Ở trên tay Bảo Trư là một cây đại thụ, tuy rằng nhìn qua không quá lớn, nhưng nếu so sánh với
thân hình nó thì giống như việc con kiến mà tha con voi vậy. Nhìn hai móng trước của Bảo Trư đang giơ đồ vật lên cao,
hai chân sau lắc lư mà đi tới, Hạ Nhất Minh thật không biết nói lời nào với nó. Hắn không cần nghĩ ngợi, tiến lại gần
Bảo Trư. Mặc dù sương mù dày đặc cùng với Hạ Nhất Minh hòa làm một, nhưng đối với con mắt Hỏa Nhãn Kim Tinh của Bảo Trư
mà nói, không có cách nào ngăn cản tầm mắt của nó, cho nên khi Hạ Nhất Minh tới gần, đã bị phát hiện. Khi nhìn thấy
khuôn mặt xám đen của Hạ Nhất Minh, tròng mắt Bảo Trư bổng xoe tròn, đảo qua đảo lại vài cái, nghĩ ngợi một lát, lập
tức cầm đồ vật kia hướng Hạ Nhất Minh đưa tới. Đồng thời cái đuôi của nó phe phẩy, mũi hơi nhíu lại, cho dù nhìn thế
nào cũng biết rằng tiểu gia hỏa này đang tìm cách lấy lòng Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh trong lòng đang phẫn nộ lập tức triệt để tan biến, hắn lắc đầu đành chịu, mặc dù vừa rồi đã quyết định,
nếu như là gặp được Bảo Trư phải ra sức bo nó mấy cái, làm cho nó biết không nên chạy loạn trong những khu vực nguy
hiểm. Nhưng mà trong khoảnh khắc hắn thực sự gặp được Bảo Trư, suy nghĩ này lại lập tức biến mất, ngược lại còn thêm
một phần vui mừng và nhẹ nhõm. Hắn đã xem Bảo Trư như người nhà từ lúc nào mà không biết. Hạ Nhất Minh giơ tay tiếp
nhận cây đại thụ, Bảo Trư lập tức dùng tứ chi ôm chặt cây đại thụ. Đây là động tác mà Tiểu Gia Hỏa này hay dùng khi
nhìn trúng một món bảo bối. Hạ Nhất Minh hung hăng liếc nó một cái, Bảo Trư không dám thất lễ, mà chầm chậm bỏ tay
xuống, dần lui về phía sau Hạ Nhất Minh.
Nếu nói lúc đầu tới đây, Hạ Nhất Minh còn có một ít hứng thú muốn tìm kiếm nguyên nhân của Ngàn Năm Đại Kiếp rốt cuộc
là cái gì. Nhưng sau khi phát hiện ra trong hình ảnh của Bách Linh Bát, là một đầu Cự Mãng khổng lồ, thì chút hứng thú
đó của hắn cũng tan biến mất. Cự Mãng lớn như vậy quả thực quá mức rợn người, Hạ Nhất Minh thật sự không dám trêu trọc
tới nó, khả năng của hắn bây giờ còn chưa thể địch lại siêu cấp linh thú.
Dưới sự giúp đỡ của Vân Vụ lực Hạ Nhất Minh đã lặng lẽ an toàn rời ra khỏi cấm địa, theo sát sau hắn là Bách Linh Bát.
Dường như cũng biết trên núi là thứ không dễ trêu trọc, Bách Linh Bát lần này biểu hiện đặc biệt dứt khoát, tốc độ so
với lúc trước nhanh hơn một bậc.
Cho đến khi hai người rời khỏi cấm địa, Hạ Nhất Minh mới thả lỏng tâm thần, nhưng hắn chợt tự hỏi chính mình: "Tại sao
thoát ra khỏi cấm địa lại dễ dàng đến như vậy?", làm cho trong lòng của Hạ Nhất Minh hết sức hồ nghi. Ngày xưa, Kim
Chiến Dịch đề cập đến đỉnh núi trên Quỷ Khốc Lĩnh, vẻ mặt cực kỳ uy nghiêm, tuyệt đối là trước đó chưa từng có, cho nên
khi Hạ Nhất Minh tiến vào trong đó luôn nơm nớp lo sợ. Nhưng mà sau khi bản thân hắn đã từng vào, cộng với Bảo Trư ở
nơi này chạy loạn lung tung, không những thế, ở đâu còn khiêng thêm một cây đại thụ trở về, mà kết quả là vẫn bình yên
vô sự.
