Linh Tiêu Bảo Điện chính là trái tim của lục địa phương Đông, từ cấu trúc vĩ đại, đủ để tiếp
nhận trăm vạn nhân sĩ từ khắp nơi đi qua, cho đến nhân tài như sao trên trời, đến vũ lực cực mạnh. Đây cũng là nơi duy
nhất trên Đông Phương đại lục, không có bị tường thành bao vây. Tuy là như thế nhưng mấy ngàn năm cho đến nay, tòa
thành thị chưa một lần bị một tai nạn xâm chiếm phá hoại, Tòa bảo tháp cực lớn trọc trời kia, như tượng trưng cho sự
vĩnh cữu, vĩnh viễn không bao giờ sụp đổ.
Phía chân trời, một đạo hắc ảnh hướng phía nơi đây chạy tới, tốc độ của hắn nhanh như tia chớp, mới lúc đó đang còn ở
khoảng cách rất xa, vậy mà chỉ trong nháy mắt hắn đã gần ngay trước mặt. Mọi người dân ở đây, hoặc nhiều hoặc ít cùng
Linh Tiêu bảo điện các triều đại đều có một chút quan hệ họ hàng, nhãn lực của bọn họ hẳn nhiên hơn xa người bình
thường. Vừa thấy được tốc độ của người này, tất cả mọi người biết, đây là một vị cường giả đứng đầu.
Đối với người dân ở nơi đây, sự bình an điều nhờ sự bảo hộ của Linh Tiêu bảo điện, cho nên bọn họ đối với cường giả rất
kính sợ, giống như là tín ngưỡng bất di bất dịch. Sau khi thấy được bóng người từ phương xa tới, tất cả mọi người đang
chú ý đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ và tôn kính. Bởi vì có thể lấy phương thức này hướng về Linh Tiêu bảo điện, nhất định
phải là cường giả trong một môn phái, hoặc phải là một người bạn tri giao của vị cường giả nào đó trên Linh Tiêu bảo
điện. Bọn họ chưa bao giờ từng hoài nghi, có một ngày người đi vào nơi này sẽ là kẻ địch của bổn môn. Bởi vì đã rất lâu
gần cả ngàn năm, chưa từng xảy ra một sự khiêu khích nào hướng tới Linh Tiêu bảo điện.
Bỗng nhiên từ giữa trung tâm bảo tháp, Hai đạo nhân ảnh từ trong đó phóng thẳng tạo thành một đường vòng cung tiếp
xuống mặt đất, hướng tới bóng dáng từ phương xa mà vọt tới. Một tiếng người thở nhẹ khẽ nói: "Tôn giả đại nhân" ngay
lập tức, mọi người nơi đây đã trở nên nổi loạn, trong mắt mỗi người đều có vẻ hưng phấn mãnh liệt. Cho dù cả đời bọn
họ, cũng không có cơ hội dễ dàng nhìn thấy loại cấp bậc cường giả này. Đạo nhân ảnh từ phương xa chính là Hạ Nhất Minh.
Lúc này, hắn đội một cái mũ rơm che khắp khuôn mặt, hướng phía Linh Tiêu bảo điện mà tiến đến.
Động tác của hắn mặc dù nhanh chóng, nhưng mà khi đến gần Linh Tiêu bảo điện tốc độ liền giảm xuống, hơn nữa còn đem
luồn khí tức đang che dấu phóng ra, như một tia tín hiệu. Hắn chứng thật là thành công thăng cấp tôn giả, nhưng cho dù
là như thế đứng trước Linh Tiêu bảo điện, hắn cũng không phải là kẻ mất trí, đâu thể nào mà làm bậy được, Đến nhà người
khác cũng phải gõ cửa chứ làm sao có thể mà tự tiện xông vào đây.
Quả nhiên, vừa mới đem khí tức phóng ra, từ trong bảo tháp ngay lập tức hai người rất nhanh tiến vội qua đây. Chỉ cần
nhìn tốc độ và khí tức xung quanh hai người bọn họ, Hạ Nhất Minh đã biết đây chính là hai vị Tôn Giả. Bóng người hãy
còn tiến lại, Hạ Nhất Minh đã không tự chủ nở nụ cười. Hai vị này hắn đều từng gặp mặt qua, bọn họ chính là Tôn Giả
thường trực của Linh Tiêu bảo điện Cao Vĩ Lương và Đỗ Văn Bân.
Cả hai khi chạm mặt Hạ Nhất Minh, một tràng cười dài sảng khoái phát ra rồi nói: "Vị bằng hữu khổ cực đến Linh Tiêu Bảo
Điện, lão phu lại không từ xa đón tiếp, xin các hạ thông cảm cho". Bọn họ mặc dù là môn phái cao nhất trong Đại Thân
phương Đông, nhưng xa xa cảm ứng được khí tức Hạ Nhất Minh ngay lập tức đã biết đối phương cũng là một vị cùng bậc
cường giả. Chỉ cần là Tôn Giả, dù cho là ở bên trong Linh Tiêu bảo điện, cũng có thể thu được tôn trọng tương ứng.
