Vũ Thần

Chương 67: Chạy Trốn



Cú va chạm đó chẳng khác nào thiên thạch rơi xuống trái đất, khiến cho người khác cảm thấy chấn động. Tại vị trí mà cao thủ phương Tây đứng đã xuất hiện một cái hố cực to. Còn nơi Kim Chiến Dịch đứng có vô số vết nứt lan rộng ra xung quanh. Thực lực hai bên đã nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Vì thế mà mức độ phá hoại của họ đủ khiến người xem choáng váng.

Đám tiên thiên cường giả trên tường thành mặc dù không thể gây ra được cảnh tượng như thế, nhưng bọn họ cũng có được chút cơ sở. Hơn mười năm trước, bọn họ cũng đã chứng kiến vô số trận đấu trên bình nguyên này. Mặc dù trong mắt có thể thấy rõ sự hưng phấn nhưng cũng chưa đến nỗi mất bình tĩnh. Chỉ có đám công tử của các thế gia mới hoàn toàn ngây người. Đến lúc này, bọn họ mới biết con người có khả năng đạt tới thực lực như vậy.

Thân thể của cao thủ phương Tây bay ra một đoạn liền trở lại bình thường. Hắn hạ xuống đất, cất tiếng hỏi:

- Các hạ là ai?

Thanh âm của hắn hơi có chút lấp bấp. Rõ ràng mới học được ngôn ngữ của người phương Đông không lâu, nên chưa được tự nhiên.

Kim Chiến Dịch ngẩng đầu ưỡn ngực cao giọng nói:

- Bổn nhân Kim Chiến Dịch! Ngươi chưa từng nghe nói đến hay sao?

Người đó ngẩn người một lúc, chưa hiểu được hết lời nói của đối phương. Chỉ có điều, ngay lập tức, thân hình hắn bắt đầu run rẩy. Ánh mắt có chút khó tin, cất giọng hỏi:

- Kim Chiến Dịch! Ngươi là Kim Chiến Dịch.

Có lẽ hắn cũng không hiểu rõ Kim Chiến Dịch nói gì nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng tên của đối phương.

Kim Chiến Dịch cất tiếng cười to. Thanh âm thể hiện rõ sự đắc ý. Trên tường thành, tiếng ồn ào cũng bắt đầu nổi lên. Ba chữ Kim Chiến Dịch như có một ma lực khó tin. Cho dù bất kỳ ai sau khi nghe thấy cũng cảm giác sững sờ. Đại Thân đế quốc, đệ nhất nhân dưới tôn giả. Danh hiệu vang dội như thế, ngay cả Hạ nhất Minh ở vùng Tây Bắc xa xôi cũng từng nghe thấy người ta nhắc tới càng chưa nói gì tới những người sống ngay trên mảnh đất Đại Thân.

Một lúc sau, trên tường thành nổ ra những tiếng hoan hô như như sấm. Bầu không khí cuồng nhiệt dấy lên, nhanh chóng tràn ra. Cũng không biết ai hô lên đầu tiên ba chữ:

- Kim Chiến Dịch.

Tiếp sao đó, hàng vạn âm thanh cũng đồng thời cất lên. Thanh âm ầm ầm vang vọng trong ngôi thành, thậm chí còn truyền đi rất xa. Kim Chiến Dịch oai phong, đứng yên một chỗ. Hắn giống hệt như một vị quân vương vĩ đại tiếp nhận sự hoan hô của đám thần dân.

Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn cảnh tượng xung quanh. Đến lúc này, hắn mới hiểu được, mấy tháng qua mình đã ở cùng với một người có danh vọng cực lớn ở đây. Với thực lực của Kim Chiến Dịch từng bước khiêu chiến. Bằng thắng lợi của mình mà tạo dựng uy danh. Đệ nhất nhân dưới tôn giả, đối mặt với cao thủ dưới tôn giả, hắn gần như chưa hề bại. Nhiệt huyết trong lòng Hạ Nhất Minh cũng bắt đầu dâng lên. Hai nắm đấm của hắn bất chợt nắm chặt lại. Nếu lúc này mà có một vị cao thủ phương Tây xuất hiện thì Hạ Nhất Minh chắc chắn sẽ đoạt lấy trước Kim Chiến Dịch, đánh cho hắn không ngẩng đầu lên được.

