đỉnh cấp lưu manh(Tự làm)

Chương 1131: Nắm đấm thật chặt


Chỉ trong một giây ngắn ngủi, Nhã Lan nhìn thấy mọi cảnh vật đều bị thay đổi hoàn toàn, nàng cảm nhận rõ ràng nàng không hề di chuyển, chỉ có cảnh vật bị thay đổi. Đây là một điều quá mức kỳ diệu đối với nàng, một bước tiến đột phá thần kỳ của khoa học, đây chính là phép màu. Bình thường nàng vẫn thấy sách báo nói rằng ma thuật là một môn khoa học thần bí, các pháp sư là những học giả, nhà nghiên cứu. Có lẽ Tech cũng giống như một pháp sư, khi cậu đã nghĩ ra thứ khoa học thần kỳ và giờ thì nàng đã được tự mình trải nghiệm thứ khoa học thần kỳ ấy.

Xung quanh nàng không còn thấy bóng dáng của những bức tường, toàn bộ đều là nước, nàng hoàn toàn chìm trong nước. Nhờ có bộ giáp công nghệ, nước và nhiệt độ cao không thể làm khó được nàng. Bộ giáp thông báo cho nàng biết rằng nàng đang ở độ sâu năm kilomet dưới đáy biển, và vị trí thì không thể xác định được trên bản đồ. Nàng nghĩ đây hẳn là một nơi con người chưa khám phá ra hoặc không muốn tiết lộ. Nhưng tại sao không phải Vạn Lý Trường Thành mà lại là dưới đáy đại dương? Lẽ nào hệ thống định vị gặp vấn đề? Hàng loạt các câu hỏi hiện ra trong đầu nàng. Với trí thông minh của một nhà khoa học, nàng tập trung vào quan sát những hiện tượng xảy ra xung quanh. Nàng nhanh chóng nhận ra thứ ánh sáng màu xanh dương ở dưới chân mình. Qua phân tích bằng máy tính tích hợp trong bộ giáp, nàng nhận ra đó là uranium. Bằng cách nào đó, tự nhiên đã tạo ra nguồn năng lượng T cực đại. Năng lượng vô tình làm lạc hướng di chuyển khiến nàng bị dịch chuyển đến đây.

Nhã Lan ngước mắt nhìn lên trên, ở sâu trong lòng đại dương rộng mênh mông, nàng thấy mình thật nhỏ bé. Ở trong một không gian không mấy sáng sủa, với ánh đèn bé nhỏ nàng chẳng thể quan sát được nhiều và nàng nghĩ ở dưới này cũng không còn cần thiết, thế là như một viên đạn nàng lao lên. Nhưng để lên được mặt nước sẽ phải mất một thời gian, và nàng dùng khoảng thời gian đó để quan sát xung quanh, nàng vô tình nhìn thấy hàng tá sinh vật biển với đủ hình thù kỳ dị, những loài vật to khổng lồ mà nàng chưa từng nhìn thấy trước đó. Đa số chúng đều rất hung hãn, có một sinh vật bơi rất nhanh, nó cố đuổi theo Nhã Lan khiến nàng rất không hài lòng. Sinh vật này có đầu giống như sư tử, nhưng mình thì như cá heo, nó có cái miệng to đến hai mươi mét, mỗi lần nó ngoặm hụt Nhã Lan là tạo ra áp lực nước đủ lớn để đẩy nàng đi xa hơn. Sau một hồi chạy đua, Nhã Lan quyết định không dây dưa với nó nữa, vừa khéo lại là lúc thử nghiệm nguồn năng lượng T, nàng muốn xem năng lượng T sẽ nâng cấp sức mạnh của nàng đến mức nào.

Nàng quay người về phía con sinh vật kỳ dị, đưa bàn tay phải lên, lòng bàn tay hướng về phía nó và bắn một phát. Chà chà... thật khủng khiếp! Nước biển lạnh giá bị nấu sôi ngay tức khắc, bọt khí nổi lên khắp nơi, một tia plasma nóng với nhiệt độ lên tới một triệu độ C được phóng ra. Sức nóng cao nhất mà vũ khí của nàng có thể tạo ra tính đến thời điểm hiện tại, tia plasma trông như một ngôi sao băng đâm thẳng vào đầu con sinh vật biển, khoan một lỗ từ đầu đến đuôi khiến nó chết ngay lập tức, tia sáng thoát ra ngoài và kết thúc bằng một vụ nổ do va chạm vào các vật chất rắn.