Do đó, tuy Hạ Nhất Minh cảm thấy rung động khi biết trên đỉnh núi cấm địa là một con siêu cấp mãng xà, nhưng hắn lại hồ
nghi về việc khoa trương quá mức sự nguy hiểm mà nhiều người đã nhắc, khi nói tới cấm địa vùng đất Quỷ Khốc Lĩnh. Nhưng
mà hắn lại không biết cho dù người khác có tuyệt kỹ Vân Vụ đi chăng nữa cũng không dám đem màn sương dày đặc bên trong
đó hút vào thân thể, đặc biệt là trên đỉnh núi cấm địa, nơi mà Thiên Địa Lực tỉ lệ thuận với Âm Sát Khí, hấp thu càng
nhiều Thiên Địa lực ở nơi đây cũng giống như hấp thu càng nhiều Âm Sát Khí, từ đó việc tiến hóa thành kẻ điên chỉ là
việc sớm muộn mà thôi. Cho nên ngoài Hạ Nhất Minh có được đan điền kỳ dị không sợ Âm Sát Khí ra, người ngoài cho dù là
cấp bậc Tôn Giả cũng không ngu ngốc mà đâm đầu vào nơi mà, bản thân biết chắc rằng đó là cửa Tử.
Còn Bảo Trư thì lai lịch khó đoán, có thể tại nơi đây thong dong đi tới đi lui, tự nhiên cũng có đạo lý riêng của chính
nó, điều này thì bây giờ Hạ Nhất Minh vẫn chưa hiểu được. Hạ Nhất Minh đem đại thụ đặt xuống, ánh mắt sáng ngời nhìn về
phía Đại Thụ mà Bảo Trư đang cố sức ôm chặt lấy, trên mặt hắn dần lộ ra một nụ cười xấu xa. Bảo Trư dường như phát hiện
được ý tứ của hắn, khẽ rùng mình, đôi con ngươi xoay chuyển, nhanh nhẹn chui tọt vào trong hốc cây. Hạ Nhất Minh trong
lòng thầm hồ nghi, Bảo Trư từ khi nào học được tuyệt kỹ này?
Ý nghĩa của hắn chỉ vừa chớp động, thì Bảo Trư từ dưới đại thụ chui ra, hơn nữa còn chủ động đi tới bên cạnh Hạ Nhất
Minh. Trên hai tay nó dường như là một tấm da đen tuyền, nó vừa đưa tới, cái đuôi vừa lúc lắc dường như rất vui sướng
khi dâng vật quý cho Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh sững sờ một chút, nhìn vào tấm da rồi chỉ chính mình nói:
"Cho ta?"
Bảo Trư liên tục gật đầu, cái mũi lần nữa nhíu lại, trong miệng lại phát ra tiếng kêu khẽ: "hừ.. hừ..."
Ở trong cấm địa, Bảo Trư cũng biết đó là nơi nguy hiểm, cho nên nó không có phát ra bất cứ âm thanh gì, nhưng đến nơi
này, nó lại biểu hiện ra dáng vẻ bất cần vốn có, nhìn nó làm cho người ta dễ cảm nghĩ là nó đang hãnh diện vì một nhiệm
vụ khó khăn đã được hoàn thành. Hạ Nhất Minh dở khóc dở cười đem tấm da đen tuyền lấy qua. không tưởng tượng đến Gia
Hỏa này có lúc cũng học được tuyệt kỹ Dâng Hoa Hiến Phật. Hắn thật sự không biết Tiểu Gia Hỏa này còn có bao nhiêu bí
mật, Hạ Nhất Minh thật sự mong đợi vạn phần.
Đem tấm da chậm rãi mở ra, Hạ Nhất Minh ánh mắt hơi ngưng tụ. Khi hắn xem qua nội dung của tấm da trên mặt lại hiện lên
một tia cổ quái. Trầm ngâm một chút, hắn dùng hai ngón tay truyền vào đó một chút lực rồi xé nhẹ tấm da, cho dù là Tấm
da rắn chắc nhất cũng phải bị xé toang ra, nhưng tấm da đen tuyền thì lại không mải mai suy suyễn. Hạ Nhất Minh lật
tay, mở nhẫn không gian, từ trong cũng lấy ra một tấm bản đồ. Tấm bản đồ được dùng da dê chế tạo mà thành, nhưng Hạ
Nhất Minh lại biết, ở trên thế giới này, tuyệt đối không có loài dê thần kỳ như thế. Trừ phi khi con dê này là linh thú
cấp bậc Linh Dương, nếu không căn bản chính là không có cách nào chế tạo ra được tấm bài thi vô cùng chắc chắn này.
Mà tấm da lấy được từ Bảo Trư cũng là một tấm bản đồ, hai tấm này có cùng chất liệu như nhau, ngôn ngữ viết cũng có
điểm chung. Tấm bản đồ của Bảo Trư hẳn là vẽ về một hòn đảo, bởi vì chung quanh đều là màu xanh biếc của biển, điểm này
tuyệt đối Hạ Nhất Minh không nhìn lầm.
Duy nhất chỉ có một điều làm cho Hạ Nhất Minh đau đầu đó chính là chữ viết cũng không phải xuất xứ từ Đại Thân ngôn
ngữ. Ngón tay vô thức lau qua lau lại mấy chữ trên tấm bản đồ, Hạ Nhất Minh lầm bầm tự hỏi: "Những chữ này rốt cuộc là
ý gì?"
"Đông Hải Bồng Lai tiên đảo." Một giọng nói quen thuộc từ phía sau Hạ Nhất Minh vang lên.