Khí thế của vị cao thủ phương Tây kia đã giảm xuống đến mức thấp nhất. Sắc mặt hắn từ từ trắng bệch. Hắn hít một hơi thật sâu, rồi xoay người bỏ chạy về phía Tây. Khi hắn tới đây, lấy thực lực một người tạo ra uy thế cực mạnh. Nhưng khi trở về, khí thế hoàn toàn ảm đạm. Chẳng khác gì một con chó chạy nhà tang, vô cùng chật vật.

Từ trên tường thành, tiếng cười ha hả vang lên. Sự tức giận trong lòng mọi người cũng đều biến mất. Sau khi Kim Chiến Dịch ra tay đã khiến cho bọn họ thoải mái hơn rất nhiều. Kim Chiến Dịch cũng không trở lại Trấn Kim thành mà sau khi vị khách phương Tây bỏ đi được một chút, hắn cũng bám theo. Nhìn biểu hiện thoải mái của hắn, mọi người đều nghĩ hắn đang chơi trò mèo vờn chuột. Trong chớp mắt, tiếng hoan hô trên tường thành lại phát ra vang dội.

Hạ Nhất Minh chợt nghĩ ra điều gì đó, liền xoay người chạy theo một hướng khác. Tường thành mặc dù rất cao. Nhưng đối với hắn, độ cao này cũng chẳng có gì đáng ngại. Mặc dù ở phía này không nhiều người như đằng trước, nhưng khi Hạ Nhất Minh rời đi cũng chẳng ai nhìn thấy.

Ngay lúc cả hai rời khỏi Trấn Kim thành. Từ trong khu nhà cao cấp, tên đại hán mập lắc đầu, lầu bầu nói:

- Ta đã cảnh cáo nhưng bọn vẫn muốn đi thì cũng chẳng liên quan gì với ta. Linh Tiêu bảo điện chắc sẽ không trách cứ đến ta. Hắc hắc! Kim Chiến Dịch, Hạ Nhất Minh. Không biết hai người các ngươi sẽ như thế nào đây?

° ° °

Tiếng gió thổi vu vu bên tai, trong mắt Hạ Nhất Minh hoàn toàn thấy rõ được hai điểm di chuyển . Sau mấy cái nhấp nhô, hắn đã sóng vai cùng với Kim Chiến Dịch. Kim Chiến Dịch cũng chẳng quay đầu lại. Hắn cũng sớm đoán được Hạ Nhất Minh sẽ bám theo sau.

- Kim huynh! Ngươi định thế nào? - Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi:

- Chẳng lẽ cứ để cho hắn chạy?

Đơn thuần về mặt tốc độ, nếu không sử dụng loại khinh công như Vạn Lý nhàn đình thì Hạ Nhất Minh vả Kim Chiến Dịch cũng chẳng hơn được vị khách phương Tây kia là bao nhiêu. Nhưng cả hai muốn giữ người đó lại cùng chẳng có gì khó. Dù sao thì sự tự tin của người đó cùng hoàn toàn biến mất. Đối phó với người như thế mặc dù không quá dễ dàng. nhưng muốn đuổi kịp cũng chẳng khó khăn lắm.

Kim Chiến Dịch mỉm cười, hỏi:

- Hạ huynh đệ! Đông phương chúng ta có câu: Đến mà không đáp mới là vô lễ.

Hạ Nhất Minh hiểu ngay ý định của gã. Mặc dù đã biết Kim Chiến Dịch là người to gan, lớn mật nhưng làm thế này thì hắn vẫn cảm thấy kinh ngạc. Có điều, cảm giác kinh ngạc cũng chỉ hiện ra trong nháy mắt mà thôi. Bầu máu nóng sôi trào đã nhanh chóng lấp đầy lồng ngực hắn.

- Kim huynh đã có nhã hứng, tiểu đệ xin phụng bồi.

