Hắn trong tay ôm Bảo Trư mà chạy, đó là bởi vì Bảo Trư từng đi huyệt động của đối phương ăn
trộm, sợ con Đại Mãng Xà còn nhớ đến cho nên mới ôm nó vào lòng. Còn Bách Linh Bát... Nói thật, Hạ Nhất Minh không hề
cho rằng ở trên thế giới này có thứ gì có thể giết chết được hắn. Cho dù Đại Mãng Xà sống trên đỉnh núi kia có xé hắn
ra thành từng mảnh nhỏ, phỏng đoán hắn cũng có thể chậm rãi phục hồi. Bây giờ Hạ Nhất Minh đã thăng cấp tôn giả, đối
với Phong lực lĩnh ngộ càng tốt hơn, tốc độ nhanh chóng thật sự giống như tia chớp. Tiếng rống phía sau hãy còn chưa
dừng lại, ôm Bảo Trư, Hạ Nhất Minh cũng đã đi tới vùng ranh giới của sương mù màu đen. Nhưng mà, tại nơi đây, thân thể
Hạ Nhất Minh chợt dừng lại.
Một luồng lực hút khổng lồ từ sau lưng hắn truyền đến, đem hắn một tia phản kháng cũng không có hút lại. Trong nháy
mắt, Hạ Nhất Minh nổi lên một loại sợ hãi cực kỳ, giống như là có một thanh đao vô hình đang gác trên cổ của hắn, làm
cho hắn toàn thân dựng tóc gáy. Từ lúc Hạ Nhất Minh ở đáy hồ nhận được kỳ ngộ, hắn cũng vẻn vẹn chỉ có một lần cảm giác
tương tự như vậy. Lần đó, Tác Qua và Xà Nho cùng nhau ra một đòn ám toán làm cho Hạ Nhất Minh lực bất tòng tâm phản
kháng lại, xém biến thành người thiên cổ. Tuy nhiên lúc đó, có Thủy ca lão nhân vì cứu hắn một mạng mà trở thành kẻ
không hồn, tại nơi đây Hạ Nhất Minh lại một lần nữa cảm thấy bất lực trước cái chết cận kề.
Hắn toàn thân chân khí rất nhanh chuyển động, thân thể trong nháy mắt tăng lên ngàn cân, hai chân của hắn nặng nề đạp
trên mặt đất, đồng thời chân khí trong cơ thể biến thành Thổ hệ chân khí. Hắn muốn phát huy khả năng chạy trốn dưới
lòng đất của mình Toản Địa Chi Thuật. Nhưng mà chỉ trong một khắc, hắn đã phát hiện, căn bản việc vận chân khí là vô
phương khả thi. Ở chung quanh hắn, cuồng phong giống đang thổi tung tất cả mọi thứ, vô cùng vô tận sương mù màu đen,
đất cát đều bị nó cuồn cuộn hút vào. Lực hút mạnh mẽ thật sự là một đòn tấn công trí mạng, thậm chí ngay cả mặt đất còn
bị tốc lên một tầng.
Trong phạm vi lực hút, còn tồn tại một lực lượng khó hiểu, vì loại lực lượng này gia trì xuống, cho dù là hắn muốn phát
huy Toản Địa Chi Thuật cũng không có cách nào phát huy. Bởi vì lực lượng của hắn một khi tràn ra bên ngoài cơ thể, ngay
lập tức đã bị luồng lực hút hết hầu như không còn, căn bản chính là không có khả năng thi triển. Đến tận đây, Hạ Nhất
Minh sắc mặt biến đổi lớn, hắn mới thực sự cảm nhận được Cự Mãng thực lực chân chính khủng bố đến mức nào. Điều này
tuyệt đối không phải nhân loại có thể đối phó được, ít nhất cũng không phải hắn có thể đối phó.
Ôm chặt Bảo Trư, Hạ Nhất Minh cả người nằm rạp xuống mặt đất. Hắn đã từ bỏ thân phận Tôn Giả, dưới tình huống như vậy,
chỉ cần có thể giữ được tánh mạng, tất cả đều không cần thiết nữa. Khi cơ thể hắn toàn bộ tiếp xúc với mặt đất, Thổ hệ
lực lượng cuối cùng cũng có thể sử dụng. Dưới người hắn mặt đất biến thành một vùng trũng đem cả thân thể chìm vào
trong. Tiến vào dưới lòng đất, Hạ Nhất Minh thở dài một hơi. May mắn rằng chính mình đã sớm nắm chắc Toản Địa Chi
thuật, nếu không lần này có mà chạy đằng trời. Nhưng mà, hắn vừa mới buông lỏng một ít tâm tình, tia cảm giác nguy hiểm
lại nổi lên.
