- Ngũ hành hoàn? Cổ lão ma biến sắc, nhìn chằm chằm vào cái luân đang quay tròn trong tay Hạ
Nhất Minh. Ánh mắt hắn lóe lên chút tham lam.
Hai mắt Đái Phong Tử đỏ như máu nói:
- Không sai! Chắc chắn là nó... Không! Nó chỉ mô phỏng lại thần khí mà thôi. Không ngờ ngay cả loại thần khí này mà
cũng có kẻ mô phỏng được.
Cổ lão ma hơi gật đầu. Suy nghĩ cẩn thận một chút hắn đoán một chiêu của Hạ Nhất Minh vừa rồi có uy lực lớn đến vậy
chắc chắn là do ngũ hành hoàn phỏng chế. Nghĩ tới đó, sự thèm muốn trong lòng hắn lại càng tăng lên.
Hạ Nhất Minh cất tiếng cười dài nói:
- Các hạ có con mắt thật tinh tường. Miệng thì cười nhưng tay hắn lại nhanh chóng dồn chân khí vào trong ngũ hành hoàn,
khiến cho nó phát ra những tiếng "ong… ong…" không dứt.
Ánh sáng từ ngũ hành hoàn tỏa ra khắp nơi. Bất chợt một tiếng nổ lớn phát ra, vô số tia sáng bắn thẳng về bốn phương
tám hướng. Những tiếng nổ ầm ầm liên tiếp vang lên. Cả đại điện xuất hiện vô số lỗ hổng. Ngay lập tức những tiếng gió
rít lên khắp nơi ép về phía hai vị tôn giả. So với khi mới trở thành tôn giả, bây giờ Hạ Nhất Minh sử dụng ngũ hành
hoàn càng thêm thành thục. Dưới sự khống chế của hắn, mỗi một luồng sáng mang thêm ba thành chân khí của bản thân. Mặc
dù chỉ có ba thành nhưng do ngũ hành hoàn phỏng chế cũng tăng thêm bằng đó năng lượng nên mỗi tia sáng ẩn chứa năng
lượng tới sáu thành chân khí của Hạ Nhất Minh, ép về phía hai người kia. Uy lực đến mức này đủ khiến cho kẻ khác phải
sợ hãi. Cổ lão ma và Đái Phong Tử cùng biến sắc. Mặc dù cả hai đều biết uy lực thần khí phỏng chế cũng đáng sợ, nhưng
mạnh tới mức độ này thì đúng là khó tin.
Vào lúc này, cho dù Đái Phong Tử có điên đến mấy thì cũng phải tỉnh táo lại. Hắn giơ tấm thuẫn trong tay, chắn cho mình
vào Cổ lão ma. Cùng lúc đó, Cổ lão ma cũng không nhàn rỗi. Hai thanh binh khí trong tay hắn liên tiếp đâm ra xung
quanh. Mỗi một lần đâm ra lại lóe lên một tia sáng đỏ như máu. Tia sáng đó ẩn chứa năng lượng rất mạnh va chạm với lưu
quang đầy trời khiến cho cả hai cùng biến mất. Gần trăm tia sáng liên tục oanh kích lên bề mặt tấm thuẫn của Đái Phong
Tử. Mỗi lần lại khiến cho thân thể của hắn hơi run rẩy, hai chân lún sâu vào đất thêm một chút.
Cố gắng chịu đựng toàn bộ những tia sáng đó, một nửa thân thể của hắn gần như chìm hẳn vào trong lòng đất. Những tia
chân khí văng ra xung quanh phá hủy tất cả những gì nó gặp phải. Một lúc sau, cả tòa đại điện biến thành một đống đổ
nát.
Một đạo nhân ảnh bay lên trời, chợt phân thành hai đám người. Một bên, Long tiên của Sở Hao Châu khi dài khi ngắn như
biến thành một bộ phận thân thể. Thân pháp của lão linh hoạt như cá có phần giống với Du Ngư thân pháp do Hạ Nhất Minh
sáng tạo. Lão vẫn đang vây chặt lấy hai đại cao thủ của Hải Thiên môn. Có điều, Lâm nghi Vũ và Trần Ốc vẫn bình thản,
phối hợp với nhau hết sức ăn ý, chỉ thủ không công. Mục đích của hai người bọn họ muốn cầm chân Sở Hao Châu chờ đám
người Hạ Nhất Minh phân định thắng bại.
