Vũ Thần

Chương 95: Quyết Tâm



Hạ Nhất Minh giơ tay chụp viên châu vào trong tay. Thể tích của nó cũng không lớn, khẽ đặt trên tay không hề gì, nhưng bậc đại sư võ đạo như Hạ Nhất Minh lại có thể cảm ứng được luồng sức mạnh kinh khủng ẩn chứa trong đó. Hai hàng lông mày của hắn hơi nhíu lại, cảm thấy kỳ lạ vì một huyết châu nho nhỏ không ngờ có thể ngưng tụ lực lượng khổng lồ như vậy.

Do dự nửa ngày, Hạ Nhất Minh thật cẩn thận truyền chân khí vào trong huyết châu. Hắn muốn kiểm tra xem bên trong huyết châu có ẩn chứa bí mật gì hay không.

Ngay sau đó, thân hình Hạ Nhất Minh khẽ rung lên, sắc mặt hắn mơ hồ trắng bệch. Ngay khi chân khí vừa tiến vào huyết châu, tinh thần ý thức của hắn có cảm giác tương liên, cũng giống như lần đầu tiên tiếp xúc với hắn khiến hắn có một cảm giác thân bất do kỹ.

Trước mắt hắn là hào quang màu máu vô củng vô tận, dường như toàn bộ thế giới đều bị màu đỏ máu này bao phủ. Trong tai hắn dường như nghe tiếng đập kỳ dị nào đó. Hắn ngưng thần lắng nghe, cảm thấy tiếng đập này có phần tương tự so với tiếng tim đập. Đến lúc này, sắc mặt Hạ Nhất Minh rốt cục biến đổi, chẳng lẽ huyết châu này chính là một sinh mạng thể đặc thù nào đó sao?

Hắn rùng mình một cái, thần trí lập tức thanh tỉnh lại. Nhìn huyết châu nhỏ bé trong tay, Hạ Nhất Minh vẫn cảm thấy hơi lạnh người. Trong lòng hắn khẽ động, nghĩ tới những dị năng của Bách Linh Bát, thuận tay đưa huyết châu tới nói:

- Bách huynh, ngươi có thể nhìn ra rốt cục thứ này sử dụng thế nào không?

Bách Linh Bát cầm huyết châu trên tay, ánh mắt y lập tức sáng lên, thậm chí dù đang ở trong màn sương đen vẫn sáng như đèn. Tiếp đó, một đạo hào quang quét qua huyết châu tới lui vài lần, sau đó đôi mắt của Bách Linh Bát mới tối xuống.

- Đây lả một loại sinh vật thể mới được phát hiện.

Giọng của Bách Linh Bát vẫn ổn định như trước. Hạ Nhất Minh mặt nhăn mày nhó, hỏi:

- Sinh vật thể gì?

Bách Linh Bát nhìn vào mắt Hạ Nhất Minh, ánh mắt như đang hỏi, vấn đề đơn giãn như vậy mà ngươi cũng không biết sao?

Hạ Nhất Minh trong lòng hổ thẹn, hơi hơi ôm quyền thi lễ về phía y, vẻ mặt cười tủm tỉm.

Bách Linh Bát lắc lắc đầu, nói:

- Đây là thứ sinh trưởng từ thân thể một loại sinh vật nào đó. Trong huyết châu này bao hàm năng lượng sinh mạng mà sinh vật đó có khi còn sống, thậm chí ngay cả những tiềm năng cũng đều ngưng tụ lại trong đó.

Hạ Nhất Minh nghĩ tới biểu hiện điên cuồng của người này và hạn chế nửa canh giờ, mơ hồ hiểu được ý của Bách Linh Bát.

Hắn trầm giọng hỏi:

- Chiếm được thứ này ngươi có thể suy đoán được công dụng của nó không?

Bách Linh Bát nói:

- Chỉ cần có vật tư trong tay, ta liền có thể nghiên cứu lai lịch và công dụng của nó.

- Thật tốt quá.

Hạ Nhất Minh hai mắt rạng rỡ.

- Ngươi nghiên cứu nhanh lên nhé.

Bách Linh Bát khẽ gật đầu, xoay người. Hạ Nhất Minh hơi giật mình, ôm bảo trư bước nhanh đuổi kịp, dò hỏi:

- Bách huynh ngươi muốn đi đâu?

- Trở về.

- Trở về?

Hạ Nhất Minh không hiểu ra sao cố hỏi:

- Trở về đâu?

- Dãy núi Hồi Hột.

Hạ Nhất Minh lão đảo, suýt nữa té ngã trên đất, trên mặt xám đen, nói:

- Bách huynh, ngươi đừng nói giỡn.

Bách Linh Bát không ngờ là muốn trở về sơn động ở tây bắc, nơi bọn họ xuất phát. Nếu y thực sự quay lại một chuyến, có trời mới biết cần bao nhiêu thời gian. Tóm lại, lúc này Hạ Nhất Minh tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.

Bách Linh Bát dừng bước chân, nói:

- Ta không nói giỡn.

