Vũ Thần

Chương 70: Phiên Thiên Ấn



- Giết!

Một tiếng gầm như sét đánh từ miệng Kim Chiến Dịch phát ra. Sau khi phát hiện khí thế của đám cường giả xung quanh thay đổi, hắn chợt hiểu ra đám người này không còn tuân thủ theo tinh thần thánh kị sĩ phương Tây nữa.

Năm đó, khi xâm nhập vào thế giới phương Tây, giao chiến khắp nơi cũng chưa từng gặp

cảnh bị vây công. Nhưng lúc này bọn họ đã hoàn toàn thay đổi, muốn sử dụng loạn đao phân thây hắn.

Vào giây phút đó, kinh nghiệm chiến đấu bao năm của Kim Chiến Dịch đã bộc lộ. Trong hoàn cảnh bị đối phương giăng lưới, nếu hắn muốn quay người chạy thì đúng là nằm mơ. Đã dốc ra toàn lực mà cố gắng thu lại trong khi phía trước còn có đám người Đan Ni đang rình rập thì đúng là tìm đường chết. Vì thế, hắn quyết định đánh cược. Toàn bộ năng lượng trong cơ thể được dồn hết vào trong long thương. Nếu đã bị Tháp Tháp Mộc dụ vào trong vòng vây thì hắn cứ lấy lão ta làm lá chắn, phá tan trận thế của kẻ địch.

Cảm nhận khí thế điên cuồng của đối phương, Tháp Tháp Mộc biến sắc. Mặc dù trốn sau tấm thuẫn chắc chắn nhưng hắn vẫn cảm nhận được lực phá hoại kinh người phát ra từ mũi thương. Thậm chí hắn còn có cảm giác nếu để cho mũi thương này đâm trúng thì cho dù trốn sau tấm thuẫn cũng rơi vào cảnh lành ít dữ nhiều. Uy thế một thương của đối phương khiến cho lão có cảm giác như đang đối diện với một vị tôn giả. Đến lúc này, lão mới hiểu được tại sao Kim Chiến Dịch lại được mọi người ca tụng là đệ nhất nhân dưới tôn giả rồi.

Mặc dù, đối phương chưa phải là tôn giả, nhưng thực lực của hắn hoàn toàn xếp đầu trong số những người đã đỉnh túc thành công. Lão cắn chặt răng, tăng nhanh tốc độ lui về phía sau. Đồng thời, miệng lão hét lớn:

- Tránh ra.

Thanh âm của lão có chút hổn hển, nhớn nhác. Dù sao thì lão cùng chẳng thể ngờ được cái bẩy mà mình giăng ra cuối cùng lại bị chính mình xé rách.

Vào lúc này đám cường giả phía sau cũng chẳng phải là điểm tựa mà chính là chướng ngại của lão. Một khi tốc độ của lão chậm lại thì kết quả như thế nào cũng chẳng dám tưởng tượng. Mặc dù tất cả đều đến từ những nơi khác nhau, nhưng danh vọng của Tháp Tháp Mộc trong lòng mỗi người lại rất cao.

Thấy tốc độ lùi lại của lão cực nhanh, tất cả mọi người liền tránh ra, nhường lấy một con đường. Trong lòng bọn họ đều có một ý định giống nhau đó là sau khi Tháp Tháp Mộc đi qua liền lao ra ngăn cản Kim Chiến Dịch.

Tuy nhiên sau khi tránh đường cho Tháp Tháp Mộc, tất cả đều ngẩn người. Bởi hai người bọn họ cùng một lúc vọt ra, chẳng còn cơ hội để mà động thủ. Lựa chọn của Kim Chiến Dịch hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của bọn họ. Long thương trong tay hắn gần như dính chặt vào tấm thuẫn trên tay Tháp Tháp Mộc. Cả hai như gắn chặt lại làm một khối.

Sau khi tiến vào trong cái bẩy do Đan Ni cầm đầu. Kim Chiến Dịch liền tỏa ra khí thế kinh người. Trong luồng khí thế đó ẩn chứa sát khí khiến người ta nghẹt thở.

Tháp Tháp Mộc đã thành công dụ được Kim Chiến Dịch vào trong vòng mai phục hiển nhiên là lão không chịu chết cùng. Vì vậy mà trong đầu lão chỉ có một ý nghĩ là nhanh chóng thoát ra. Nhưng Kim Chiến Dịch đã nhạy cảm hiểu được suy nghĩ đó. Vì thế mà hắn liền bám chặt lấy đối phương, một tấc cũng không rời. Có thể trong tình trạng nguy hiểm mà bình tĩnh đến như vậy. Lại còn đưa ra được sự lựa chọn to gan đến thế cũng chỉ có một mình Kim Chiến Dịch.

Đám người phương Tây dự định bao vây cũng không đông, chỉ khoảng hơn mười người. Mặc dù thực lực của bọn họ rất mạnh, nhưng động tác của Kim Chiến Dịch và Tháp Tháp Mộc quá nhanh. Dưới áp lực của cái chết, tốc độ lùi về sau của Tháp Tháp Mộc gần như đạt tới cực hạn, thậm chí còn có cảm giác tăng lên nữa. Chỉ trong khoảng một cái hô hấp, hai người bọn họ đã vọt qua thông đạo do mười người tạo ra, nhanh chóng xẻ đôi trận thế của người phương Tây ra làm hai nửa.

