Lão nhân này có vẻ rất "tốt bụng", mặc cho Bách Linh Bát nướng bao nhiêu cá lão đều không từ
chối. Nhìn lão nhân ăn như vậy ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không khỏi tặc lưỡi than thầm "tham ăn". Nhưng biết được người
này bốn mươi năm rồi chưa ăn đồ chín, hắn không khỏi cảm khái, mặt có dày hơn nữa cũng không tiến lại ăn cùng. Mặc dù
số cá này đều là bảo trư bắt cho hắn, còn nướng cá do Bách Linh Bát phụ trách, nhưng trong lòng Hạ Nhất Minh vẫn hết
sức tôn kính nhường hết cho lão nhân gia này. Bởi vậy có mấy yêu cầu không quan trọng của lão trong nướng cá Hạ Nhất
Minh vẫn vui vẻ đáp ứng. Nửa canh giờ sau lão nhân rốt cuộc cũng no bụng, gương mặt đầy vẻ thỏa mãn.
Nếu là người bình thường bốn mươi năm chưa được ăn đồ chín, đột nhiên ăn được bữa cá nướng nhiều như vậy, chỉ sợ là ăn
tới vỡ bụng mà chết, ăn vào bao nhiêu cũng theo đó mà đi. Nhưng vị lão nhân này vốn không phải người thường, lão cũng
là nhân vật đạt tới Tôn giả cấp bậc. Một thân tu vi cao như vậy cho dù là ngũ phủ lục tạng cũng được chân khí bảo hộ
cứng rắn như kim cương, chút thịt cá này sao có khả năng ảnh hưởng tới lão chứ? Chẳng qua sau khi no bụng, gương mặt
lão nhân đột nhiên xuất hiện vẻ xấu hổ. Vài chục năm nay sống trên đảo này, trừ đầu bạch mã kia lão chưa từng gặp người
ngoài.
Lúc này sau khi ăn nhiều cá của đối phương như vậy, nhớ lại kinh nghiệm trước đây sắc mặt không khỏi đỏ rần. Đương
nhiên bởi vì lão sớm đã nhận ra, bất luận là Hạ Nhất Minh, Bách Linh Bát hay con heo nhỏ bắt cá kia cũng không phải là
kẻ đầu đường xó chợ nên lão mới có vẻ mặt như vậy. Nếu đám người Hạ Nhất Minh chỉ là người thường, vị lão giả này tuyệt
đối sẽ không quan tâm tới việc nhỏ ấy. Ăn trước mặt người bình thường, ăn chỉ là ăn, căn bản không liên quan gì nhiều.
Nhưng thất lễ trước mặt cao thủ đồng giai như vậy, bất luận là ai cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh cùng Bách Linh Bát cũng không nhìn vào lão nhân. Bọn họ tựa hồ như không phát hiện ra vẻ mặt lúc
này của lão. Điều này khiến lão cảm thấy vô cùng ấm áp trong lòng. Chỉ có bảo trư hai mắt trợn trừng, căm tức nhìn lão.
Nó ngàn khó vạn khổ mới bắt được cá không ngờ bị lão nhân này ăn cả, một chút cũng không chừa lại, dĩ nhiên là nó cảm
thấy vô cùng bất bình. Nhưng đám người Hạ Nhất Minh cùng Bách Linh Bát cũng không lên tiếng, bởi vậy nó cũng không làm
gì hơn được.
Lão nhân do dự trong chốc lát, đôi mắt chợt sáng lên, lão nhanh chóng đứng dậy chạy như bay về phía nơi ở của mình. Bảo
trư đi tới cạnh Hạ Nhất Minh, cái mũi nhăn lại, lầm bầm vài tiếng. Động tác của nó như đưa cáo trạng vậy, nhìn lão nhân
kia xem, ăn xong vỗ mông đi thẳng, còn bảo trư ta ngàn khó vạn khổ mới bắt được cá.
Hạ Nhất Minh cười cười vuốt chiếc bụng nỏ của nó, nói:
- Bảo trư. Nếu như ngươi bốn mươi năm không ăn cá nướng, khẳng định có tốt hơn không?
Bảo trư lầm bầm vài tiếng lại đi tới cạnh Bách Linh Bát. Cùng nó ở lâu ngày, mặc dù không hiểu điều nó nói nhưng nhìn
động tác cũng đoán được vài phần. Theo hành động này mà luận, bảo trư cùng Bách Linh Bát ở một chỗ không có khả năng
không có cá nướng để ăn. Thấy được biểu hiện của tiểu gia hỏa này Hạ Nhất Minh không kiềm chế được cười lớn. Nhưng sau
một lát, hắn đã ngưng lại ánh mắt tập trung nhìn về hướng lão nhân vừa đi khỏi.
Trong lùm cây rậm rạp đó lão nhân kia đã quay lại. Khi lão đi tới trước mặt Hạ Nhất Minh khẽ đưa tay ra, trên tay lão
là một cục sắt lớn, sau đó cẩn thận phóng tới trước mặt hắn. Sau khi thực hiện xong chuỗi động tác này, vẻ mặt lão nhân
đầy vẻ bất đắc dĩ. Bất quá lão nhân này cũng phi thường sảng khoái nếu đã quyết định lã sẽ không hối hận. Nhìn cục sắt
này một chút, lão nhân xoay người đã biến khỏi tầm mắt Hạ Nhất Minh. Hạ Nhất Minh miệng há lớn, hắn bị động tác của lão
nhân làm cho ngây ngốc. Vị lão nhân này trở lại không ngờ lại mang cho hắn cục sắt lớn này, chẳng lẽ muốn trao đổi với
số cá nướng vừa ăn sao?
Còn chưa chờ Hạ Nhất Minh kịp suy nghĩ, bảo trư bên cạnh đã hừ hừ hai tiếng. Sau đó không để ý tới hình tượng, nào tới
ôm chặt cục sắt này vào hai chân trước. Bộ dạng của nó lúc này giống hệt như lúc trước gặp Bách Linh Bát lần đầu tiên,
bất luận thế nào cũng không chịu rời. Hạ Nhất Minh trong lòng không khỏi rung động, tính tình bảo trư hắn đương nhiên
hiểu rõ. Nhìn những động tác này của nó, hắn khẳng định cục sắt này lai lịch không thường, tuyệt không phải giống như
cục đá bên đường.
Nhẹ nhàng túm cổ bảo trư lên, nhưng tiểu gia hỏa này vẫn nằm sấp, hai chân trước vẫn ôm chặt cục sắt kia không rời. Hơn
nữa ánh mắt đầy vẻ đáng thương nhìn Hạ Nhất Minh, khiến trong lòng hắn cảm giác như đang phạm tội vậy.
Xem ra cướp cục sắt này khỏi chân bảo trư là chuyện không thể tha thứ vậy. Nhưng Hạ Nhất Minh ánh mắt lóe lên, lập tức
lấy ra một đoạn ngắn của sừng Long xà trong Không gian giới chỉ. Cầm mẩu sừng Long xà trên tay, ánh mắt Hạ Nhất Minh
thậm chí không liếc bảo trư một cái. Sau hồi lâu, Hạ Nhất Minh cảm giác được dưới chân có vật gì động đậy. Hắn cúi đầu
đã thấy bảo trư hai chân giơ cao cục sắt, không ngừng cọ vào chân hắn, cặp mắt thì gắt gao nhìn vào mẩu sừng Long xà
trong tay hắn.