Vũ Thần

Chương 91: Mười Ngày Ngủ Đông



- Không có.

Hạ Nhất Minh nhíu mày, niềm tin kiên định lúc trước bắt đầu trở nên dao động. Hắn nhìn về phía trước, cảm thụ linh khí thiên địa biến hóa. Hắn mơ hồ phát giác, khi hai người ở cách nhau không xa cùng hấp thu linh khí thiên địa làm cho linh khí thiên địa mỏng manh hơn rất nhiều. Nếu đơn thuần nói về hiệu quả thì thua xa so với việc một mình tu luyện. Đây cũng là lý do chủ yếu vì sao mọi người đều không hề có ý định kết bạn khi tiến vào Quỷ Khốc Lĩnh. Bởi vì tất cả mọi người chỉ mong có thể tận dụng cơ hội này để đạt được mức độ đột phá lớn nhất.

Lòng người đều như vậy, cho nên bất kể là cao thủ cảnh giới tam hoa, hay là cao thủ cảnh giới chân vạc, đều không hẹn mà cùng lựa chọn trở thành độc hành hiệp. Ý tưởng này kỳ thật cũng không sai lầm, nhưng có một điều kiện tiên quyết là: Tất cả mọi người tiến vào Quỷ Khốc Lĩnh đều không có tâm hại người mới được. Nếu có người trăm phương ngàn kế tiến vào nơi đây, cũng không là vì tu luyện đột phá, mà là vì mưu hại người để tiến vào, như vậy ở tình huống không biết rõ rằng an nguy của người ta rất có thể bị uy hiếp rất lớn.

Kim Chiến Dịch cũng không nói cho Hạ Nhất Minh, cho nên Hạ Nhất Minh tin tưởng rằng, tổ hợp ba người Hác Huyết như vậy chắc chắn là đã vài lần tiến hành, thậm chí còn tiến hành rất gần đây. Có thể tiến vào nơi đây, đều là những con cưng của trời thiên tư trác tuyệt. Nếu tình huống liên tục nhiều lần như vậy, khẳng định sẽ có người tìm được manh mối trong đó. Nếu ngay cả đông phương Đại Thân đệ nhất môn phái là Linh Tiêu Bảo Điện cũng không phát hiện ra, vậy càng chứng minh điều này.

Hạ Nhất Minh nhìn thấy ba người bọn họ đang tập trung tại một nơi trong Quỷ Khốc Lĩnh thì đã mơ hồ đoán được tính toán của bọn họ. Nhưng liên tiếp nhiều ngày mà bọn họ vẫn án binh bất động khiến niềm tin của Hạ Nhất Minh bắt đầu dao động. Hắn có chút hoài nghi, liệu có phải người bị bọn bọ đánh lén mà trở nên điên cuồng chính là bởi vì đã kết thù với bọn họ hay là bởi vì nhìn thấy điều gì không nên nhìn nên mới bị bọn họ diệt khẩu chăng. Như quả thật là như thế, có lẽ mình đã hơi nghĩ thần nghĩ quỷ rồi.

Bách Linh Bát quay đầu hỏi:

- Còn muốn giám thị tiếp nữa không?

Hạ Nhất Minh hơi giật mình, trong lòng hơi do dự. Tuy nhiên trong lòng hắn thủy chung có một nghi vấn, nếu trong lòng ba người này không có quỷ thì tại sao lại phải lừa gạt mình và Kim Chiến Dịch, và lại lặng lẽ hội tụ với nhau ở đây? Hắn cũng không tin rằng những người này không biết đạo lý, nhiều người ở cùng một chỗ thì hấp thu thiên địa linh khí sẽ kém hiệu quả đi rất nhiều. Cho nên cho dù bọn họ là không có gì ác ý, nhưng khẳng định là có tính toán khác, nếu không chắc chắn sẽ không tiến hành loại lựa chọn vụng về này.

