Ánh mắt Hoắc Đông Thành sáng lên nhìn Hạ Nhất Minh, trong lòng hắn vẫn lo lắng như trước bất
quá đang dần bình tĩnh lại. Nơi này dù sao cũng là hậu viên của Hoắc gia, mỗi đêm hắn thường tới đây luyện công, cũng
không xảy ra chuyện gì. Lúc này gặp Hạ Nhất Minh mới cảm thấy khẩn trương mà thôi. Trải qua bất an lúc đầu, Hoắc Đông
Thành rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Nhưng câu nói tiếp theo của Hạ Nhất Minh lại khiến trái tim hắn không bình tĩnh
được.
- Hoắc Đông Thành, thiên phú của ngươi rất tốt.
Hạ Nhất Minh nhẹ giọng nói.
Hoắc Đông Thành ngạc nhiên, sau đó cười khổ, nói:
- Tiền bối. Ngài không nên an ủi vãn bối. Trong thế hệ đệ tử Hoắc gia, mười sáu tuổi chưa đạt tới lục tầng nội kình,
trên cơ bản là do tư chất bình thường, cả đời này tu luyện võ đạo thành tựu cũng chỉ có hạn.
Hạ Nhất Minh ung dung cười. Nếu trước đây tại Hạ gia trang, mười sáu tuổi đột phá lục tầng nội kình đã coi như thiên
phú cực cao, xứng đáng là thiên tài để gia tộc bồi dưỡng, nhưng không ngờ nơi này mười sáu tuổi đạt lục tầng nội kình
mới chỉ là đạt điều kiện cơ bản. Bởi vậy có thể thấy, nơi này cùng Thái Thương huyện trình độ võ học chênh lệch bao xa.
Bất quá trên Bồng Lai Tiên Đảo thiên địa chân khí vô cùng nồng đậm. Tại đây tu luyện cho dù là người bình thường cũng
được hỗ trợ thật lớn, bởi thế thành tựu có cao hơn cũng không quá ngạc nhiên.
- Ta không phải an ủi ngươi. Hoắc Đông Thành, ta không ngại nói cho ngươi biết, ta có một vị bằng hữu thân thiết, người
này tu vi võ đạo sâu không lường được. Thậm chí không dưới ta. Mà thể chất đặc thù của ngươi hết sức phù hợp với công
pháp võ học của hắn. Nếu ngươi nhận lời, ta sẽ giới thiệu ngươi làm môn đệ của hắn, kế thừa y bát. Ngươi thấy thế
nào?
Hoắc Đông Thành thoáng lộ ra vẻ do dự. Hắn dù sao cũng chỉ là một thiếu niên gần mười bảy tuổi, hơn nữa còn đang là đệ
tử thế gia, dù biết Hạ Nhất Minh là một cao thủ Tiên thiên cảnh giới nhưng quyết định này có thể ảnh hưởng tới cả đời
hắn sau này.
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, từng bước đi tới, không biết từ lúc nào đã đi tới phía sau Hoắc Đông Thành. Nhẹ nhàng đưa một
tay ra, kéo lấy cánh tay Hoắc Đông Thành, hướng chân núi chạy xuống.
Hoắc Đông Thành kinh hô một tiếng, hắn căn bản không biết chuyện gì xảy ra, bất quá chỉ cảm nhận được trước mắt hoa
lên, cánh tay căng cứng, nhưng giống như đằng vân giá vũ bay về phía chân núi. Trước mắt hắn lúc này, tất cả như vùn
vụt lướt qua, mặc dù khi bắt đầu hắn vô cùng sợ hãi nhưng chỉ chốc lát đã đắm chìm trong cảm giác khoan khoái mãnh liệt
này. Đương nhiên hắn biết Hạ Nhất Minh không làm tổn thương tính mạng mình, nếu không hắn cũng không có khả năng mau
chóng trấn tĩnh vậy.
Chỉ vài cái lên xuống, Hạ Nhất Minh đã kéo hắn trở về sân sau hậu viện. Tới nơi này, Hạ Nhất Minh mới thả Hoắc Đông
Thành xuống, nói:
- Đi theo ta tới đây.
Dứt lời Hạ Nhất Minh lập tức tiến vào viện lạc, bởi vì hắn vô cùng tự tin, chỉ cần người có chút nhận thức võ đạo sẽ
không buông tha cảm giác kỳ ngộ vừa rồi. Quả nhiên sau khi Hạ Nhất Minh tiến vào viện lạc đã nghe được âm thanh bước
chân khiến hắn hài lòng. Khi Hạ Nhất Minh xuất hiện, bốn gã người hầu kia lập tức trợn tròn hai mắt.
Bọn họ rõ ràng cảnh giới bốn phía, nhưng căn bản không biết Hạ Nhất Minh ra ngoài từ lúc nào. Mà càng ngạc nhiên hơn là
sau lưng Hạ Nhất Minh còn dẫn theo một người nữa.