Đám người còn lại chính là mấy người Hạ Nhất Minh đang quần thảo với nhau. Do uy lực của ngũ hành hoàn trong tay Hạ
Nhất Minh quá mạnh nên Cổ lão ma và Đái Phong Tử cố gắng giữ khoảng cách nhất định. Nếu để cho lưu quang công kích thêm
vài lần nữa thì bọn họ không thể chống lại được. Ngay sau khi đại điện sụp đổ, hai người bọn họ liền vọt tới, sử dụng
đất pháp hung mãnh quần đấu với Hạ Nhất Minh. Hạ Nhất Minh sử dụng Du Ngư thân pháp xuyên qua xuyên lại giữa hai người
bọn họ. Ngũ hành hoàn trong tay hắn không ngừng xoay tròn. Mỗi khi hai người bọn họ muốn kéo dãn khoảng cách liền phát
ra quang mang mãnh liệt, bức quay trở lại. Mục đích của hắn chính là mượn thực lực hai người để thử nghiệm công pháp
của bản thân.
Hai người Cổ lão ma đều là những con cáo già, thoáng cái đã nhận ra ý đồ của Hạ Nhất Minh. Cả hai đều hết sức tức giận,
nhưng thân pháp của Hạ Nhất Minh quá quỷ dị, lại thêm uy lực của Ngũ hành hoàn rất mạnh nên cho dù bọn họ có tấn công
thế nào thì cũng đều thất bại. Mặc dù có mấy lần phát hiện được sơ hở trong công pháp của Hạ Nhất Minh, nhưng lại bị
ngũ hành hoàn ngăn cản. Từ từ, sơ hở trong thân pháp của Hạ Nhất Minh càng lúc càng ít. Hai mắt hắn phát sáng, trong
lòng vô cùng sung sướng.
Cổ lão ma chợt nói nhỏ một câu. Đái Phong Tử hừ một tiếng sau đó trợn mắt, giơ cao tấm thuẫn trong tay, nhìn chằm chằm
Hạ Nhất Minh. Dưới cái nhìn chăm chú của Đái Phong Tử, trong lòng Hạ Nhất Minh có chút bồn chồn. Cái tên Đái Phong Tử
quả nhiên là danh bất hư truyền, một khi đã nổi điên thì chẳng còn để ý tới gì nửa. Hắn nhanh chóng đá ra năm cước. Mỗi
cước đều là lấy mạng đổi mạng làm cho Hạ Nhất Minh lúng túng. Nhưng khiến cho Hạ Nhất Minh cảm thấy kinh dị đó là Cổ
lão ma đang bám sát theo Đái Phong Tử lại không ra tay. Hắn lấy từ trong người ra một cái hộp. Khi nhìn thấy cái hộp,
Hạ Nhất Minh có cảm giác quen thuộc. Cảm giác đó bất chợt xuất hiện một cách hết sức tự nhiên. Cổ lão ma liếc mắt nhìn
Hạ Nhất Minh một cái, ánh mắt có chút tươi cười. Sau đó, hắn mở hộp ra.
Trong cái hộp đó có mười hạt châu màu trắng. Hạ Nhất Minh nhìn thấy hạt châu đó, nét mặt hơi có chút thay đổi. Nếu như
hắn không nhầm thì mấy hạt châu đó chính là Xá lợi. Ở sào huyệt của Hắc Ngột thứu vương, Hạ Nhất Minh chỉ tìm được vài
viên xá lợi. Vậy mà trong cái hộp của Cổ lão ma lại có hơn mười viên. Không biết là hắn tìm được ở đâu. Cổ lão ma đang
mỉm cười, chợt phun ra chút máu vào mấy viên xá lợi. Ngay sau đó, hắn duỗi tay, ném xá lợi ra ngoài. Hạ Nhất Minh vừa
cẩn thận đối phó với Đái Phong Tử đang như phát cuồng vừa chú ý quan sát động tác của Cổ lão ma. Bất chợt, hắn cảm thấy
kinh hãi. Mười viên xá lợi của Cổ lão ma không hề rơi xuống đất mà trôi nổi trong không trung. Trên mỗi viên xá lợi lại
có một đám sương mù màu đỏ bao quang. Chỉ sau một lúc, đám sương mù chợt ngưng tụ lại thành một thân hình đỏ như
máu.
Thanh âm của Sở Hao Châu chợt vọng đến:
- Ngưng huyết nhân! Cổ lão ma! Không ngờ ngươi có thể tu luyện thành công nó.