Hạ Nhất Minh hơi gật đầu một cái, trầm giọng nói:

- Tiếp tục giám thị, ta muốn biết ba người bọn họ còn muốn làm gì?

Đúng lúc này, từ xa đột nhiên truyền đến một tiếng tru thê lương. Tiếng tru này giống như châm ngòi nổ, không chỉ có Hạ Nhất Minh nhìn về phía đó mà ngay cả ba người ở phía trước cũng đều không hẹn mà cùng đứng lên.

Lúc đầu tiếng tru còn khiến người ta cảm nhận thấy cảm xúc vô cùng đau đớn, nhưng dần dần, lý trí trong tiếng tru cũng biến mất. Dường như người đang tru lên bi ai này đang nhìn thấy mình bị âm sát khí nhập thể khiến cho thần trí biến mất.

Trong lòng Hạ Nhất Minh mơ hồ toát lên hàn khí mãnh liệt. Đây là người thứ hai bị thất bại, biến thành kẻ điên tuy nhiên chậm hơn 10 ngày so với người thứ nhất. Hơn nữa càng khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy tim đập nhanh chính là, từ trong tiếng kêu của hai người này, hắn nhận thấy thời gian mà bọn họ biến thành kẻ điên chênh lệch nhau khá xa.

Khi người thứ nhất vừa phát ta tiếng tru thì đã biến thành kẻ điên, mà người thứ hai này lại rõ ràng có một quá trình giãy dụa. Hạ Nhất Minh không đuổi thật nhanh phía sau đám người Hác Huyết, đồng thời trong lòng có nghi vấn, chắc chắn hắn sẽ xem nhẹ vấn đề này.

- Bọn họ động.

Thanh âm của Bách Linh Bát kịp thời truyền tới.

Hạ Nhất Minh lập tức nhìn về phía gáy Bách Linh Bát dường như minh bạch ý tứ của Hạ Nhất Minh, gáy của Bách Linh Bát lập tức biến thành một màn phẳng, xuất hiện những hình ảnh sắc nét. Trong hình ảnh, Hạ Nhất Minh có thể nhìn rõ ba người Hác Huyết đang thương nghị điều gì đó, mà vẻ mặt của bọn họ đều có một tia vui mừng. Sau một lát, bọn họ dường như đưa ra được quyết định, vì vậy rời khỏi chỗ đó, đi vào bên trong màn sương đen dày đặc.


Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng xoa xoa tay. Giữa lòng bàn tay của hắn cảm thấy có mồ hôi ấm, ngay cả trái tim hắn cũng đập kịch liệt. Chờ suốt 10 ngày, rốt cục cũng kết thúc. Hắn ra hiệu cho Bách Linh Bát, thấy gã gật đầu một cái, nhấc chân chạy theo. Sải bước của gã không lớn, đặt chân cũng cực nhẹ, gần như không có chút thanh âm nào. Hạ Nhất Minh nhìn động tác của gã, trong lòng thầm vô cùng cảm khái, nhớ lại lúc Bách Linh Bát lần đầu tiên rời khỏi núi, bước chạy huỳnh huỵch như địa chấn. Đảo mắt đã vài năm trôi qua, mình đã rất tiến bộ nhưng Bách Linh Bát cũng vậy.

Lúc này, nhìn động tác của Bách Linh Bát, cho dù là thuận phong nhĩ của Hạ Nhất Minh trong lúc gió núi lạnh lẽo thổi mãnh liệt cũng không thể phát hiện được tung tích của gã. Trừ khi khoảng cách của hai bên rất gần thì không thể trốn nổi Hạ Nhất Minh, nhưng nếu khoảng cách giữa hai bên đạt tới ba trăm thước, như vậy ba người Hác Huyết vĩnh viễn không thể nghe được chút âm thanh nào.

