Lâm Nghi Vu chợt rống lên một tiếng tức giận. Ngay sau đó, ánh mắt Trần Ốc tập trung nhìn về
một điểm. Toàn thân hắn bất động, đề tụ tinh khí thần tới mức cực hạn. Khí thế trên người hắn chẳng khác nào núi lửa
đang chuẩn bị phun trào. Lâm Nghi Vũ đã hoàn toàn tương tự. Tinh thần hắn hết sức tập trung. Cuối cùng thì cặp sư đồ
cũng đã thay đổi đấu pháp, bắt đầu liều mạng.
Nét mặt Sở Hao Châu vẫn khinh khỉnh như trước, không hề quan tâm tới biểu hiện của hai người. Luồng khí thế khổng lồ
nhanh chóng tỏa ra bốn phương ám hướng, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh. Bọn họ cảm nhận thầy trò Lâm
Nghi Vũ đang sắp sửa thi triển một loại tuyệt kỹ nào đó, để đánh ra một chiêu cuối cùng.
Trần Ốc dốc hết sức đâm ra một nhát. Một thương của hắn vô cùng hiểm độc, thể hiện rõ ý định nếu ngươi không chết thì
ta chết. Cảm nhận khí thế một thương đó mang lại, Hạ Nhất Minh cảm thấy rùng mình. Thân hình Lâm Nghi lóe lên, bám sát
ngay sau Trần Ốc. Thủy thích trong tay hắn lóe lên ánh sáng. Lúc này, cả hai sư đồ như hợp nhất lại thành một thể, tập
trung toàn bộ năng lượng của hai vị tôn giả.
Sở Hao Châu hừ lạnh một tiếng, thân hình thoáng động. Không khí xung quanh có chút thay đổi, lão chẳng khác gì một con
cá vọt ra ngoài mười thước. Trần Ốc đang tập trung nắm bắt hơi thở của lão, nhưng sau khi Sở Hao Châu di chuyển, hắn
chợt nhận thấy nó hoàn toàn biến mất. Cổ lão ma cách đó không xa cũng nhận ra thân pháp của Sở Hao Châu cũng giống như
Hạ Nhất Minh.
Tuy nhiên, kẻ khiến cho người ta kinh ngạc nhất vẫn là Trần Ốc. Mặc dù không cảm nhận được hơi thở của Sở Hao Châu,
nhưng hắn vẫn tiếp tục đâm tới. Bất chợt, tốc độ của hắn tăng vọt, bỏ chạy về phía trước. Mà Lâm Nghi Vũ đang bám sát
đằng sau cũng lập tức tăng tốc, lắc mình chạy về một phía khác. Một cặp sư đồ đang dụng hết sức bỏ chạy.
Đám người Hạ Nhất Minh lập tức hiểu ra hai người Lâm Nghi Vũ không muốn liều chết với Sở Hao Châu. bọn họ làm như vậy
là muốn phá vỡ sự phong tỏa của lão để cho ít nhất cũng có thể chạy thoát một người.
Trong mắt sở Hao Châu lóe lên sát khí. Trên người lão đột nhiên xuất hiện một luồng sáng. Khí thế khổng lồ từ trên
người Sở Hao châu ào ra. Nhìn lão lúc này chẳng khác gì thiên thần giáng trần khiến cho Hạ Nhất Minh cũng cảm thấy hít
thở có chút khó khăn.
Bạch mã Lôi Điện trừng mắt nhìn Sở Hao Châu. Nó ngạc nhiên không biết tại sao mới có mấy tháng mà thực lực của lão đã
đạt tới mức này.
Luồng ánh sáng giống như con linh xà, uốn lượn xung quanh Sở Hao Châu vài vòng. Sau đó, lão nhanh chóng đuổi theo Trần
Ốc.
Hai mắt Hạ Nhất Minh trợn tròn mà nhịn. Mặc dù, sự việc chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhưng Hạ Nhất Minh đã nhận ra Sở
Hao Châu không hề lợi dụng thiên địa lực mà tự mình bay lên. Cơ thể lão như được một nguồn năng lượng nào đó nâng
đỡ.
Sở Hao Châu đuổi theo Trần Ốc để lại trong không trung một vệt ánh sáng kéo dài. Từ phía tên tôn giả của Hải thiên môn
phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Ngay sau đó, tiếng binh khí va chạm nhau liên tiếp vang lên. Thanh âm giao kích không
ngừng vọng ra xung quanh.
Thoáng cái, luồng sáng lại vọt lên, đuổi theo hướng Lâm Nghi Vũ đào tẩu.
- Không thể... không thể như thế...
° ° °
Tốc độ của Lôi Điện cực nhanh, nhưng Hạ Nhất Minh vẫn cảm thấy ngạc nhiên khi không thấy bóng dáng
của Cổ lão. Mặc dù đánh chết Đái Phong tử mất một chút thời gian, nhưng Cổ lão ma cũng không thể chạy tới chân trời góc
biển được. Hắn đưa tay vỗ nhẹ một cái, Lôi Điện lập tức đứng lại. Hai tai Hạ Nhất Minh hơi run run, vận dụng Thuận
Phong Nhĩ tới cực điểm. Một lúc sau, nét mặt hắn hơi dãn ra.
Cổ lão ma cũng không có bỏ chạy về hướng này. Sau khi hắn ra khỏi Hải Thiên thành đã hội họp với lục túc thánh thú. Lôi
Điện nhanh chóng xoay người lại, lao đi. Quả thực, tốc độ của lục túc thánh thú cực nhanh, nhưng so với tốc độ của Lôi
Điện vẫn chậm hơn một chút. Chỉ sau một chén trà nhỏ, lục túc thánh thú đã xuất hiện trong tầm mắt của Hạ Nhất Minh.
Dường như biết tốc độ không thể so sánh với Lôi Điện, lục túc thánh thú cúi đầu, mang heo Cổ lão ma chui vào lòng
đất.
Bạch mã hí lên một tiếng thật dài, vô cùng tức giận. Mặc dù, tốc độ của nó rất nhanh, nhưng bản thân lại không có khả
năng chui vào lòng đất. Hạ Nhất Minh lấy Ngũ hành hoàn ra, quán thâu chân khí vào trong đó. Trong nháy mắt, từ ngũ hành
hoàn bắn ra một tia sáng màu vàng bao lấy hắn và Lôi Điện. Thân thể cả hai chìm vào trong lòng đất. Lôi Điện tò mò nhìn
bốn phía. Đặc biệt ánh sáng màu vàng bao phủ quanh thân nó giống hệt như bộ quần áo, không hề ảnh hưởng tới hành
động.
Hí lên một tiếng hưng phấn, Lôi Điện thử phóng về phía trước. Bùn đất trước mặt nó chợt rẽ sang hai bên. Dưới sự thao
túng của Hạ Nhất Minh, hắn với Lôi điện đã hợp lại thành một. Nên năng lượng Thổ hệ của hắn cũng có thể để cho Lôi Điện
sử dụng. Lôi Điện cực kỳ thích thú bởi đây là lần đầu tiên nó chui vào lòng đất. Trong phút chốc, nó lại nhanh chóng
đuổi theo lục thánh thú.