Vũ Thần

Chương 93: Sự Khác Nhau Của Những Kẻ Điên



Thân ảnh ba người Hác Huyết chớp động, lần lượt rời khỏi sơn động. Bọn họ cũng không phải cùng nhau đi ra mà là phân biệt rời khỏi. Sau khi Hác Huyết xác định lân cận không có ai mới ra hiệu cho hai người kia đi ra. Tuy rằng biết rõ bọn họ không có khả năng nhìn thấy mình nhưng Hạ Nhất Minh vẫn hơi thu người lại theo bản năng.

Theo thời gian quan sát, hắn và Bách Linh Bát đã biết trên người Hác Huyết chắc chắn có năng lực đặc thù hoặc dụng cụ đặc biệt nào đó khiến thị lực của y hơn hẳn người thường trong hoàn cảnh này. Tuy rằng khả năng đó không thể mạnh mẽ như của Bách Linh Bát nhưng cũng không thể khinh thường. Đối với những kẻ tanh máu và hung tàn thế này thì dù cẩn thận bao nhiêu cũng là không đủ.

Ba người bọn họ nói chuyện với nhau ở bên ngoài động một chút rồi cũng đi về một phía. Nhìn vẻ mặt thoải mái của họ thì biết bọn họ căn bản không hề đặt những gì đã xảy ra ở sơn động vào trong lòng. Nếu Hác Huyết xác định là an toàn, hai người còn lại rõ ràng cũng lơi lỏng rất nhiều. Cho đến khi bọn họ đi thật xa cũng không hề phát hiện ra rằng mặt đất dưới chân bọn họ đã có thêm một tầng thổ nhưỡng thật mỏng không giống bình thường.

Khi ba người bọn họ đã hoàn toàn ly khai, Hạ Nhất Minh mới đứng hẵng dậy, ôm lấy bảo trư đang ngủ đông và Bách Linh Bát cùng nhau đi tới cửa động. Khi bọn họ đi tới cửa động, mặt đất lập tức xuất hiện rất nhiều điểm sáng mầu bạc. Những điểm sáng này hội tụ lại rất nhanh thành một đám chất lỏng màu bạc chảy tới dưới chân Bách Linh Bát. Bách Linh Bát cúi đầu nhìn thoáng qua đám chất lỏng đang trèo lên bám lấy chân mình và thu nhỏ lại bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, đồng thời cánh tay bị thiếu của Bách Linh Bát cũng sinh trưởng bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Hạ Nhất Minh hâm mộ nhìn năng lực đặc biệt có một không hai này, nhưng hắn không hề dám có ý niệm cắt tay để thử. Sau một lát cánh tay của Bách Linh Bát đã hoàn toàn dài ra như bình thường.

Sau đó gã nâng tay nhẹ nhàng vẫy về phía cửa động, một viên châu lập tức quay tròn lăn từ bên trong ra. Viên châu này như thể có sinh mạng, lăn tới dưới chân Bách Linh Bát thì không ngờ tiếp tục lăn thẳng lên người gã, đi tới trước hốc mắt của gã. Bách Linh Bát đưa tay lên mở rộng hốc mắt ra, viên châu này lập tức tự động lăn vào. Bách Linh Bát nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má, hai mắt lại khôi phục bình thường. Cơ mặt Hạ Nhất Minh co giật kịch liệt. Nếu chưa biết lai lịch của Bách Linh Bát và không biết năng lực biến hình cực mạnh này của gã nên đã có lực miễn dịch nhất định, chỉ sợ Hạ Nhất Minh đã nôn mửa. Cảnh tượng thu tròng mắt trở về bản thân quả thật có một cảm giác khủng bố và ghê tởm không thể tưởng tượng nổi.

Cố gắng đè ép cảm giác khó chịu trong lòng, Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu. Âm sát khí rét lạnh như băng một khi hút vào trong cơ thể lập tức bị đan điền của hắn vui vẻ thu nhận không chút khách khí, cho dù Hạ Nhất Minh muốn thể nghiệm một lần chống đở âm sát khí như thế nào cũng không thể được.

Hạ nhất Minh nhẹ nhàng vỗ vào đan điền thần kỳ của mình rồi ngẩng đầu lên nhìn vào gáy Bách Linh Bát đang biến thành màn hình, phát lại toàn bộ những điều vừa phát sinh trong sơn động. Mặt mũi Hạ Nhất Minh cực kỳ ngưng trọng. Thần công thuận phong nhĩ của hắn tuy rằng lợi hại nhưng dưới tình huống không dám để lộ thì cũng không thể nghe rõ ràng được toàn bộ. Hắn trầm ngâm một lát rồi đi vào góc trong cùng âm u của hang động, quả nhiên thấy màu đỏ của máu vẫn chưa ngấm hết vào đất.

