Bên ngoài Bảo Tháp, ánh mặt trời ấm áp đang tràn ngập khắp mọi nơi. Hạ Nhất Minh từ bên trong
chầm chậm bước ra, Việc minh tưởng và đọc sách cho hắn lợi ích cũng giống như việc tu luyện trong Quỷ Khốc Lĩnh vậy.
Lần bế quan này cho hắn một dự cảm, chỉ cần thêm một lần minh tưởng nữa thôi có lẽ hắn sẽ có thể thành công đem một hệ
kế tiếp hóa thành đóa chi hoa. Nhưng tất cả cũng chỉ là cảm giác thôi, bây giờ hắn vẫn chưa dám khẳng định điều đó. Sau
khi đi ra khỏi Bảo Tháp, Hạ Nhất Minh nhận thấy, tất cả những người nhìn thấy hắn, đều đối với hắn một cách lễ độ và
cung kính. Dù rằng những người này cùng với hắn chưa một lần gặp mặt qua, thì làm sao có thể biết hắn là ai mà cung
cung kính kính. Hắn thật sự cảm thấy quá khó hiểu. Không những thể trên vẻ mặt của bọn họ còn ẩn hiện một chút khát
vọng, cùng với sự ngưỡng mộ.
Đối với tất cả biến hóa này, làm cho Hạ Nhất Minh cảm thấy một chút kinh ngạc. Nhưng hắn bây giờ dẫu gì cũng là một vị
Tôn Giả, đối với biểu hiện của những người này, bất kể là như thế nào đi nữa hắn cũng duy trì một bộ mặt thâm sâu khó
dò, không liếc nhìn một cái, chớp mắt đã rời khỏi Bảo Tháp, chạy về phía nhà Kim Chiến Dịch.
Nhưng mà, khi hắn đứng trước sân Kim Chiến Dịch, càng làm cho hắn cảm thấy khó hiểu hơn nữa. Bởi vì trước cửa nhà Kim
Chiến Dịch có dán một bức họa hình, cho dù nhìn bên trái hay bên phải, nhân vật trong bức họa, vẫn chính là hắn "Hạ
Nhất Minh" Hạ Nhất Minh chợt sực tỉnh, lập tức hiểu vì sao một mạch từ Bảo Tháp đến đây lại có nhiều người nhận ra hắn
mà cung kính như vậy, hóa ra tất cả đều là do tấm họa đồ này mà ra.
Linh Tiêu Bảo Điện, chứng thật là nhân tài thật sự quá đông đúc, đến cả bức họa cũng được vẽ một cách sắc sảo, sinh
động cực kỳ. Dù cho chính hắn quan sát, cũng giống như việc tự mình soi mặt qua gương vậy. Chỉ là, bức họa được đặt nơi
đây, đối với hắn mà nói, quả thực không phải chuyện tốt gì cả. Hạ Nhất Minh tiến lên phía trước, ngay lập tức gỡ bức
họa xuống, thân thể vừa động đã tiến sâu vào trong sân.
Hai tai hơi di động, Hạ Nhất Minh đã nghe được âm thanh Kim Chiến Dịch. Hắn dường như đang hàn thuyên với người khác,
nhưng giờ phút này Hạ Nhất Minh lại bất chấp những điều đó, hắn trầm giọng đưa bức họa ra nói: "Kim huynh, đây là
chuyện gì?"
Kim Chiến Dịch nghe được âm thanh của hắn, lập tức đi ra, thấy được Hạ Nhất Minh cầm trong tay bức họa, hắn cười to
nói: "Hạ huynh đệ, ngươi cuối cùng đã đi ra."
Hạ Nhất Minh khẽ hừ một tiếng, nói: "Ngươi không có việc gì lấy bức họa của ta dán ở nơi này làm chi."
Kim Chiến Dịch lắc đầu liên tục, nói: "Bức họa không phải là ta dán, cũng không phải ta vẽ." Hắn vô cùng nghiêm túc
nói: "Ta tu luyện lấy Thực làm Đạo, chứ không phải lấy Họa làm Đạo, ngươi nghìn vạn lần không được vu oan cho ta."
Hạ Nhất Minh tức giận nói: "Nếu như không có sự đồng ý của ngươi, ai dám đem bức họa dán trước cửa."
Kim Chiến Dịch cười ha ha, nói: "Kẻ họa ra bức họa ấy đang ở trong nhà ta đây, ngươi cứ mặc nhiên mà đi vào mắng hắn
đi."
Thấy được bộ dáng dở dở ương ương của Kim Chiến Dịch không có một chút gì lo lắng, Hạ Nhất Minh trong lòng tò mò bước
vào phòng, chỉ thấy trên giường một người nửa nằm nửa ngồi, trước giường là một vị nho sinh trung niên ăn mặc rất giản
dị, đang cung kính đứng kế bên.
Vừa thấy được người trên giường, Hạ Nhất Minh ngay lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, nói: "Trương huynh, ngươi đã khỏe rồi
sao?"