Mặc dù cũng không biết nguy hiểm sắp đến từ phương nào, nhưng mà cảm giác của hắn lại rõ ràng nói cho hắn biết, chính
mình lần thứ hai rơi vào hiểm địa, chết là một điều chắc chắn. Quanh người Thổ hệ lực lượng sôi trào, lấy một loại tốc
độ không thể tưởng tượng nổi rất nhanh chuyển động. Đồng thời, hắn vung cánh tay, trên tay sương mù quay cuồng, nháy
mắt hình thành Ngũ Hành Hoàn. Quang mang của nó chiếu tới đâu, lập tức đất cát nơi đó tựa như dòng nước tùy hắn ngao du
phi hành, không có một chút lực cản. Hạ Nhất Minh đối với Thổ hệ lực lượng hiểu biết đã đạt đến một cảnh giới cực cao,
hơn nữa hắn thể chất đặc biệt, cho nên mới có thể ở dưới nền đất đạt được tốc độ như vậy. Chỉ là, cảm giác nguy hiểm
kia không những không giảm, mà càng ngày càng tăng lên.
Hạ Nhất Minh một bên trong lòng đất liếc qua, Tai của hắn khẽ chuyển động, ở thời điểm quan trọng này, Hạ Nhất Minh
không dám bảo lưu lại một chút thực lực, chỉ cần đối với hắn có trợ giúp, hắn sẽ không chút do dự mà thi triển. Trong
tai đột nhiên truyền đến một tràng tiếng rất nhỏ "Sột soạt... Sột soạt..." Âm thanh này nghe như cùng với khoảng cách
của hắn ngày càng gần, chỉ vẻn vẹn vài giây âm thanh đó ngày càng lớn hơn rất nhiều.
Hạ Nhất Minh sợ tới mức hồn bay phách lạc, chẳng lẽ con Cự Mãng lại cũng dùng Toản Địa Chi Thuật" đuổi theo hay sao?
Hắn thực sự tức giận, toàn thân lực lượng bùng phát, vận dụng toàn lực tăng tốc độ di chuyển lên gắp bội. Trước sức
mạnh kinh người phía sau, Hạ Nhất Minh đến cả sức lực khi còn chưa lọt lòng mẹ đều thi triển ra hết. Tuy Hạ Nhất Minh
đã là toàn lực ứng phó, nhưng tiếng sột soạt vẫn như cũ lấy tốc độ nhanh nhất đến gần. Cuối cùng đuổi theo kịp hắn. Hắn
chợt hấy hoa mắt, phía sau người, bùn đất đột nhiên bị phá lên, Hạ Nhất Minh quyết định thật nhanh, hắn thậm chí còn
không quay đầu lại, cứ như vậy đem Ngũ Hành Hoàn hướng về phía trước hành động, cả thân người như một khẩu đại pháo bắn
vọt ra khỏi lòng đất. Hắn vừa mới phi đến giữa trời, lực hút cổ quái và mạnh mẽ ngay lập tức là như hình với bóng tiến
đến gần.
Hạ Nhất Minh bất kể như thế nào cũng không nghĩ ra, Con Cự Mãng không biết dùng phương pháp gì để truy tung ra phương
hướng của hắn. Muốn nói là nó dựa vào thị giác, hoặc là khả năng thính giác, đánh chết Hạ Nhất Minh cũng không thể tin.
Cũng không cần nói tới, tựa hồ hắn cũng không có cách nào thoát khỏi sự giám sát của Cự Mãng.
Đang ở trên không trung, thân hình Hạ Nhất Minh chuyển nhanh bay về phía xa, nhưng cũng trong một cái nháy mắt thời
gian, hắn cũng đã quay về vị trí đứng ban đầu. Thật vất vả dùng hết sức lực chạy trốn nửa ngày, rốt cuộc bây giờ hắn
cũng đứng tại vị trí cũ. Trong mắt tinh mang đột ngột xuất hiện, Hạ Nhất Minh trong tay cầm Ngũ Hành Hoàn một lần nữa
xoay tròn lên, mà bản thân của hắn cũng có sự biến đổi.