Thật lâu sau, Trong miệng Hạ Nhất Minh mới bật ra một hơi dài thật dài, dường như tất cả
không khí trên thế giới này bị hắn hút lấy tới bây giờ mới được phóng xuất ra. Theo một hơi này đi ra, ánh sáng trên
đỉnh đầu dần dần ảm đạm xuống. Chân khí đang dâng trào cũng dần trở lại bình thường, Hạ Nhất Minh cuối cùng mở hai mắt
ra, trong đôi mắt đó xuất hiện một vẽ khó tin. Như thế mà lại Tụ Đỉnh Thành Công. Cảm thụ được biến hóa trên đỉnh đầu,
Hạ Nhất Minh trên mặt lộ nét mặt dở khóc dở cười. Trên đầu hắn vẫn là Ngũ Hành Hoàn, nhưng hắn cảm giác như là huyệt
Bách Hội đã được nới rộng ra rất nhiều, đây thật sự là một cảm giác cổ quái, Huyệt Bách Hội bây giờ giống như là một
cánh cửa mới liên kết giữa hắn và thiên địa lực ngoại giới. Nếu như là lúc trước, việc cùng thiên địa lực nối liền phải
tiến hành từng tia liên hệ qua lỗ nhỏ của Huyệt Bách Hội, nhưng bây giờ lại khác, sự nối liền với thiên địa lại vô cùng
rộng rãi, thiên địa khí len lõi vào trong từng ngõ ngách của thân thể làm cho hắn cảm giác một loại thoải mái, sảng
khoái cực kỳ.
Hạ Nhất Minh duỗi hai tay, hưng phấn cực kì, hắn cười khanh khách, nhảy cẫng lên, sa vào một trạng thái vui mừng điên
cuồng. Sau đó, hắn lén lút nhìn bốn phía, thở dài một hơi, may mắn là Bách Linh Bát và Bảo Trư không có mặt ở đây, nếu
không lần này thật sự là quá mất mặt rồi. Khẽ vẫy tay, Ngũ Hành Hòa trên đỉnh đầu chợt bay xuống. Quan hệ giữa hắn và
Ngũ Hành Hoàn càng trở nên mật thiết, trong khoảnh khắc cầm nó trong tay, Hạ Nhất Minh có được một sự tâm ý liên thông
với nó và cảm thấy dường như Ngũ Hành Hoàn trong tay hắn bắt đầu sinh trưởng.
Sau đó rất lâu. Hạ Nhất Minh cuối cùng từ trong sự hạnh phúc bình tĩnh trở lại, liền vận chân khí truyền vào trong Ngũ
Hành Hoàn, Ba điểm trong Giả Thần Khí phát ra luồng lực lượng, cùng lực lượng của hắn nối liền với nhau. Một màn sương
mù đang dần hình thành xung quanh Ngũ Hành Hoàn, hai tròng mắt hắn ẩn hiện sự kích động, hắn thử đem sương mù thu vào
trong thân thể. Vô cùng thuận lợi! Ngay cả một ít ngăn cản cũng không có. Hạ Nhất Minh ngay lập tức vui mừng, bởi vì từ
đây hắn khẳng định được rằng mình chính thức đã "Sương mù hóa thần binh", chính thức là một Tôn Giả.
Duy chỉ có một điều tiếc nuối là hắn hiện nay thực lực rõ ràng không đủ, chỉ biểu hiện được tầng ngoài của việc Sương
Mù Hóa thôi. Tuy nhiên hắn cũng không có nóng vội, bởi việc tiến lên cấp bậc Tôn Giả điểm mấu chốt chính là việc "Sương
Mù hóa thần binh", sau khi đã qua được bước quan trọng này, việc cũng cố cấp bậc chỉ là việc một sớm một chiều, kiến
tha lâu cũng có ngày đầy tổ, chậm nhất là một năm rưỡi sẽ có thể đem toàn bộ thần binh toàn bộ sương mù hóa.