Nhã Lan nhìn tín hiệu báo năng lượng mà mừng như vớ được vàng, nó vẫn đầy như chưa có gì xảy ra, quả là một điều quá mức kỳ diệu. Bình thường với một lần bắn như vậy sẽ tốn đến tám mươi phần trăm năng lượng của bộ giáp, đó là lý do vũ khí của nàng dù mang tính hủy diệt, có thể chống lại bất kỳ thế lực bí hiểm nào nhưng vẫn bị hạn chế. Giờ đây, năng lượng T như là một phép màu, nó thật sự đã khiến cho bộ giáp phát huy được mọi tính năng ưu việt mà không con sợ thiếu năng lượng nữa.

Trên thực tế, với nhiệt độ một triệu độ C, sẽ không có vật liệu nào có thể chịu được kể cả bộ giáp của nàng, cho dù được tạo nên từ những vật liệu cao cấp nhất và dùng đến cả công nghệ nano tự phục hồi liên tục thì cũng chỉ chịu được tối đa một trăm ngàn độ C. Do đó để tạo nên một tia plasma nóng tới một triệu độ C mà không phá hủy bộ giáp thì bắt buộc tia plasma đó phải có cách tăng nhiệt ngay khi vừa được bắn ra. Đó là một điều tuyệt vời, một sáng tạo thần kỳ của Nhã Lan.

Chẳng mất nhiều thời gian nàng đã bay lên không trung, thoát hoàn toàn ra khỏi mặt nước. Nhìn xung quanh nàng thấy có một hòn đảo cây cối xum xuê. Bộ giáp thông báo cho nàng biết đã kết nối lại được với vệ tinh Tech, tuy nhiên vẫn không xác định được vị trí của nàng là ở đâu, có thứ gì đó đã che lấp tầm quan sát của nó, vệ tinh chỉ có thể kết nối mà không quan sát được.

Ở trụ sở dưới lòng đất, Tech vừa sửa xong vấn đề nhiễu năng lượng vệ tinh, cậu cũng đã nhận được tín hiệu kết nối với Nhã Lan. Cậu rất vui mừng và lập tức gọi trực tiếp đến bộ giáp của nàng, bên kia liền trả lời:

- Chịu gọi tới rồi à?

- Xin lỗi, hệ thống gặp chút vấn đề nhỏ. Tớ nghĩ, hẳn là có một nguồn năng lượng T tự nhiên cực lớn ở đâu đó trên Trái Đất đã làm lệch hướng vệ tinh. Tớ vừa sửa lại để đảm bảo chuyện đó sẽ không có lần thứ hai. Mà cậu đang ở đâu? Tín hiệu của cậu cho thấy cậu đang ở vùng biển Bermuda. Có thật sự là cậu đang ở đó, tại sao vậy?

- Sao cơ, Bermuda á? Thật không thể tin được, rõ ràng đây không phải là Bermuda, đây là một vùng biển rất kỳ lạ, giống như một thế giới khác vậy. Cậu sẽ không thể tưởng tượng nổi tớ đang nhìn thấy gì đâu. Để tớ truyền hình ảnh cho cậu nhé.

Ở hòn đảo hoang, nơi Hướng Nhật đang vật lộn với pháp sư mạnh thứ ba thế giới. Hướng Nhật chỉ vừa nâng được tảng đá to quá khổ, trông như một chú kiến bé nhỏ vác theo con mồi to gấp hàng trăm lần. Hướng Nhật cảm thấy loại đá này nặng khủng khiếp, nặng hơn rất nhiều so với osmi (kim loại nặng nhất) cùng kích cỡ. Mặt đất dưới chân hắn bị trọng lực làm cho sụp lún và nứt nẻ một khoảng rộng. Với tình hình này hắn thừa biết không có cửa thắng trong trò chơi của Brian. Hắn bèn suy nghĩ tìm cách khác khả thi hơn. Liệu ta có nên giết hắn rồi cướp lá bài không? Cách này không ổn, có lẽ ta nên uy hiếp hắn bằng những cách hạ lưu hơn, chẳng phải hắn là hoàng tử sao? Phải có gì đó hắn để tâm chứ? Vợ, con, tiền bạc, địa vị, danh tiếng...