Bách Linh Bát lặng lẽ đi tới sau lưng hắn nói:

- Bọn họ đang tìm mục tiêu kế tiếp.

Hạ Nhất Minh hơi hơi gật đầu, vô số ý niệm xoay chuyển trong đầu, rốt cục hắn trầm giọng nói:

- Ta hiểu vì sao lúc trước đó bọn họ lại không động thủ, chính là để chờ tới khi có người không chịu nổi, bị âm sát khí xâm nhập mà trở nên điên cuồng. Lúc đó bọn họ mới chính thức cuộc săn.

Nói tới đây, trên mặt Hạ Nhất Minh hiện lên một tia ác độc. Ba người bọn họ quả thật lả đi săn, nhưng con mồi lại không phải dã thú bình thưởng mả chính là nhân loại. Bách Linh Bát lẳng lặng đứng bên cạnh, dường như không hề có cảm giác gì đặc biệt.

Hạ Nhất Minh trầm tư một lát hỏi:

- Bách huynh, hạt châu mà bọn họ lấy đi là cái gì vậy?

- Ta không biết nhưng căn cứ phân tích thì trong hạt châu này hẳn là hội tụ tất cả tinh hoa năng lượng của người kia.

Bách Linh Bát chậm rãi nói:

- Dưới tình huống đặc biệt, vật như vậy có thể phát huy tác dụng không ai có thể thay thế.

Vẻ mặt Hạ Nhất Minh khẽ động, hỏi:

- Ngươi có thể suy luận ra được không?

- Không thể.

Bách Linh Bắt không chút do dự nói:

- Tư liệu quá ít không thể suy luận. Tuy nhiên đối với nhân loại các ngươi, khối huyết châu và năng lượng thạch có thể có công năng tương tự.

Hạ nhất Minh tức giận hít một hơi thật sâu. Dùng ngón chân nghĩ cũng biết giá trị của quyết châu nảy không phải là nhỏ, nếu không ba người Hác Huyết sao có thể làm ra chuyện nguy hiểm như vậy.

Hạ Nhất Minh hơi xoay chuyển tròng mắt, liền thẳng thắn nói:

- Nếu ta tính không sai thì huyết châu này chắc chắn có quan hệ tới việc thăng tiến lên Tôn Giả.

Hắn dừng lại một chút, trong đầu đột nhiên nảy lên một ý niệm:

- Có lẽ sau khi ăn huyết châu xong thì có thể trực tiếp hóa thần binh lợi khí thành sương, trở thành Tôn Giả.

Trong mắt Bách Linh Bát lóe lên một đạo hào quang không thuộc về nhân loại nói:


- Không có khả năng đó.

Hạ rất Minh rất ngạc nhiên hỏi:

- Sao ngươi biết?

- Căn cứ suy tính của ta, bên trong huyết châu ẩn chứa toàn bộ tinh hoa sinh mạng của người đã chết nhưng đồng thời cũng hấp thu cả âm sát khí. Nếu trực tiếp nuốt vào...

Bách Linh Bát không ngờ khẽ nhếch miệng, nói tiếp:

- Trừ phi hắn muốn tự sát hoặc là muốn điên, nếu không sẽ không chọn phương thức như vậy để xử lý hạt châu đó.

Hạ Nhất Minh há to miệng như thể phát hiện ra một đại lục mới:

- Hóa ra Bách huynh cùng biết cười nhỉ.

Hắn ngạc nhiên như vậy là bởi vì quen biết nhau mấy năm nhưng đây là lần đầu tiên Bách Linh Bát lộ ra biểu tình như vậy trong khi nói chuyện. Nhưng biểu hiện này gần như chỉ trong nháy mắt mà thôi, ngay sau đó khuôn mặt Bách Linh Bát lại biến thành một bức tượng gỗ, thậm chí cho dù Hạ Nhất Minh có giật mình kinh hãi hô to thì gã vẫn không hề có gì đáp lại.

Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, tuy nhiên gã đã có lần đầu tiên tươi cười như vậy lần thứ hai hẳn là cũng sẽ xảy ra.

Xa xa lại vang lên tiếng kêu thê lương liên miên không dứt. Sắc mặt Hạ Nhất Minh lập tức trầm hẳn xuống, tuy nhiên sau khi nghiêng tai lắng nghe một chút thì vẻ mặt lập tức lộ vẻ quỷ dị.