Hiển nhiên Kim Chiến Dịch đã lấy Tháp Tháp Mộc ra làm lá chắn mà thoát chết. Một tiếng huýt sáo cuồng ngạo từ trong miệng Kim Chiến Dịch phát ra. Sau khi thoát ra khỏi sự bao vây của đối phương, cho dù là vô cùng can đảm nhưng hắn cũng cảm thấy lạnh hết cả người. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, chỉ cần hắn ngập ngừng một chút hay là Tháp Tháp Mộc lớn gan hơn, thậm chí là đám tiên thiên cường giả bất chấp tính mạng của lão mà đâm ra một nhát kiếm thì mạng của hắn có khả năng phải gửi lại đây. Nhưng may mắn thoát ra được, hắn cũng chẳng dám dừng lại. Hắn đảo một vòng lớn chạy thẳng về hướng Hạ Nhất Minh.

Hạ Nhất Minh lúc này mới cảm thấy an tâm. Tuy nhiên, trong mắt hắn đã xuất hiện một sự tức giận. Hai đạo bóng đen nhắm hướng Kim Chiến Dịch bay tới, tốc độ nhanh hơn Kim Chiến Dịch nhiều lắm. Hơn nữa, chúng hoàn toàn không gây ra một chút tiếng động khiến cho người ta có cảm giác quỷ mị.

Kim Chiến Dịch đang ở giữa không trung, Long thương trong tay hắn chợt hóa làm hai, chớp lên một cái. Hai đạo bóng đen bị đánh trúng liền rơi xuống đất.

"Vù"

Tiếng rít xé gió lúc này mới vang lên. Hai bóng đen đó hiển nhiên chính là hai mũi tên, do hai cao thủ cầm trường cung bắn ra. Hơi sửng người một chút, đám cao thủ liền lập tức lao tới. Vào lúc này bọn họ cùng không còn giữ được đội hình nữa. Nhưng nhiều tiên thiên cường giả tập trung như vậy cũng tạo ra một khí thế long trời lỡ đất. Cho dù là một vị tôn giả ở đây cũng phải cảm thấy lạnh gáy mà bỏ chạy.

Kim Chiến Dịch cũng không phải là ngoại lệ. Hắn nhanh chóng lao tới bên cạnh Hạ Nhất Minh nói:

- Đi mau.

Đột nhiên, trong nháy mắt, hắn cảm nhận được từ trên người Hạ Nhất Minh có một cái gì đó không thể diễn tả được bằng lời. Cảm giác đó khiến cho thân thể hắn run run. Cho dù là hắn thì lúc này cũng chợt cảm thấy Hạ Nhất Minh nhanh chóng trở nên to lớn, còn bản thân mình thì dần bé đi. Trong nháy mắt, Kim Chiến Dịch nhớ ra hắn đã cảm nhận được hơi thở đó ở đâu. Thân thể của hắn lập tức ngừng lại sóng vai đứng bên cạnh Hạ Nhất Minh.

Hai tia chớp màu đen phá không vọt tới trước mặt bọn họ. Nhưng lúc này mục tiêu không phải là Kim Chiến Dịch mà chính là Hạ Nhất Minh. Hai tên cao thủ cầm cung đã cảm nhận được sự nguy hiểm của hắn. Vì thế mà bọn họ nhắm thẳng vào đối phương, ý định không cho đối phương thi triển tuyệt chiêu. Chỉ có điều, một tia sáng chợt lóe lên, nhẹ nhàng chặn lại hai ngọn tên đó giữa không trung. Hai tên cung tiễn thủ cũng mới chỉ đạt tới cảnh giới tiên thiên. Dưới tình huống Kim Chiến Dịch đã có sự chuẩn bị thì làm sao còn tạo ra được sự uy hiếp. Đối mặt với đám tiên thiên cường giả đang xông tới, Hạ Nhất Minh vẫn thản nhiên. Hai tay hắn kết ấn giơ lên đầu. Vào lúc mà bàn tay của hắn lên tới vị trí cao nhất liền dừng lại, lật một cái.

Lật tay làm mây, vẫy tay tạo mưa...

Ngay khi bàn tay hắn lật lại, một cái bóng màu đen đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người. Toàn bộ không gian đang sáng sủa, dưới cái lật tay của Hạ Nhất Minh bóng đen lớn lên một cách nhanh chóng. Sau khi bàn tay hắn lật xuống hết, bóng đen đã bao phủ phạm vi mười trượng.

Không ai có thể hiểu được tại sao lại xuất hiện cảnh tượng đó. Nhưng khi cảm nhận được sự khác thường, thì từ trên đỉnh đầu đã có một luồng áp lực cực lớn ép xuống. Trong phạm vi mười trượng chợt trở nên tăm tối không còn chút ánh sáng mặt trời. Giống như thế giới đã đi vào ngày tận thế, khiến cho người ta chẳng còn sức mà chống đở. Ngay sau đó, tất cả mọi người đều cứng người nhìn cả khoảng không gian đè xuống. Cũng chẳng biết ai phải ra tiếng hét, nhưng lúc này không còn người nào lao tới hướng hai người Hạ Nhất Minh. Cảnh tượng trước nay chưa từng có đã khiến cho mọi người sợ vỡ mật. Tất cả đều kêu to rồi nhanh chóng bỏ chạy về bốn phương tám hướng, cố gắng thoát ra khỏi phạm vi mười trượng.

Ngày xưa, khi Kỳ Liên song ma gặp phải cảnh tượng này vẫn còn có dũng khí để mà chống lại. Nhưng lúc này, hơn mười vị tiên thiên cường giả bao gồm cả một vị Nhất đường thiên và một vị cường giả đỉnh túc đều không hẹn mà bỏ chạy trối chết. Tốc độ của mọi người rất nhanh nhưng tốc độ cửa trời sập xuống cũng càng nhanh hơn. Chỉ trong một cái nháy mắt, khoảng không gian chẳng còn chút ánh sáng. Trên mặt đất hoàn toàn bao phủ một màu đen tối.