Thân hình Hạ Nhất Minh nhanh như điện quay trở về, ôm lấy bảo trư đang ngủ say trên mặt đất. Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng khều vào mũi của nó khiến nó tỉnh lại hơi khó chịu. Vừa mở mắt ra, nó đã thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Hạ Nhất Minh. Ánh mắt bảo trư nhanh chóng khôi phục sự linh hoạt. Năng lực mượn gió làm đà của bảo trư có thể nói là số một trong số tất cả các sinh vật mà Hạ Nhất Minh đã từng gặp.

Dựng một ngón tay lên Hạ Nhất Minh ra hiệu im lặng, thân thể bảo trư lập tức co rút lại, sau đó hô hấp của nó trở nên mỏng manh, gần như chỉ ngay lập tức đã trở nên không còn gì. Đồng thời, thân thể của nó cũng bắt đầu biến thành lạnh lẽo, tiếng tim đập của nó cũng nhỏ tới mức gần như không nghe thấy. Điều chỉnh hơi thở sinh mạng giảm xuống cực điểm, cho dù Hạ Nhất Minh đang cầm nó trên tay cũng khó có thể xác định rốt cục là nó còn sống hay đã chết.

Hạ Nhất Minh tấm tắc kỳ lạ, vô cùng khen ngợi năng lực của bảo trư có thể biến thành tình trạng này. Bảo trư cũng không phải lần đầu tiên thi triển thiên phú giả chết này, mà loại thiên phú này được Bách Linh Bát gọi là ngủ đông. Chỉ có điều, nhìn vẻ bề ngoài của bảo trư, trong lòng Hạ Nhất Minh có một suy nghĩ hơi ác, lợn... cũng biết ngủ đông sao?

Mang theo bảo trư đang tiến vào trạng thái ngủ đông, Hạ Nhất Minh lao nhanh, đuổi về phía xa. Hắn cần phải nhanh chóng tụ hội với Bách Linh Bát, xem rốt cục ba người kia tính toán gì.

Một bàn tay ôm bảo trư, tay kia thì vuốt truy tung khí trước ngực. Căn cứ thanh âm cực nhỏ do thứ này truyền tới, Hạ Nhất Minh đuổi theo một lộ trình cực kỳ chính xác. Suốt nửa canh giờ, Hạ Nhất Minh mới đuổi kịp Bách Linh Bát.

Khi thấy đồng bạn của mình, hắn không khỏi giật mình kinh ngạc. Bách Linh Bát không ngờ thiếu một cánh tay và một con mắt, nhưng nhìn thần sắc của gã, thương thế nghiêm trọng này dường như cũng không ảnh hưởng quá lớn tới gã. Hạ Nhất Minh lao tới như một mũi tên, ánh mắt hồ nghi nhìn. Hạ Nhất Minh trong đôi mắt lóe lên một ngọn lửa. Giờ phút này, hắn rốt cục bất chắp tất cả, cho dù bị đám người Hác Huyết phát hiện, hắn cũng không tiếc trả giá, đánh chết toàn bộ ba người đó, cũng giống như ngày xưa giết chết Xà Nho và Tác Qua không thèm để ý tới gì khác.

- Bách Huynh, ngươi bị thương?

Hạ Nhất Minh đằng đằng sát khí hỏi.

Bách Linh bát vẫn yên lặng, chỉ có đôi mắt như bảo thạch chớp động hào quang. Khi nhìn thấy động tác và thanh âm thân thiết đầy kích động của Hạ Nhất Minh, không hiểu sao gả cảm nhận được một loại lực lượng không hề có trong danh sách của gã. Sau một lát, hào quang trong mắt gã tan đi, gã bình tĩnh nói:

- Ta không bị thương.

- Vậy cánh tay và ánh mắt của ngươi...

Bách Linh Bát nhẹ nhàng chỉ về phía trước, nói:

- Ta tách một bộ phận thân thể ra, đặt trên mặt đất. Một khi bọn họ đi ra liền bám vào đế giày của họ.

Hạ Nhất Minh hơi giật mình, lúc này mới nhìn về phía trước. Đập vào mắt hắn không ngờ là một sơn động đen ngòm, sâu không lường được.