Mặc dù Trương Trọng Cẩn giờ phút này vẫn như cũ là nằm trên giường không di động nổi, nhưng đã có thể cho hắn từ trong
Bảo Tháp ra ngoài dưỡng thương, chắc chắn Hác Đồng cảm thấy thương thế của hắn cũng không còn đáng lo ngại. Nếu không
lấy tình cảm của Hác Đồng đối với hắn, lại làm sao có thể dễ dàng thả ra như vậy.
Trương Trọng Cẩn tuy vẫn nằm trên giường nhưng cũng ráng chắp hai tay thi lễ, nói: "Hạ tôn giả, ân cứu mạng, không có
gì để nói lời cảm ơn. Tiểu điệt ngươi thay ta đi dập đầu nói lời cám ơn với Hạ tôn giả đi."
Bên cạnh hắn, vị nho sinh trung niên lập tức tiến lên phía trước một bước, lập tức quỳ gối xuống, cung kính dập đầu
nói: "Tiểu điệt sinh thay mặt Gia Tổ khấu tạ Hạ tôn giả đã có ân cứu mạng."
Hạ Nhất Minh liên tục cười khổ, duỗi tay vung lên, vị nho sinh trung niên đầu còn chưa chạm được mặt đất, cũng đã bị
một luồng khí vô hình đỡ lên. Hắn mặc dù muốn hoàn thành mệnh lệnh của tổ phụ, nhưng mà dưới một luồng lực lượng này,
hắn giống như là con kiến hôi nhỏ bé, căn bản chính là không có một tí lực lượng phản kháng.
Hạ Nhất Minh ho nhẹ một tiếng, nói: "Trương huynh, chẳng qua chỉ là một việc nhỏ, ngươi cũng đâu cần phải làm như
thế"
Trương Trọng Cẩn mỉm cười, nói: "Cũng tốt, ơn lớn không lời nào có thể nói hết được, Hạ huynh, bây giờ ngươi đã thăng
cấp tôn giả, theo lý mà nói, cũng không có khả năng có chuyện gì cần một kẻ như ta cống hiến sức lực. tuy nhiên... "
Hắn dừng một chút, nhìn về phía Kim Chiến Dịch, nói: "Kim sư đệ, ngươi và ta quen biết hơn trăm năm, vi huynh có một
việc muốn xin ngươi hỗ trợ."
Kim Chiến Dịch vội vàng nói: "Trương sư huynh, ... khi Tiểu đệ còn nhỏ, từng được huynh chỉ dạy trong mười năm. Mười
năm thời gian này, làm cho tiểu đệ cũng cố được căn cơ võ đạo. Huynh nếu là có chỗ dặn dò, ... Tiểu đệ nhất định không
dám từ chối."
Hạ Nhất Minh giờ mới hiểu được, vì sao Kim Chiến Dịch và Trương Trọng Cẩn quan hệ trong đó lại tốt đẹp cực kỳ như vậy,
hóa ra ở giữa bọn họ còn có nguyên nhân này. Cho dù là ở Linh Tiêu bảo điện, trong trăm vạn dân cư, người có duyên phận
như vậy, chỉ sợ cũng rất ít.
Trương Trọng Cẩn khẽ gật đầu, nói: "Kim sư đệ, ta muốn xin ngươi vào mười chín năm sau, cùng Hạ tôn giả tiến về phía
núi sâu của bộ tộc Đồ Đằng."
Kim Chiến Dịch bật cười khanh khách, nói: "Trương sư huynh, ... Tiểu đệ còn tưởng rằng là sự tình gì. " Hắn liếc qua Hạ
Nhất Minh, nói: "Chuyện đó tự nhiên là phải như vậy rồi, Hạ huynh đệ ngươi nói có đúng không."
Hạ Nhất Minh môi hơi động một chút, lòng của hắn thật sự kích động, mặc dù bây giờ đã thăng cấp tôn giả, nhưng mà khi
nghe được hai người bọn họ đối thoại, đặc biệt Kim Chiến Dịch còn thể hiện ra rằng việc xông vào hiểm nguy cùng hắn đó
là một việc đương nhiên, trong lòng giống bị thứ gì đó chặn ngay cổ một loại cảm tình khó mà khống chế.
Nặng nề gật đầu một cái, Hạ Nhất Minh trầm giọng nói: "Không sai"
Hắn từ trong lời nói Kim Chiến Dịch, đã nghe ra quyết tâm của hắn. Cùng người này quan hệ qua lại như vậy đã lâu, Hạ
Nhất Minh cũng biết rõ tính tình của hắn, một khi người này đã quyết tâm một cái gì đó, cho dù là chín trâu cũng không
thể nào kéo hắn quay lại.
Nếu như mình từ chối, như vậy khả năng duy nhất chính là Kim Chiến Dịch sẽ một mình tiến về phía Đồ Đằng nhất tộc mà
khiêu chiến trước khi Hạ Nhất Minh tới đó. Nếu thật sự để việc này xảy ra. như vậy Hạ Nhất Minh tuyệt đối là sẽ khó xử.
Đã như vậy, không bằng cả hai người cùng đi, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau. Trương Trọng Cẩn vui mừng nở nụ cười, nhìn
đến quan hệ thân thiết của Kim Chiến Dịch cùng Hạ Nhất Minh, hắn trong lòng cảm thấy một tia vui sướng.