Bốn người này vốn là đệ tử được bồi dưỡng xuất sắc của Hoắc gia, đối với những đệ tử như Hoắc Đông Thành sẽ không xa
lạ. Bọn họ chỉ cảm thấy khó tin chính là, Hạ Nhất Minh không biết từ lúc nào thoát khỏi tầm mắt của bọn họ, khi trở lại
còn dẫn theo một đệ tử trực hệ của Hoắc gia nữa.
Hạ Nhất Minh dĩ nhiên sẽ lo chú ý tới vẻ kinh ngạc của những người này. Hắn mở cửa tiến vào, đồng thời để Hoắc Đông
Thành tiến vào cùng.
Bốn gã người hầu lập tức liếc mắt nhìn nhau sau đó lặng lẽ lui ra.
Hoắc Đông Thành vừa đóng cửa lại đã cung kính nói:
- Tiền bối. Vãn bối muốn bái ngài làm sư phụ học tập võ đạo.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, nói:
- Ngươi không tin vị bằng hữu kia của ta sao?
Hoắc Đông Thành vẻ mặt nhất thời đỏ bừng xấu hổ. Mặc dù Hạ Nhất Minh luôn miệng nói vị bằng hữu kia thực lực không kém
hơn hắn nhưng Hoắc Đông Thành dù sao chưa tận mắt thấy, mà khi Hạ Nhất Minh đem hắn xuống núi đã bộc lộ thân pháp chinh
phục hoàn toàn suy nghĩ của hắn. Bởi vậy dĩ nhiên hắn sẽ có ý bái Hạ Nhất Minh làm sư phụ.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Hạ Nhất Minh thở dài nói:
- Hoắc Đông Thành. Thể chất của ngươi tương đối đặc biệt, trong vạn người cũng khó gặp. Vị bằng hữu kia của ta cũng có
thể chất giống như ngươi. Nếu bái làm môn hạ của hắn, hắn chắc chắn sẽ vui mừng mà truyền toàn bộ sở học của mình cho
ngươi. Cơ hội tốt như vậy nếu người bỏ lỡ mới thật sự đáng tiếc.
Gương mặt Hoắc Đông Thành thoáng chút hiện lên vẻ do dự, khi nghe Hạ Nhất Minh nói thế, hắn rốt cuộc đã động tâm.
- Tiền bối. Vị bằng hữu của ngài cũng là cao thủ Tiên thiên cảnh giới?
Hoắc Đông Thành rốt cuộc thu hết dũng khí, cẩn thận hỏi.
Hạ Nhất Minh gương mặt làm ra vẻ cao thâm khó lường, tươi cười nói:
- Tu vi của hắn cao hơn Tiên thiên nhiều lắm.
Hoắc Đông Thành ánh mắt tràn ngập vui mừng cùng sợ hãi, hỏi tiếp:
- Nói vậy chẳng nhẽ vị tiền bối kia là Nhất đường thiên cường giả?
Hạ Nhất Minh có chút ngẩn ra, hậu thiên tu luyện giả không ngờ cũng biết tới Nhất đường thiên, chuyện này tuyệt đối tại
Tây Bắc không thể có được. Bất quá nghĩ tới hai nơi khác nhau như vậy Hạ Nhất Minh cũng cảm thấy bình thường hơn. Trong
Thái Thương huyện trước đây, ngay cả một vị Tiên thiên cường giả cũng không có. Còn ở nơi Bồng Lai Tiên Đảo này, tất cả
những cường giả tại Đông Hải tề tụ lại, Tôn giả cấp bậc còn có vài người, thông tin dĩ nhiên truyền đi chi tiết hơn là
đương nhiên. Gặp được vẻ mặt thất thần của Hạ Nhất Minh như vậy, Hoắc Đông Thành tưởng hắn đã đoán đúng, nhất thời vô
cùng mừng rỡ.
Hắn hít một hơi thật sâu, nói:
- Tiền bối. Vãn bối bái làm môn đệ tiền bối kia, sau này có thể tấn giai Tiên thiên được không?
- Tiên thiên?
Hạ Nhất Minh cười lớn, nói:
- Đừng nghĩ tới cấp bậc này, cho dù là Nhất đường thiên cũng không phải là chuyện khó.
Khi hắn nói những lời này, thân thể tự nhiên phát ra một cỗ uy bức sâm nghiêm, khí độ ngạo thị thiên hạ này để lại Hoắc
Đông Thành ấn tượng thật sâu sắc. Hoắc Đông Thành trong lòng vạn phần kích động. Hạ Nhất Minh nói những lời này, chẳng
phải nói tiền đồ sau này của hắn Tiên thiên cường giả cũng không so sánh được sao?