Thấy Hướng Nhật đứng một hồi lâu chưa hành động mặc dù trò chơi đã bắt đầu hơn hai phút, Brian ngược lại không tỏ ra khó chịu mà rất hài lòng, chính anh ta thiết kế trò chơi như vậy để những người không biết ma thuật như Hướng Nhật không bao giờ có thể thắng được. Ngược lại về phần anh ta thì chỉ với chút ma thuật viên đá sẽ trở nên nhẹ như lông hồng mà không ai có thể phát hiện ra được. Quả là một kế hoạch hoàn hảo.

Anh chạy tới nói nhỏ vào tai Hướng Nhật:

- Thật ra không cần thi thố gì cả, tôi vẫn có thể tặng cậu nguyên lá bài ma thuật, chỉ cần cậu đáp ứng tôi một yêu cầu.

- Yêu cầu gì?

Nghe thấy chuyện có lợi, Hướng Nhật sắc mặt vẫn không chút biến đổi.

- Người có thể đánh ngang cơ với tôi trên đời này chỉ đếm trên đầu ngón tay, tuy nhiên có những chuyện tôi ra tay không tiện. Chuyện là ở Anh quốc, có một nữ bá tước, cô ta là một dị năng giả có thể điều khiển người khác. Thời gian gần đây, cô ta lợi dụng quyền lực và sức mạnh của mình, gây khó dễ cho việc xuất khẩu hàng hóa của Thụy Điển sang Anh quốc, khiến cho hàng hóa khi xuất khẩu bị đánh thuế quá cao, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến nền kinh tế của Thụy Điển. Cô ta tên là Kha Dĩ Nhu. Liệu cậu có thể đáp ứng, biến cô ta thành một cô bé ngoan ngoãn biết nghe lời và không gây khó dễ cho Thụy Điển của ta được không?

Hướng Nhật không tỏ ra quá ngạc nhiên. Lúc đầu hắn còn tưởng ai, khủng bố tới mức một kẻ mạnh như gã pháp sư này cũng không đối phó được, hóa ra là cô nàng bá tước mà hôm nọ trong giấc mơ hắn đã gặp, lại còn có lời hẹn với hắn nữa, vậy chẳng phải là một công đôi việc sao?

- Sao không tự làm mà phải nhờ ta?

- Không phải là ta không làm được, vấn đề là ta không muốn lộ diện. Thân phận pháp sư và phép thuật tất cả đều phải giữ bí mật với con người, mỗi khi để lộ thân phận, chúng tôi đều phải xóa ký ức của mọi người. Việc gặp một nữ bá tước không hề đơn giản, sẽ có rất nhiều người nhìn thấy, và một khi bị làm khó mà không thể sử dụng phép thuật thì sẽ rất bất tiện. Ngược lại nếu sử dụng phép thuật thì lại không hề dễ xóa bỏ ký ức của chúng, nhất là ả đàn bà kia, ai biết được cô ta sẽ làm gì khi biết được sự thật về ta chứ? Đám thuộc hạ mà ta cử đi điều tra đều một đi không trở lại. Nếu cậu không giúp thì ta chỉ còn cách giết ả ta và tàn sát toàn bộ những kẻ có liên quan, đó sẽ là một cuộc thanh trừng lớn, ta rất do dự về điều này. Suy cho cùng, nhờ mộ người ngoài giúp sức là chuyện dễ thở hơn nhiều.

Hướng Nhật nghe Brian nói liền cảm thấy rất vừa ý, thế là hắn dùng lĩnh vực bao bọc tảng đá khổng lồ rồi ép cho tảng đá nát thành bụi, sau đó ưỡn ngực, phủi tay, làm ra vẻ rất hoành tráng rồi mới nói:

- Lá bài đâu?

Brian không chút do dự, xòe bàn tay ra liền xuất hiện ánh sáng màu xanh lá và rồi khi ánh sáng ấy tắt hẳn, lá bài ma thuật với những vòng tròn lộn xộn vẽ chi chít lên mặt lá bài, trông như một mê cung vậy. Đưa lá bài cho Hướng Nhật, Brian nói:

- Mỗi lần muốn đi đâu chỉ cần nói: "Vừng ơi mở ra" là được. Ngoài ra thì cậu vẫn cần phải đến gặp lão thập, chuyện thắng thua không quan trọng, vấn đề là nếu cậu không muốn phiền phức thì trước khi đi hãy đến gặp hắn giao lưu một chút. Nói trước nhé, lão là một người rất thú vị đấy.