Hai người nhìn nhau, cũng cất tiếng cười to. Lúc này, cả hai chẳng giống người đang truy đuổi cường địch mà cũng chẳng như đang chuẩn bị vào hang hổ. Bọn họ tựa như bằng hữu tán gẫu với nhau về một đề tài nào đó.

Tiếng cười của hai người vang xa đập vào tai vị cao thủ phương Tây lại chẳng khác nào tiếng chuông, làm cho hắn sợ hãi. Cắn chặt răng một cái, tốc độ của vị khách phương Tây đã đạt tới cực hạn. Dưới tình trạng tính mạng bị uy hiếp, tiềm năng trong cơ thể hắn đã được kích thích. Nếu như có thể sống sót, sau đó xóa bỏ được sự ám ảnh trong lòng thì con đường tu luyện của hắn sẽ lại tiến thêm một bước nữa. Tốc độ của ba người cực nhanh. Nhìn biểu hiện của bọn họ thì cho dù phải chạy tới tận chân trời góc biển cũng vẫn là chuyện bình thường.

Cách Trấn Kim thành hơn trăm dặm mà trong mắt bọn họ cùng chẳng có gì đáng nói. Địa hình nơi đây, người kia quen thuộc hơn hai người Kim Chiến Dịch rất nhiều. Trên đường đi đều tránh được đám thành thị vệ tinh xung quanh. Nhưng cho dù như thế thì sau khi chạy qua tòa thành cuối cùng vẫn bị người ta phát hiện.

Trên tường thành cao lớn cao ba vị nam tử tiêu sái đang đứng. Sắc mặt cả ba đều khác nhau nhưng trên người bọn họ đều có một loại khí chất cao cao tại thượng. Loại khí chất này cũng chỉ có đám đệ tử của các đại gia tộc mới có được. Nếu đem ba người này thả cùng với đám đệ tử thế gia trong Trấn Kim thành thì chẳng khác nào hạc giữa bầy gà. Mặc dù ba người đứng gần nhau, nhưng lại như có khoảng cách. Khí thế của họ tuy chẳng đối chọi với nhau nhưng cùng không hề có chút thân mật. Lúc này, cả ba đang cùng nhìn về một hướng. Trên mặt bọn họ đều xuất hiện một sự nghiêm trọng. Ba bóng người còn rất xa, nhưng với tu vi của họ vẫn có thể cảm nhận được tốc độ của mấy cái bóng đó nhanh đến mức độ nào. Cả ba liếc mắt nhìn nhau một chút. Tất cả đều thấy trong ánh mắt đối phương có một chút hoảng sợ. Tốc độ như vậy, cho dù bọn họ có dốc hết sức cũng không thể hơn được. Một người trong số đó đột nhiên thở dài, nói:

- Trước khi Phương mỗ tới đây, tộc trưởng đã từng dặn khi phương Đông và phương Tây khai chiến thì nơi đây chính lả chỗ cao thủ tụ tập. Vốn Phương mỗ luôn tự tin, nhưng đến giờ mới biết được mình đã quá coi thường anh hùng trong thiên hạ.

Tên còn lại nhíu mày một chút, nói:

- Phương huynh cần gì phải tự ti như thế. Khinh công ba người đó mặc dù cao, nhưng chúng ta cũng chẳng hề kém họ.

Nam tử họ Phương cười khổ một tiếng, nói:

- Chư huynh! Tiểu đệ cũng chẳng phải tự chế giễu mình. Chỉ là gặp được anh hùng trong thiên hạ nên mới có cảm giác như thế.

Người thứ ba mặc một bộ trang phục nho sinh hoàn toàn im lặng. Hắn nhìn về phương xa, khí thế trên người có chút dao động.

Nam tử họ Phương vội nói:

- Hác huynh! Ba người kia chạy thẳng về chỗ đại doanh phương Tây. Chúng ta không thể coi thường vọng động.

Người nọ khẽ gật đầu. Nhưng trong ánh mắt lại nổi lên ý chí chiến đấu mãnh liệt. Ánh mắt hắn nhìn chăm chú về phía ba bóng người dần biến mất, trong đó có chút tiếc nuối. Nhưng thân hình hắn vẫn bất động, như có một thứ gì đó trói chặt hắn lại nơi đây.