Từng cơn sóng ngoài biển khơi không ngừng chen lấn nhau va chạm vào bờ, tạo nên âm thanh rào
rạt liên miên không dứt. Âm thanh vô cùng vô tận đó làm cho người ta không biết chán, không những thế còn có cái cảm
giác được trở về với người mẹ thiên nhiên vĩ đại.
Đây là lần đầu tiên Hạ Nhất Minh thấy được biển khơi, mặc dù chỉ là đứng trên bến tàu mà quan sát, cũng đã làm cho hắn
cảm thấy thoải mái. vui vẻ.
Lần đầu tiên thấy được Đại Dương điều mà Hạ Nhất Minh suy nghĩ đó là nó so với vùng tiểu hồ của Hạ Gia Trang thật sự
lớn hơn rất nhiều. Nếu như ví vùng tiểu hồ như một người vừa mới bắt đầu trên con đường võ đạo, như vậy Đại Dương chính
là một vị tôn giả, hai cấp bậc khó có thể so sánh được với nhau. Hít thật sâu một hơi dài, cảm nhận hương vị của nơi
đây, mùi vị của nó so với nội địa thực sự quá khác xa nhau, ở đây dường như có một hương vị chỉ thuộc về hải dương mà
thôi.
Từ khi rời Linh Tiêu bảo điện, trải qua hơn một tháng hành trình, dưới sự dẫn đường của Trần Du Lâm, bọn họ cuối cùng
cũng đã tới được ven biển. Nơi đây chỉ có một bến tàu khá đơn sơ, Trần Du Lâm ban đầu chuẩn bị ba chiếc thuyền lớn, đồ
ăn, thức uống, kể cả con ngươi đều được chuẩn bị đầy đủ, nhưng lại bị hạ Nhất Minh không một chút do dự mà cự tuyệt. Hạ
Nhất Minh lần này ra biển du lịch, không phải là một cuộc du ngoạn, mà chính là tầm bảo, nếu như mang nhiều người như
vậy, thật sự sẽ có khá nhiều phiền phức. Cho nên Trần Du Lâm không có cách gì khuyên giải, đành phải chuẩn bị một con
thuyền nhỏ.
Mặc dù nói là thuyền nhỏ, nhưng mà chiều dài cũng thật sự không thể gọi là nhỏ được. Dài hơn bảy trượng còn xem là nhỏ
thì thật sự không biết đối với bọn họ như thế nào mới gọi là nhỏ.
Lúc này, Trần Du Lâm đứng ở bên cạnh Hạ Nhất Minh, hắn vẻ mặt lo lắng, nói: "Hạ tôn giả, không bằng để cho vãn bối mang
theo vài người đệ tử đi theo ngài, vãn bối xin cam đoan sẽ không quấy rầy việc tu hành của ngài"
Thực sự việc điều khiển thuyền trên biển không phải là một việc dễ dàng, điều trọng yếu chính là hắn biết Hạ Nhất Minh
không hề có một tí kinh nghiệm gì về biển cả. Nếu hắn thật sự để cho Hạ Nhất Minh một mình như vậy mà tiến ra biển
khơi, hậu quả kia mặc dù đối với Hạ Nhất Minh thì chỉ là việc cá nhân của hắn mà thôi, nhưng đều trọng yếu chính là
việc đó sẻ ảnh hưởng không nhỏ tới Trần Du Lâm, một vị tôn giả nếu có chuyện trên biển khơi thì trách nhiệm hắn thực sự
rất khó gánh. Hắn thậm chí còn hoài nghi, Hạ Nhất Minh có thể không có ý định dùng chiếc thuyền này để mà ra biển
khơi.
Hạ Nhất Minh cười một tiếng dài, nói: "Làm sao? Ngươi không tin ta àh?"
Trải qua vài tháng sống chung với nhau, Trần Du Lâm nhận thấy Hạ Nhất Minh thật sự tốt hơn so với những vị tôn giả
khác. Ít nhất là trong mắt của hắn vẫn xem Trần Du Lâm là một con người. Mặc dù Trần Du Lâm cũng biết, tất cả việc này
điều quan hệ tới tuổi tác còn quá trẻ của Hạ Nhất Minh, nhưng trong lòng của hắn vẫn thật sự rất cảm động.
Giờ phút này, hắn cắn răng một cái, nói: "Hạ tôn giả, vãn bối không phải không tin được người, chỉ có điều ngài chưa
từng có kinh nghiệm trên biển khơi, mà trên biển thì thời tiết luôn thay đổi thất thường, nếu thật sự gặp sóng to gió
lớn, chiếc thuyền này bất kể như thế nào đều không thề bảo đảm được an toàn. Cho nên xin ngài cho vãn bối được đi theo
hầu hạ."
Hạ Nhất Minh cảm nhận được một mảnh chân thành tha thiết của hắn, đưa tay khẽ vỗ bả vai của hắn, nói: "Yên tâm, ta tự
nhiên muốn đi một mình tất đã có sự chuẩn bị, các ngươi có thể yên tâm mà đi."
Trần Du Lâm khẽ thở dài, rốt cục không dám làm trái mệnh lệnh Hạ Nhất Minh, đem bức Hải Đồ đã chuẩn bị tỉ mỉ hai tay
dâng lên, liền sau đó đem thủ hạ rời khỏi mà đi.