Brian nói xong liền nở một nụ cười rất tươi, phất tay một cái tất cả những người xung quanh đều biến mất và cả anh cũng biến mất luôn. Hướng Nhật lúc này mới chợt nhận ra, hắn không còn nhìn thấy Phương Nghi nữa. Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện ra dấu chân in trên đất, theo suy đoán hắn cho rằng đó là dấu chân của Phương Nghi nên vội đuổi theo.

Mất một hồi theo dấu lối chân, Hướng Nhật tìm ra một khu vực trồng rất nhiều dừa, ngô, rồi cả bí ngô, dưa hấu, hoa màu, nhìn xa một chút hắn nhìn thấy có khói, những cột khói rất lớn, dường như có cháy. Chưa kịp hiểu chuyện gì hắn vội bay tới.

Nhìn từ trên cao hắn thấy có rất nhiều người mặc áo đen dài, chùm kín đầu, tay không vũ khí đang đuổi giết người dân trên đảo. Đám người áo đen sử dụng những cách đánh rất đặc sắc, có kẻ phẩy tay một cái đã đóng băng đối phương; Có kẻ nắm đấm rực lửa, đấm một cái ngọn lửa thổi bùng lên thiêu đối phương thành tro bụi; Có kẻ trạm tay xuống đất làm mặt đất nhô lên những ngọn giáo đâm chết đối phương; Có kẻ tạo ra làn gió làm đối phương bị cắt làm đôi; Có kẻ cả người đầy tia điện quang, vung tay một cái làm đối phương bị tê liệt và chết. Nhưng không phải tất cả thổ dân đều đứng yên chờ chết, có những người cầm vũ khí phản kháng lại và Hướng Nhật có thể cảm nhận được bọn họ thật sự rất mạnh.

Ở một chỗ khác có bốn người đang đánh một tên mặc áo choàng đính lông chim màu đen, hắn có vẻ là thủ lĩnh của nhóm áo đen kia. Hắn có đôi mắt khá nhỏ, trông thật sắc bén, dâu quai nón bao quanh cái cằm nhọn, khuôn mặt nhỏ và dài, thần thái uy nghiêm không chút lưỡng lự, cả người tỏa ra khí tức quỷ dị, hào quang xám xịt bao trùm trên diện rộng.

Cả bốn người vây quanh hắn đều trông có vẻ rất mệt, dường như họ đang dốc chút hơi tàn cố cầm cự. Bỗng dưng cả người tên áo đen rực lửa, vung tay một cái cả đám đều kinh hãi nằm xuống.

Trong nhóm có hai người nam, hai người nữ, Phương Nghi là một trong số đó. Người nữ còn lại vội nói với Phương Nghi:

- Phương tiểu thư, chuyện này không liên quan đến cô, hãy mau chạy đi.

- Đường Nguyệt, chúng ta là bạn, bất luận thế nào tôi cũng sẽ không bỏ mặc cô.

Phương Nghi nói trong khi nàng còn đang thở phì phò. Chết tiệt, gã áo đen hắn là ai? Ba người này đều là thành viên cao cấp trong biệt đội Đặc vụ Thế Giới, tất cả đều có sức mạnh gấp mấy lần nàng vậy mà bị đàn áp quá dễ dàng.

- Phương tiểu thư, nếu cô đã có lòng tốt chúng tôi cũng không ngăn cản, hãy gắng cầm cự, đội trưởng đang trên đường đến đây.

Một người đàn ông tóc bạc nói.

- Phương Nghi, nếu vậy cô hãy cẩn thận. Gã này là Chúa tể hắc ám Ravens, thủ lĩnh tối cao của phe phù thủy hắc ám. Chúng ta không phải là đối thủ của hắn, chỉ phòng thủ, tuyệt đối đừng tấn công.

Đường Nguyệt ánh mắt cảm kích nhìn Phương Nghi và nói. Nàng không ngờ vài tháng trước đến Trung Quốc hợp tác với Phương Nghi bắt vài tên tội phạm sử dụng pháp thuật, bây giờ vô tình gặp lại, Phương Nghi còn xem nàng là bạn chí cốt, việc này làm nàng cảm thấy nhất định phải đối xử tốt với Phương Nghi nhiều hơn.

- Tụi bay giấu viên đá năng lượng ở đâu?

Gã áo đen hung dữ hỏi.

Phương Nghi thầm nghĩ: A, sao hắn lại hỏi viên đá năng lượng nhỉ? Chẳng phải nó đã bị đánh cắp rồi sao? Chuyện quái gì đang diễn ra thế này? Lẽ nào viên đá bị đánh cắp là hàng giả? Hay thực chất là có hai viên đá?

