Phiền Thạc cười lớn mấy tiếng, nói:
- Cao huynh! Đây là tôn giả mà Linh Tiêu Bảo Điện mời tới sao? Chỉ biết khi dễ tiểu bối nhân vật! Việc này nếu truyền
ra ngoài đúng là khiến cho người ta cười vỡ bụng mất.
Ngoài miệng hắn thì cười, nhưng giọng nói lại hết sức lạnh lẽo. Trong nháy mắt, ánh mắt của hầu hết cường giả trong
Linh Tiêu Bảo Điện đều hiện lên sự tức giận. Trận đấu này cho dù là thua, thậm chí Kim Chiến Dịch bỏ mạng cũng không hề
khiến họ cảm thấy bị xấu hổ. Kỳ Liên Song Ma chẳng phải là tôn giả, nhưng Linh Tiêu Bảo Điện lại đưa một vị tôn giả xa
lạ ra đấu cùng bọn chúng. Chuyện này nếu truyền ra ngoài thì danh vọng mấy ngàn năm năm tích lũy của Linh Tiêu Bảo Điện
chỉ trong một đêm là biến mất.
Sắc mặt Cao Vĩ Lượng có chút ngưng trọng, hơi lắc đầu. Mặc dù trong lòng hắn cũng đang hoài nghi, thầm đem họ hàng thân
thích Trương Trọng Cẩn cùng Kim Chiến Dịch ra hỏi thăm một lần. Hắn chậm rãi mở miệng, âm thanh trong trẻo vọng khắp
Linh Tiêu Bảo Điện:
- Phiền huynh! Huynh sai rồi.
- Lão phu sai ở chỗ nào? - Phiền Thạc lãnh đạm nói.
Cao Vĩ Lượng chậm rãi nói:
- Hạ Nhất Minh là cường giả Tam Hoa đến từ Thiên Trì Tây Bắc. Tạo thế còn chưa xong thì làm sao hắn có thể tụ đỉnh
thành công được?
Thanh âm của hắn có chút từ từ, nói:
- Phiền huynh! Chẳng lẽ bế quan lâu ngày nên ngay cả hơi thở của hắn cũng không thể nhận ra sao?
Mặc dù giọng nói của Cao Vĩ Lượng có chút trào phúng, nhưng đúng là không chút nào kiêng kỵ khiến cho Phiền Thạc có
chút ngập ngừng. Nếu không chắc chắn, Cao Vĩ Lượng làm sao có thể bình thản như vậy?
Phiền Thạc bình tĩnh lại, cẩn thận cảm ứng hơi thở từ trên người Hạ Nhất Minh phát ra. Nét mặt hắn dần hiện lên sự kinh
ngạc bởi cảm giác của hắn cho thấy Hạ Nhất Minh còn lâu mới đạt tới cảnh giới tôn giả. Hơn nữa, trong lòng Phiền Thạc
cũng không tin, Linh Tiêu Bảo Điện lại dám làm những chuyện như vậy.
Chỉ là, một chưởng của đối phương, còn có Toản Địa Chi Thuật, giống như một bàn tay to lớn bóp chặt lấy trái tim, khiến
cho hắn khó có thể tin được.
Kim Chiến Dịch đi tới sóng vai đứng bên cạnh Hạ Nhất Minh. Nhìn thẳng vào ánh mắt của Phiền Thạc, Kim Chiến Dịch cung
kính nói:
- Phiền tôn giả đại nhân! Hạ huynh đệ theo vãn bối từ Tây Bắc xa xôi tới đây. Vãn bối lấy tính mạng của mình ra đảm
bảo: Hạ huynh đệ chưa đạt tới cảnh giới tôn giả.
Phiền Thạc trầm ngâm trong chốc lát, ánh mắt tỏa ra sát khí dần trở lại bình thường. Lão chợt mở miệng ra hỏi:
- Hắn chưa đạt tới tôn giả làm sao có thể sử dụng Toản Địa Chi Thuật?
Ngoài điều này ra, trong lòng hắn càng muốn hỏi thêm Hạ Nhất Minh làm sao có thể đánh ra được một chưởng như vậy? Nhưng
điều này liên quan tới chiến kỹ công pháp của người ta, cho dù là lão cũng không thể làm thế.