Những tiếng tru này không ngờ không phải xuất phát từ một người mà là có hai người điên không ngừng tru lên. Tuy rằng tiếng kêu của những người điên cuồng đó đều khá giống nhau nhưng vẫn có sự khác biệt nho nhỏ. Hạ Nhất Minh lắng nghe hồi lâu rồi hỏi:

- Bách huynh, ngươi có cảm thấy có một thanh âm khá quen thuộc hay không?

Bách Linh Bát khẽ gật đầu nói:

- Thanh âm nảy chính là của một kẻ điên tự nhiên. Nếu ta đoán không sai thì khi ba người kia tới săn thì gặp phải người điên tự nhiên kia.

Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng lên, nói:

- Cái này gọi là ác giả ác báo. Chúng ta đi xem đi.

Hắn xoay người đi về phía sơn động truyền ra thanh âm kia. Trong Quỹ Khốc Lĩnh, nếu những người khác nghe thấy tiếng người điên cuồng tru lên, khẳng định sẽ phải tránh đi rất xa, nhưng Hạ nhất Minh thì làm ngược lại.

Sau một lát, hắn đã đến gần nơi phát ra tiếng gầm rú mãnh liệt kia. Còn chưa tới nơi, hắn đã cảm ứng được những khí tức hùng mạnh từ đó truyền tới.

Hạ Nhất Minh quay người đi ra phía sau lưng Bách Linh Bát để xem tường thuật trực tiếp. Ở trên màn ảnh sau gáy Bách Linh Bát là hai bóng người cao lớn đang quấn lấy nhau theo một phương thức rất độc đáo. Hai người này đều là nhân loại hoặc đã từng là người rất có trí tuệ hơn người, nhưng giờ phút này họ lại như hai con dã thú hung mãnh, xông vào nhau cắn xé như người thường.

Bọn họ đều há miệng rộng cực hạn như bồn máu, cắn thẳng vào đối phương không chút lưu tình, hơn nữa còn không hề để ý tới thương thế của bản thân. Khắp nơi máu thịt văng tứ tung, vượt xa tưởng tượng của người thường.

Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Bách Linh Bát. Theo ngón tay của hắn di động, hình ảnh trên màn hình cũng điều chỉnh theo. Lập tức Hạ Nhất Minh nhìn thấy ba người Hác Huyết đang ẩn núp ở một bên. Tuy nhiên giờ phút này, vẻ mặt của bọn họ đều có thần sắc cực kỳ bất đắc dĩ.

Điều chỉnh lại hình ảnh trở về hai người đang điên cuồng đánh nhau không ngừng, Hạ Nhất Minh cẩn thận quan sát, sau một lát thì rốt cục phát hiện sự khác biệt. Tuy rằng hai người này đều là bởi vì hấp thu âm sát khí mà trở nên điên cuồng, người ngoài nhìn vào dường như không hề có gì khác nhau, nhưng sau một thời gian cắn xé đánh nhau thì rõ ràng đã có khác biệt.

Có thể nói là từ đầu thì hai người căn bản là không cùng một cấp bậc. Lúc đầu, một người điên trong đó tưởng như chiếm ưu thế tương đối lớn, đánh cho người còn lại gào khóc thảm thiết không ngừng, nhưng người bị đánh kia càng lúc càng hăng, cứ mỗi lần bị đánh ngã xuống đất lại gia tăng sức mạnh vả tốc độ. Tuy rằng biên độ gia tăng cũng không lớn nhưng quá trình này cứ tích lũy chậm rãi, dần dần trở nên rất khả quan.

Nửa canh giờ trôi qua, người điên thứ hai đã có sức mạnh tương đương với người kia, tiếp đó người điên yếu thế lúc đầu dần dần chiếm được ưu thế. Trong đầu Hạ Nhất Minh chợt nổi lên một ý niệm, hắn ghé vào tai Bách Linh Bát nói nhỏ mấy câu. Bách Linh Bát khẻ gật đầu quay người bước đi.

Thắng bại trên chiến trường tưởng như được định đoạt ngay từ đầu thì người yếu hơn giờ lại rõ ràng vặn đứt cả đối phương. Y giơ cao chiếc đầu đối phương, rú lên điên cuồng. Nhưng cũng đúng lúc đó, một tiếng rú điên cuồng chợt vang lên ở phương xa. Kẻ điên này hơi giật mình, tiếp đó hai chân lao đi cực nhanh về phía xa.

Ba người Hác Huyết ở phía xa đang định ra tay lập tức trợn mắt cứng lưỡi, vẻ mặt cực kỷ phấn khích.