Trong một tháng hành trình này, có thêm hai chiếc thuyền lớn gia nhập cùng bất quá trên đó
không có Tiên thiên cường giả như Trương Hòa Thái nữa.
Lúc này, Hạ Nhất Minh đang trong khoang thuyền tĩnh tu, hắn đã thành công đề luyện Ngũ Hành Hoàn với lực lượng của máu
huyết. Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm nhận được, lực lượng này khi Ngũ Hành Hoàn tổn hại một chút sẽ có thể bù đắp được. Nhưng
đáng tiếc như Kim Chiến Dịch nói, hắn không thể sửa chữa toàn bộ Ngũ Hành Hoàn được. Tuy rằng sau khi đề luyện bằng
máu, Ngũ Hành Hoàn cũng đạt được chỗ tốt, nhưng nếu so với hoàn toàn sửa chữa được Ngũ Hành Hoàn thì lực lượng này chưa
tính là gì. Mấy ngày nay Hạ Nhất Minh đang tự hỏi, hắn muốn bằng vào lực lượng của mình, hay nói cách khác là bằng thể
chất đặc biệt của mình xem có thể đạt được hiệu quả như vậy hay không, nhưng đáng tiếc là hắn không tìm được biện pháp
nào cả.
Đột nhiên, hai tai Hạ Nhất Minh run lên, hắn rõ ràng nghe được tiếng hoan hô của những người trong đội thuyền. Đội
thuyền do Hoắc Hồng Sanh thống lĩnh tuyệt đối có tính kỷ luật nghiêm minh. Trừ một vài người trên thuyền đa phần không
mấy ai được quyền hò hét. Nếu vi phạm điều này sẽ bị xử phạt nghiêm khắc.
Dĩ nhiên Trương Hòa Thái cùng Hạ Nhất Minh không đặt quy định này vào trong đầu. Chẳng qua trước khi bọn họ phát điên
cũng chưa chắc đã làm ra chuyện như vậy. Mà lúc này trên thuyền Hạ Nhất Minh nghe được đồng loạt đám thủy thủ hò reo,
điều này khiến hắn rất ngạc nhiên. Chú ý lắng nghe, chỉ chốc lát Hạ Nhất Minh đã hiểu được. Thì ra trải qua hành trình
buồn chán, bọn họ rốt cuộc đã tới được Bồng Lai Tiên Đảo rồi.
Nghe âm thanh "về nhà" không ngừng vang lên, tâm trạng Hạ Nhất Minh cũng vô cùng khẩn trương. Chỉ chốc lát, cánh cửa
phòng vang lên tiếng gõ, Hạ Nhất Minh mỉm cười bước tới. Đứng trước của dĩ nhiên là Trương Hòa Thái cùng Hoắc Hồng Sanh
hai người. Với thân phận của bọn họ mà cùng tới đây, đủ thấy sự tôn trọng lớn nhất của bọn họ dành cho hắn. Chẳng qua
trong lòng Hạ Nhất Minh cảm thấy điều này là đương nhiên nên cũng không có biểu hiện khác thường nào.
- Hạ huynh đệ. Chúng ra rốt cuộc đã tới Bồng Lai Tiên Đảo rồi.
Trương Hòa Thái cười lớn, nói tiếp:
- Mời Hạ huynh đệ trước tiên tới hàn xá ở lại một ngày. Sau đó lão phu sẽ dẫn người đi khắp đảo. Thế nào?
Hạ Nhất Minh hơi trầm ngâm. Ý định ban đầu của hắn vốn định một mình rời đi, bất quá có lão nhân dẫn đường dĩ nhiên hắn
có chút do dự không quyết. Bởi vì Hạ Nhất Minh biết, bản thân mặc dù không phải kẻ ngốc, nhưng muốn dựa vào trí nhớ để
tìm mục tiêu kia chỉ e không phải là chuyện đơn giản. Dù sao phạm vi Bồng Lai Tiên Đảo không nhỏ, thậm chí vượt ngoài
dự tính của hắn. Nó ít nhất tương đương cả một châu trong đất liền bởi vậy Hạ Nhất Minh cảm giác không chắn chắn đã tìm
ra. Về nhiệm vụ dò xét này cũng nên giao cho Bách Linh Bát.
Từ khi biết được kinh nghiệm điều khiển "thuyền biển" của Bách Linh Bát, Hạ Nhất Minh với năng lực của gã cũng không
còn tín nhiệm như ban đầu.
Mỉm cười, Hạ Nhất Minh nói:
- Nếu Trương huynh đã nói vậy. Tiểu đệ cung kính không bằng tuân mệnh đi.