Đợi cho tất cả bọn họ toàn bộ rời đi, Hạ Nhất Minh hai chân giẫm nhẹ trên mặt đất, cả thân hình tựa như một cơn gió nhẹ
nhàng bay lên trên chiếc thuyền. Thuyền tuy không nhỏ nhưng hắn cũng chỉ dùng một chút thời gian đã quan sát hết tất cả
bên trong. Nhưng mà, hắn nhìn chiếc cột buồm to lớn, cùng với tất cả trang thiết bị trên thuyền, không tránh khỏi
choáng váng, hắn thật sự không biết phải sử dụng tất cả các thứ này như thế nào đây?
Do dự một lát, Hạ Nhất Minh đầu tiên đem nhẫn bạc lấy ra, mở không gian lưu trữ, đem bọc vải to lớn mà Kim Chiến Dịch
tặng cho hắn ra ngoài.
Hắn mặc dù không quan tâm đến điều này, nhưng nếu là món quà của Kim Chiến Dịch hắn tự nhiên sẽ không như vậy mà lãng
quên. Theo sau, hắn thuận tay lấy ra thiết bị truy tung, nói: "Bách huynh, ngươi thật sự một mình có thể điều khiển cả
con thuyền này sao?" Bách Linh Bát âm thanh từ thiết bị truy tìm truyền ra: "Đương nhiên, ta từng một mình điều khiển
phi thuyền vũ trụ, hơn nữa lại hiểu được các kỹ năng sinh tồn trong hoàn cảnh hiểm nguy, ngươi hoàn toàn yên tâm." Hạ
Nhất Minh thở dài một hơi, nếu Bách Linh Bát đã nói như thế, thì chắc chắn là hắn có thể làm được. Mặc dù hắn cũng
không biết cái gọi là phi thuyền vũ trụ là cái loại thuyền gì, nhưng chắc cũng là một chiếc thuyền rất lớn, mà nếu như
cả chiếc thuyền lớn mà Bách Linh Bát còn có thể điều khiển được như vậy chiếc thuyền này tự nhiên sẽ không trở thành
vấn đề to tác.
"Bách huynh, tất cả bọn họ đã đi rất xa rồi, ngươi có thể qua đây." Hạ Nhất Minh dứt lời, thân thể phóng đi, lần nữa đã
đặt chân trên bờ.
Cũng không lâu lắm, từ đằng xa một bóng người chạy tới, chính là Bách Linh Bát, ở trước ngực của hắn, Bảo Trư bám chắc
không rời, ngay cả lắc lư một chút cũng không có. Bách Linh Bát động tác cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đi tới trước
mặt Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh duỗi giơ tay lên, nói: "Bách huynh, chúng ta có thể lên thuyền."
Bách Linh Bát ánh mắt hướng về bốn phía quan sát, nói: "Thuyền ở đâu?"
Hạ Nhất Minh giật mình, hắn mắt chớp liên tục, quay đầu nhìn lại một chút, chiếc thuyền nhỏ dễ thương vẫn còn nằm ở đó,
không có bất luận biến hóa chi, chỉ là chẳng biết tại sao, Bách Linh Bát lại làm như không thấy.
"Bách huynh, thuyền đã ở chỗ này mà." Hạ Nhất Minh hướng ngón tay về phía thuyền mà nói.
Bách Linh Bát đôi mắt ngay lập tức phát sáng lên như đang suy nghĩ, sau một lúc, hắn hỏi: "Đây là vật gì?"
Hạ Nhất Minh cả thân người choáng váng, mông đánh bạch một cái xuống nền đất. Hắn lắc lắc đầu, đem cảm giác choáng váng
trong đầu tiêu tán đi.
"Bách huynh, đây là thuyền, chẳng lẽ huynh ngay cả cái gì là thuyền cũng không nhận ra sao?"
Hạ Nhất Minh trong giọng nói ẩn chứa một chút phẫn nộ, trong lòng của hắn đã có một chút dự cảm không tốt lành. Cái tên
này, ngay cả cái gì gọi là thuyền người cũng không biết, thì điểu khiển cái quái gì đây. Trong lòng hắn hối hận, mình
cùng Bách Linh Bát sống chung với nhau lâu ngày, đã hình thành tư tưởng rằng Bách Linh Bát không có gì làm không được,
nhưng mà bây giờ mới biết được, hóa ra ở trên thế giới này, cũng có việc mà Bách Linh Bát cũng không biết ah.
Bách Linh Bát con mắt lần thứ hai lấp lánh một chút, hắn dường như biết mình đuối lý, nói: "Hóa ra đây là thuyền, ta
còn tưởng rằng ngươi tìm được một phi thuyền vũ trụ..."
Hạ Nhất Minh trên đầu xuất hiện một mảng xám xịt, nói: "Bách huynh, Ta nghĩ bây giờ kêu bọn người Trần Du Lâm lại vẫn
còn kịp."
Bách Linh Bát khẽ lắc lắc đầu, nói "Không cần."
"Vậy ta làm sao ra biển?" Hạ Nhất Minh hỏi.
"Ta sẽ lái"
"Ngươi...?" Hạ Nhất Minh âm thanh kéo dài, trong giọng nói của hắn tràn đầy sự nghi hoặc.