Hạ Nhất Minh cất cao giọng nói: "Vãn bối xin chào Cao Tôn Giả, Đỗ Tôn Giả.". Hai vị Tôn Giả đứng trước mặt hắn trên vẻ
mặt đột nhiên có một chút kinh ngạc, chỉ cần nghe cách xưng hô của đối phương, bọn họ cũng có thể đoán ra vị này nhất
định là mới thăng cấp Tôn Giả không lâu, với lại trước kia còn cùng bọn họ có quan hệ, hai người chợt nhìn lẫn nhau,
nhanh chóng đem tất cả hậu bối nổi bật trong trí nhớ đem ra đánh giá, nhưng vẫn như là cũ không có thu hoạch gì.
Cao Vĩ Lương hơi có vẻ xấu hổ ha ha cười, nói: "Các hạ quá khách sáo rồi, đã đều là Tôn Giả, như vậy sau này mọi người
đều là ngang hàng xưng hô thôi."
Đỗ Văn Bân khẽ gật đầu, nói: "Cao huynh nói không sai, người anh em đã đã đi vào Linh Tiêu bảo điện, có thể bỏ mũ ra
được rồi."
Hạ Nhất Minh cũng không chối từ, hắn thò tay đem mũ nhẹ nhàng buông xuống. Cao Vĩ Lương và Đỗ Văn Bân hai mắt đều cùng
một khắc trợn tròn, con ngươi cả hai gần như muốn rơi ra ngoài. "Ngươi là Hạ Nhất Minh hiền chất phải không? Àh... mà
không... là Hạ huynh đệ sao?" Cao Vĩ Lương đột ngột hỏi.
Hạ Nhất Minh hướng về hai người bọn họ hơi chắp tay, nói: "Chính là Hạ mỗ, từng diện kiến hai vị nhân huynh." Đã từng
có kinh nghiệm của việc thăng cấp lần trước, tự nhiên Hạ Nhất Minh yên lặng tiếp nhận đề nghị gọi tên ngang hàng của
bọn họ. Dù sao tất cả đều lấy thực lực làm tiêu chuẩn của lời nói, Thực lực Hạ Nhất Minh bây giờ có tư cách nói chuyện
như thế với cả hai.
Đỗ Văn Bân miệng run cầm cập hai cái, nói: "Hạ huynh, ngươi là ở Quỷ Khốc Lĩnh thăng cấp tôn giả sao?" Hạ Nhất Minh
cùng Kim Chiến Dịch đám người cùng tiến về phía trước Quỷ Khốc Lĩnh, ở Linh Tiêu bảo điện không được xem là bí mật, hai
người bọn họ tự nhiên là biết rõ ràng. Nhưng chính bởi vì như thế, bọn họ mới cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Hạ
Nhất Minh trước khi đi, chỉ vẻn vẹn là một vị ngưng tụ Tam Hoa cao thủ, thậm chí còn ngay cả cấp bậc Chân Vạc hãy còn
chưa thành hình. Nhưng mà chỉ đi Quỷ Khốc Lĩnh một chuyến, lại đạt được cấp bậc Tôn Giả, đây thực sự là một việc quá
sức tưởng tượng của bọn họ.
Hạ Nhất Minh mỉm cười nói: "Không sai, tiểu đệ chính là ở Quỷ Khốc Lĩnh thăng cấp Tôn Giả." Cao Vĩ Lương đột nhiên bấm
tay tính toán, sắc mặt của hắn ngay lập tức trở nên cực kỳ trịnh trọng. Cùng Đỗ Văn Bân liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều
nhìn ra đối phương trong mắt kia một chút vẻ kinh hãi, hiểu đối phương cũng như mình, có ý nghĩa giống nhau.
"Hai vị, Kim huynh như thế nào rồi?" Hạ Nhất Minh đối với vẻ mặt của bọn làm như không thấy, trực tiếp hỏi thăm.
Cao Vĩ Lương đem rung động trong lòng mạnh mẽ kiềm chế xuống, cười ha ha, nói: "Kim sư điệt đã trở về, hắn mặc dù thành
công sương mù hóa thần binh, nhưng không chịu bế quan để luyện hóa, mà là cố ý đợi ngươi trở về."
Hạ Nhất Minh trong mắt sáng lên, trong lòng của hắn cực kỳ cảm động, do dự một chút, lại nói: "Như vậy Trương Trọng Cẩn
huynh có được chữa khỏi chưa?"
Cao Vĩ Lương nghiêm sắc mặt, nói: "Hạ huynh, lần này đa tạ ngươi viện thủ đúng lúc, nếu không như thế, Trương sư điệt
chính là lành ít dữ nhiều."
Hạ Nhất Minh nói: "Hạ mỗ chỉ là thuận tay mà làm thôi."
Cao Vĩ Lương than nhẹ một tiếng, nói: "Trương sư điệt tuy được bức ra hơn quá nửa Âm Sát Khí, nhưng vẫn còn lại một bộ
phận ở chỗ yếu hại khó mà quét sạch được, tuy tính mạng được bảo vệ, nhưng ... ", lắc lắc đầu, Cao Vĩ Lương không muốn
nói tiếp.