Trương Hòa Thái trong lòng mừng rỡ. Ở trên thuyền bất luận lão tốt cỡ nào Hạ Nhất Minh cũng chỉ mỉm cười, lúc này lão
cảm nhận được trên người Hạ Nhất Minh cả một sự đồng tình. Cao thủ trẻ tuổi như vậy dĩ nhiên lão không bỏ qua cơ hội
kết giao. Bởi thế thuyền chưa cập bến lão đã tới đứng trước cửa, xem ra đối phương cũng bị tác động bởi thành ý của
chính mình.
Mọi người đi tới mũi thuyền nhìn về phía trước, quả nhiên một đường chỉ đen kéo dài dần hiện ra. Mỗi người trên thuyền
dường như được tiếp thêm lực lượng, ai ai trong mắt cũng tràn đầy tiếu ý. Bọn họ chạy trên biển không ngờ gặp phải gió
lốc, tổn thất một chiếc thuyền cùng hảo hữu, bởi thế khi bình yên trở về trong lòng dĩ nhiên là vô cùng vui mừng cùng
cảm khái.
Khoảng cách dần kéo lại, Hoắc Hồng Sanh nhìn Hạ Nhất Minh đang vô cùng tò mò, lập tức bước tới giới thiệu. Nơi đó là
bến thuyền của Bồng Lai Tiên Đảo. Bến thuyền nhỏ trên Bồng Lai Tiên Đảo cũng không ít, nhưng lớn thế này cả đảo chỉ có
mười cái mà thôi. Trong lời nói của Hoắc Hồng Sanh đầy vẻ hãnh diện, bởi vì trong mười bến thuyền này, môn phái của họ
đã có hai cái. Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, đối với việc này hắn cũng không quan tâm.
Đội thuyền vừa tới gần, Hạ Nhất Minh đã thấy trên bến cơ man là thuyền, hơn nữa đều là những chiếc thuyền đi biển cao
lớn. Hạ Nhất Minh âm thầm tính toán. Nếu mười bến thuyền đều có quy mô thế này, hơn nữa còn thường xuyên có nhiều
thuyền ra vào, như thế trên đảo này ắt hẳn náo nhiệt không kém bất cứ một nơi nào trên lục địa rồi.
Hoắc Hồng Sanh chỉ huy đội thuyền thẳng tắp tiến vào một bến trống. Hạ Nhất Minh chú ý tới, nơi trống trải này không có
bao nhiêu thuyền đậu lại. Ngay cả những nơi đậu thuyền này cũng có màu sắc khác nhau, bởi thế có thể thấy đây là nơi
đậu thuyền chuyên dụng của bọn họ.
- Tiến thẳng.
Theo tiếng thét lớn, bốn chiếc thuyền rốt cuộc cũng vào bến. Hạ Nhất Minh hứng thú nhìn xung quanh. Hắn lần đầu tiên
chứng kiến cảnh này, sau hồi lâu, Hạ Nhất Minh, Trương Hòa Thái cùng đám người Hoắc Hồng Sanh cũng rời khỏi bến tầu lên
bờ.
Sớm đã có vô số cỗ xe ngựa xa hoa chuẩn bị ở nơi này. Hạ Nhất Minh nhìn thoáng qua, trong lòng lấy làm kỳ lạ. Xe ngựa
nơi này dường như siêu cấp xa hoa, đừng nói xe ngựa Tây Bắc, cho dù là xe ngựa của Đại Thân e rằng cũng không thể sánh
bằng. Trong lòng hắn thầm nói. Chẳng lẽ phương diện này kỹ thuật của người trên Bồng Lai Tiên Đảo còn cao hơn Đại Thân
một bậc?
- Ha ha.. Trương huynh. Rốt cuộc ngươi cũng trở về rồi.
Một vị trung niên vẻ mặt rạng rỡ nhanh như lưu tinh đã tới gần chỗ xe ngựa này. Khí thế của hắn tản ra vô cùng uy mãnh,
nhìn qua cũng biết người này khẳng định có thân phận, hơn nữa cùng một Tiên thiên cường giả nói chuyện như vậy cũng cở
cường giả đồng cấp.
Trương Hòa Thái khẽ mỉm cười, nói:
- Hoắc huynh. Sao lại đích thân ra đón vậy. Tiểu đệ quả thực không dám nhận.
Hai người mặc dù xem qua hơn kém nhau mười tuổi nhưng Hạ Nhất Minh biết trung niên nhân kia tuổi còn lớn hơn Trương Hòa
Thái. Đây là thiên phú của người này cực cao, chỉ bốn năm mươi tuổi đã tấn giai Tiên thiên, bởi vậy nhìn diện mạo bên
ngoài trẻ hơn nhiều.
Hoắc Hồng Sanh vẻ mặt vui mừng, khom người nói:
- Phụ thân. Lão nhân gia người sao lại tới đây chứ.
Người này liếc nhìn Hoắc Hồng Sanh một cái, nói:
- Không phải lo lắng tin tức của ngươi nên mới tới sao.