Hắn ngẩng đầu lên hét vang một đường dài, hòa lẫn trong đó là sự vui sướng, cùng mệt mỏi. Hắn nhớ tới ước hẹn hai mươi
năm cùng với Hùng Vô Cực, tuy Hạ Nhất Minh dám tin tưởng rằng trong hai mươi năm có thể tiến lên Tôn Giả, nhưng chỉ khi
hắn tiến lên cảnh giới Tôn Giả thì gánh nặng này mới được gỡ bỏ. Nhưng mà, cho dù là hắn, cũng không ngờ tới, căn bản
chính là không cần hai mươi năm thời gian. Một năm, thậm chí còn chưa tới một năm, hắn cũng đã thành công sương mù hóa
thần binh. Một khi sương mù hóa thành công, như vậy nhiều nhất hai năm, hắn đã có thể trở tôn giả thật sự, cùng nắm giữ
tất cả dị năng. Khi đó tiến về phía bộ tộc Đồ Đằng, tuy không thể quét sạch cả bộ tộc, nhưng việc tự bảo vệ mình thì đã
không cần phải lo lắng.
Sau một lúc, Hạ Nhất Minh cuối cùng dừng tiếng hét. Khi hắn cúi đầu xuống, Bách Linh Bát và Bảo Trư đã tiến vào trong
động. Chỉ là, biểu hiện của hai người làm cho Hạ Nhất Minh hoài nghi. Hai mắt Bát Linh Bát sang ngời lấp lánh, giống
như tiểu mặt trời chiếu rọi, luồng hào quang đem Hạ Nhất Minh quét qua một lần. Mà Bảo Trư biểu hiện càng tức cười, nó
dĩ nhiên là núp phía sau lưng Bách Linh Bát, hai móng trước ôm chặc lấy chân hắn, đôi mắt lộ ra vẻ sợ hãi nhìn Hạ Nhất
Minh. Hạ Nhất Minh không hiểu đây là chuyện gì, đành hỏi: "Bách huynh, Bảo Trư, các ngươi làm sao vậy?"
Vần hào quang từ mắt Bách Linh Bát dần ảm đạm xuống, khôi phục lại vẻ bình thường, hắn ngữ điệu vẫn như cũ, cho dù ngàn
năm cũng không thay đổi, một giọng điệu nhàn nhạt như nước lã: "Ngươi rất bình thường, không có triệu chứng sắp bị
điên."
Hạ Nhất Minh tức giận liếc hắn một cái, nói: "Ta đương nhiên là không có điên." Đan điền của hắn thần kỳ vô cùng, tất
cả âm sát khí vào đều bị chuyển hóa thành lực lượng của hắn, căn bản chính là không có khả năng bị âm sát khí xâm nhập
thân thể mà nổi điên.
Bách Linh Bát chậm rãi lên tiếng: "Đã có. Vừa rồi ta nghe thấy tiếng hét điên cuồng đó từ ngươi"
Hạ Nhất Minh giờ mới hiểu được Bách Linh Bát và Bảo Trư tại sao lại trở nên như thế kỳ quái, Hóa ra bọn họ là vì nghe
tiếng hét vui sướng do chút bỏ được gánh nặng mà tưởng hắn hóa điên. Dở khóc dở cười lắc đầu, Hạ Nhất Minh nói: "Bách
huynh, ta đây là vì tỏ vẻ vui mừng."
"Vui mừng?"
Hạ Nhất Minh lặng lẽ cười, trên tay của hắn còn cầm Ngũ Hành Hoàn, sử dụng một chút chân khí phát lực, Ngũ Hành Hoàn
trên tay lập tức hiện lên một màn mỏng sương mù.
Đây là giải thích tốt nhất, dù Bách Linh Bát không biết võ đạo, nhưng kiến thức không phải là không có, chỉ cần nhìn
thấy biểu hiện của Hạ Nhất Minh là đã biết nó đại diện cho cái gì. Hắn ngẩng đầu, tiếng nói phát xuất từ đáy lòng:
"Chúc mừng."