Vẻ mặt của y cực kỳ chân thật. Hạ Nhất Minh há hốc mồm hỏi:

- Vì sao phải trở về?

- Ngươi muốn ta nghiên cứu lai lịch phương thức tổ hợp và cách sử dụng của thứ này, ta phải sử dụng một ít dụng cụ để phân tích và thiết lập công thức tính toán.

Lúc này Hạ Nhất Minh mới giật mình, hắn dỡ khóc dỡ cười đoạt lấy huyết châu từ tay Bách Linh Bát, nói:

- Bách huynh, đa tạ ý tốt của ngươi. Tuy nhiên ta nghĩ rằng cứ để ta chậm rãi nghiên cứu thứ này là được rồi.

Bách Linh Bát chìa hai tay ra vẻ bất đắc dĩ. Hạ Nhất Minh thấy vậy hồ nghi hỏi:

- Bách huynh, động tác đó của ngươi là học của ai vậy?

- Ngươi!

Bách Linh Bát sảng khoái hồi đáp.

Hạ Nhất Minh lập tức bật cười không nói gì. Tuy nhiên trong lòng hắn cũng có chút tự đắc, ngay cả Bách Linh Bát cũng bắt đầu bắt chước chính mình, xem ra vài năm này tiến bộ của mình quả thật rất lớn.

Hạ Nhất Minh mở nhẫn bạc ra, lấy một chiếc bình ngọc trống, cẩn thận đặt huyết châu vào trong. Sau đó, hắn cũng để cả bình ngọc và cây trường tiên mới thu được vào trong không gian trong nhẫn. Có không gian lúc nào cũng mang theo bên người này quả thật cực kỷ tiện lợi cho Hạ Nhất Minh. Đi tới một nơi xa, Hạ Nhất Minh đào một cái hố thật sâu, chôn người điên đã chết.

Tuy rằng hắn biết, biện pháp tốt nhất chính là làm như bọn Hác Huyết, huỷ diệt hoàn toàn thi thể, đó mới chân chính là hủy thi diệt tích, tiêu diệt hậu hoạn. Nhưng Hạ Nhất Minh không có loại dược vật quỹ dị đó, cũng không có tâm địa cứng rắn, cuối cùng vẫn chôn cất người này tử tế.

Lúc này hắn cũng không cùng với Bách Linh Bát truy tìm loạn khắp núi, bởi vì hành tung của ba người kia đã hoàn toàn bị Bách Linh Bát nắm giữ. Sau ba đợt kinh biến này, Hạ Nhất Minh đã phát hiện, tuy rằng ba người kia dụng tâm hiểm ác nhưng bọn họ hạ sát thủ đều nhằm vào cao thủ cảnh giới tam hoa. Mà những người Hạ Nhất Minh quen biết cơ bản đều lả hạng thiên tài xuất chúng, bởi vậy Hạ Nhất Minh cũng không tính toán ra tay ngăn cản. Dù sao, ba người bọn họ cũng không phải dễ chọc, hơn nữa thế lực phía sau bọn họ cũng không phải là nhỏ. Hạ Nhất Minh cũng chưa thương người tới mức xuất đầu kết thù hận vì mấy kẻ không quen biết kia.

Hắn mang theo Bách Linh Bát, đi theo hướng ngược lại tới một địa điểm u tĩnh. Tiếp đó, hắn để Bách Linh Bát hộ pháp cho hắn, còn bản thân hắn thì hấp thu linh khí trời đất xung quanh, muốn tận lực đề cao thực lực bản thân. Nếu lả người bình thường, căn bản không thể cảm nhận được thời gian trôi trong hoàn cảnh này. Nhưng dù tu vi võ đạo tới cảnh giới như Hạ Nhất Minh, bọn họ đương nhiên có thể thông qua biến hóa sinh lý của bản thân mà tính toán được đại khái thời gian từ khi tiến vào màn sương đen.

Nếu không, ở trong này quá một tháng, để âm sát khí xâm nhập vào cơ thể, lúc đó mới là khóc không ra nước mắt. Cứ như vậy, bảy ngày trôi qua. Trong vòng bảy ngày này, Hạ Nhất Minh đương nhiên đã hấp thu rất nhiều linh khí của trời đất, nhưng so với trọng lượng của màn sương đen này thì chỉ là chín trâu mất sợi lông, không đáng nói tới.

Tuy nhiên, trong bảy ngày này, bất kể Hạ Nhất Minh sử dụng biện pháp gì, hắn đều bi ai phát hiện, bản thân mình thủy chung không thể tập trung toàn bộ tinh lực. Mỗi khi hắn muốn dứt bỏ hết thảy ý niệm, trong đầu hắn lại không kìm nổi hiện lên hình ảnh của mấy người điên kia, đặc biệt là ánh mắt của họ ngay trước lúc tử vong, thần sắc phức tạp biểu lộ trong đôi mắt khiến hắn khó có thể quên nổi.