- Ông có nằm mơ cũng không tìm ra được. Hừ...
Người thanh niên tóc đỏ trong nhóm trả lời.

- Ha ha ha... có kẻ đã tìm ra một nửa, bọn chúng đang ở trên hòn đảo này. Sớm thôi bọn chúng sẽ vác mặt tới đây, với một nửa ấy lo gì ta không tìm được viên đá còn lại.

- Ông!

Cả ba người thần sắc biến đổi, cơ thể bỗng chở nên run rẩy. Hai nửa viên đá có đặc điểm thu hút lẫn nhau, nếu tìm được một nửa thì nửa còn lại cũng sẽ tìm được, vấn đề là thời gian mà thôi. Viên đá năng lượng là tấm bản đồ và là chìa khóa dẫn đến chiếc chìa khóa Phượng Hoàng của sự Hủy Diệt. Kẻ nào có trong tay chìa khóa Phượng Hoàng của sự Hủy Diệt có thể sẽ học được ma thuật Hủy Diệt. Thứ ma thuật từng một thời gieo dắt nỗi kinh hoàng trong suốt hằng trăm năm lịch sử.

"Tút tút"

Có người gọi cho người đàn ông tóc bạc.

"Tình hình bên đó sao rồi?"

"Nguy to rồi đại ca. Có kẻ nào đó đã lấy được một nửa viên đá năng lượng, chúng sắp tới đây, nếu để rơi vào tay Chúa tể Hắc Ám thì thế giới sẽ gặp đại họa mất thôi."

Người đàn ông tóc bạc liền nghe thấy tiếng chửi rủa ở đầu dây bên kia.

"Chết tiệt, ta vừa mới nhận được tin viên đá năng lượng đang nằm trong tay bọn Zelo, thế mà chúng đã tới được đó rồi cơ à. Khốn khiếp, sao chúng nhanh vậy? Hừ... gắng cầm cự, ta đang di chuyển với vận tốc ánh sáng, sẽ tới nhanh thôi."

Cuộc gọi kết thúc trong sự căng thẳng, người đàn ông tóc bạc chỉ biết nói chuyện để câu thêm thời gian:

- Ravens, ông làm vậy để làm gì? Không phải ông đã quá mạnh rồi sao?

- Ha ha ha... hỏi hay lắm. Đúng là ta không cần cái chìa khóa rác rưởi ấy để làm gì, và với niềm kiêu hãnh của tộc Phù Thủy, chẳng ai đi học ma thuật của bọn pháp sư đâu. Nhưng, sao lại không khi ta cho đám thuộc hạ của ta học nhỉ? Ha ha ha... tới lúc đó ta có thể hủy diệt thế giới loài người một cách dễ dàng và không phải sợ những kẻ như Đặc vụ Thế Giới tụi bay phá đám.

- Hủy diệt thế giới? Ông không sợ Vua Phù Thủy sao?

Người đàn ông tóc bạc tiếp tục câu giờ.

- Hừ, lão già gân ấy thì làm được trò trống gì. Tụi bay nhiều chuyện quá rồi, đi chết đi.

Nói xong rồi một quả cầu lửa không lồ bao quanh Chúa tể Hắc Ám cứ thế lan rộng ra, đi tới đâu hủy diệt mọi thứ đến đó. Đối mặt với thứ sức mạnh khủng khiếp này, Phương Nghi hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, mọi thứ thế là hết. Hướng Quỳ, lẽ ra em nên đi cùng anh, em thật ngu ngốc khi tự ý đi một mình đến nơi nguy hiểm này. Ba người kia hoảng hốt, tập chung lại chỗ Phương Nghi, dùng lĩnh vực bảo vệ cho nàng và cả cho họ.

- Mọi người, sao không chạy đi!

Phương Nghi nói.

Ba người lắc đầu.

- Có chạy cũng vô ích, đây là chiêu thức hỏa hệ tối cao, nếu không chết thì cũng trọng thương. Ở đây cô là ngươi duy nhất không dùng được lĩnh vực lực lượng, dù cho có dị năng tạo ra bộ giáp mạnh nhất trống lại lửa thì cũng khó mà qua được. Hãy cầu nguyện đi Phương Nghi!

Đường Nguyệt nói.