Ánh mắt mang theo một tia vui mừng và cả sự lưu luyến đối với sinh mạng đã xúc động nội tâm Hạ thất Minh rất sâu. Đã mấy lần hắn muốn huỷ diệt những hình ảnh đó khỏi tâm tư nhưng hiệu quả đạt được đều không tốt. Mỗi khi đầu óc vận chuyển, nói tới ánh mắt, trong lòng hắn đều sinh ra một cảm giác như thể tội lỗi, hơn nữa cảm giác này dường như có xu thế càng ngày càng sâu đậm.

Hiển nhiên hắn biết, đây không phải sai lầm của hắn nhưng loại cảm giác này như thể cỏ dại gặp mưa xuân, cứ thế mọc lên ùn ùn, căn bản là không thể áp chế. Tuy nhiên hắn cũng hiểu, một khi để ba người Hác Huyết biết mình giám thị bọn họ, vậy tuyệt đối là một trận quyết chiến không chết không ngừng, mà hắn thì không chắc có thể mỉm cười cuối cùng sau cuộc chiến.

Đang hoảng hốt, từ phương xa lại truyền tới một tràng tiếng kêu thê lương. Cơ mặt Hạ Nhất Minh mơ hồ co rúm lại, tâm tư trầm xuống. Người thứ sáu rồi... Trong bảy ngày, đã có hơn mười người không thể chịu đựng áp lực của âm sát khí mả trở nên điên cuồng.

Khi những người này vừa mới trở nên điên cuồng, họ đều không kìm nổi cảm giác tuyệt vọng mà phát ra tiếng kêu thảm thiết cuối cùng. Nhưng chỉ có Hạ Nhất Minh mới nhận ra sự khác biệt rất nhỏ trong những tiếng kêu đó.

Từ trong những tiếng kêu gào thảm thiết đó, Hạ Nhất Minh có thể dễ dàng nhận ra những người nào là không thể chịu được áp lực, những người nào là bị ba người Hác Huyết đánh lén.

Trong bảy ngày này, ba người Hác Huyết cũng không thường xuyên ra tay mà cho tới tận lúc này, bọn họ mới ra tay lần thứ sáu. Có lẽ, cũng chỉ có tần suất như vậy, bọn họ mới không bị người khác phát hiện.

Hít một hơi thật sâu hai tay Hạ Nhất Minh đã vô tình nắm chặt lại. Hai tư tưởng tương phản giằng co trong đầu hắn khiến hắn có cảm giác tiến thoái lưỡng nan. Thật lâu sau, hắn ngẩng đầu, trong mắt dường như lại thấy một đôi mắt đen kịt. Đây là một đôi mắt hoàn toàn xa lạ, nhưng trong đôi mắt này lại toát ra thần sắc cực kỳ rung động lòng người. Đây là nỗi vui mừng vì sinh mạng được giải thoát, nhưng cũng có cả sự lưu luyến đối với cuộc sống...

Hạ Nhất Minh chậm rãi thở dài một tiếng, hắn rốt cục phát hiện chính mình vẫn không thể làm được như mấy lão già trăm tuổi, không để ý gì tới tất cả, cho dù tính mạng của người khác cũng không hề thấy. Hắn biết lựa chọn của mình trong mắt người khác thực sự là ngu ngốc không thể tin nổi. Nhưng hắn vẫn đưa ra lựa chọn này...

Hắn lấy nhẫn bạc ra, mở không gian thần kỳ bên trong, lấy một đôi giày và một bộ quần áo đen. Thân hình hắn run run, lập tức xương cốt thu nhỏ lại. Hắn rón ra rón rén thay giày và quần áo, nhẹ nhàng đưa tay vuốt lên mặt một cái, sau một lát, khuôn mặt của hắn có một chút thay đổi, tuy rằng không có bộ dáng xấu xí mắt lé mũi lệch nhưng cho dù là cha mẹ hắn đứng trước mặt cũng đừng mơ có thể nhận ra đây là Hạ Nhất Minh.

Tiếp đó, hắn gỡ túi da dưới nách, cùng với quần áo tùy thân, tất cả đều nhét vào không gian trong chiếc nhẫn bạc.

- Ngươi quyết định rồi à?

Thanh âm của Bách Linh Bát truyền tới từ cách đó không xa. Tuy rằng Hạ Nhất Minh không hề nói gì nhưng hành động của hắn đã nói ra ý đồ của hắn. Thân thể Hạ Nhất Minh hơi cong lại, hắn trầm giọng nói:

- Đúng vậy, ta quyết định rồi.

- Thế lực sau lưng ba người bọn họ rất lớn. Không hối hận chứ?

- Ta đích xác hối hận.

Hạ Nhất Minh nhìn phương xa nghiêm giọng nói:

- Ta hối hận, vì sao không ngăn cản bọn chúng sớm một chút.

Hắn đi tới trước người Bách Linh Bát, duỗi một tay ra. Bách Linh Bát lẳng lặng nhìn hắn, rút cục cũng duỗi cánh tay của y ra. Hào quang chợt lóe, trong tay Hạ Nhất Minh đã có thêm một thanh xoa kiếm sắc bén có hình dáng kỷ lạ...