Phương Nghi có thể cảm nhận được bọn họ đang dùng sức mạnh của mình để bảo vệ nàng, họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần để hi sinh, họ quả nhiên là những người lính dũng cảm và nàng cũng vậy.

Khi quả cầu lửa lan tới gần, khi mà mọi người đã nhắm mắt tuyệt vọng thì một nguồn sức mạnh khổng lồ bỗng dưng ập tới, bao quanh lấy họ, họ cảm nhận thấy không còn sức nóng của lửa nữa và cảm nhận thấy sự mát lạnh của hơi nước và tiếng róc rách của nước, họ thầm nghĩ lẽ nào là đội trưởng đã tới và đang bảo vệ họ. Vội mở to mắt ra nhìn, cảnh tượng khiến cả bốn người đều kinh ngạc, một cậu thanh niên trẻ tuổi đang đứng cạnh họ, cậu cũng tạo ra một quả cầu tương tự và đang đẩy lùi quả cầu lửa của Chúa tể Hắc Ám. Phương Nghi là người biết rõ cậu thanh niên ấy nhất, nàng mừng rỡ vội chạy tới ôm lấy cậu ta.

- Hướng Quỳ, là anh ư, em không nằm mơ chứ?

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, thật sự rất tò mò muốn biết cậu thanh niên trẻ tuổi lai lịch thế nào mà có thể đẩy lùi được một tuyệt chiêu tối thượng của Chúa tể Hắc Ám. Hơn nữa, không cần nói ai cũng biết cậu ta là bạn trai của Phương tiểu thư.

Tiếp xúc với thân thể Phương nữ yêu làm Hướng Nhật cả người nóng rạo rực. Chà chà, gần quá, mềm mại quá, cặp ngực của cô nàng quả nhiên thật tuyệt diệu, hắc hắc... Vòng một tay ôm lấy bờ lưng của Phương nữ yêu, tay còn lại xoa xoa đầu cô nàng:

- Ngốc ạ, sao bỏ anh một mình chạy tới đây? Họ là ai? Hắn là ai?

- Họ là người của biệt đội Đặc vụ Thế Giới, tổ chức chuyên chống lại những tên tội phạm có sức mạnh đặc biệt. - Phương Nghi cười, ghé sát tai hắn thì thầm: Hơn nữa họ đều là những người bình thường.

- Cái gì? - Hướng Nhật thốt lên kinh ngạc - Em không đùa chứ, sao có thể?

- Họ đã rèn luyện để phá vỡ giới hạn của sinh tử và đạt được sức mạnh rất khủng khiếp. Nếu một người chết đi nhưng lại không chết thì họ sẽ đạt được một sức mạnh mới, trở thành một thực thể khác.

Hướng Nhật chợt giật mình. Chết đi nhưng lại không chết. Chẳng phải cũng giống như ta sao? Lẽ nào ta không phải kẻ duy nhất trên đời này chết nhưng lại không chết.

- Vậy còn hắn?

Hướng Nhật có cảm giác như có mối liên hệ với tên áo đen kia từ trước, một cảm giác không phải thân quen mà là thiên cừu thù hận.

- Ông ta là Chúa tể Hắc Ám, tên là Ravens. Thủ lĩnh tối cao của phe phù thùy hắc ám.

Đường Nguyệt lên tiếng. Hướng nhật nhận ra cô nàng không phải người Trung Quốc nhưng nói tiếng Trung rất tốt, và nhan sắc thì đúng là một tuyệt thế giai nhân.

- Cảm ơn anh đã giúp đỡ, tôi là Đường Nguyệt. Còn hai người bạn của tôi, người tóc bạc là Phàm Mặc, cậu tóc đỏ là Lâm Vĩ.

- Đừng khách sáo, nếu là bạn của tiểu Phương thì đây là điều nên làm. Mà vừa nãy cô nói người áo đen là Ravens, có phải hắn là thủ lĩnh của tổ chức Quạ Đen không?

Hướng Nhật trong đầu xuất hiện vô vàn oán hờn, đừng nói gã áo đen thật sự là cừu hận khiến hắn bị đàn em phản bội, mà ngay cả khi không phải thì gã cũng phải chết vì tội muốn giết người hắn yêu thương.

- Phải, chính là ông ta.

Nghe xong Hướng Nhật nổi gân xanh, buông Phương Nghi ra, tay nắm chặt nắm đấm. Cuối cùng cũng có ngày lão tử gặp được ngươi.
Đăng bởi: