Hôm sau, đám người Hạ Nhất Minh mới trở về tới thành Kiền Sơn. Mặc dù bọn họ đi rất nhanh
nhưng vẫn chậm hơn rất nhiều so với linh thứu bay trên bầu trời. Đương nhiên, nếu bọn họ cưỡi Lôi Điện, tuyệt đối có
thể đi sau mà tới trước. Cho dù dọc đường đi đều không bằng phẳng nhưng tốc độ của Lôi Điện tuyệt đối có thể bù lại hết
thảy. Tuy nhiên, sau khi hai người Hạ Nhất Minh gặp lại, quan hệ càng tốt hơn, vì thế đều vừa đi vừa giao lưu những tri
thức võ học của nhau, đó mới là nguyên nhân chính khiến bọn họ về trễ.
Tốc độ của bọn họ cực nhanh, khi vào thành lại là ban đêm nên căn bản không hề kinh động tới các thủ vệ trong thành.
Được Hạ Nhất Minh dẫn đường, bọn họ đi thẳng tới Hoắc phủ ở đông thành, hơn nữa còn đi thẳng đến hậu viện.
Hoắc Đông Thành đã ở hậu viện nhiều ngày, chăm chỉ tu luyện công khóa mà Hạ Nhất Minh đã chỉ bảo. Bởi vì y biết, địa vị
của mình trong nhà được thay đổi chính là vì vị Hạ tiên sinh này và vị sư phụ chưa hề gặp mặt nào đó. Nếu muốn giữ được
tình trạng này hoặc tiến thêm một bước, nhất định phải được Hạ tiên sinh và sư phụ tiếp nhận. Cho nên y không dám có
chút lơi lỏng, lúc nào cũng hết sức chăm chú luyện công, tập trung toàn bộ tinh lực vào võ đạo.
Sở Hao Châu vừa tiến vào hậu viện, lập tức bị hấp dẫn bởi Hoắc Đông Thành đang ngồi xếp bằng. Gã tiến lên một bước như
quỷ mị, tới phía sau Hoắc Đông Thành. Gã nhẹ nhàng duỗi một tay ra, để vào hư không sau hậu tâm Hoắc Đông Thành. Một
luồng chân khí rất nhỏ gần như không thể phát hiện chậm rãi nhưng dũng mãnh nhập vào thân thể Hoắc Đông Thành.
Với năng lực khống chế của gã, tự nhiên Hoắc Đông Thành không thể phát hiện được chút gì. Sau nửa ngày, Sở Hao Châu thu
bàn tay lại, trong mắt toát lên vẻ vui sướng không hề che dấu. Tuy rằng gã đã sớm nghe Hạ Nhất Minh nói, Hoắc Đông
Thành có thể chất tam hệ kiêm tu, hơn nữa còn giống hắn như đúc, nhưng khi tận mắt trông thấy, gã lại có chút bất an
trong lòng. Cho đến tận lúc này, rốt cục gã mới yên tâm, khẽ gật đầu, nói:
- Hạ lão đệ, ta quyết định thu đồ đệ này.
Hạ Nhất Minh bật cười, nói:
- Lão ca, ngươi đã nhận hắn, cần phải dốc lòng dạy dỗ, nếu sau này không thể đào tạo được thành một Tôn Giả, vậy sẽ
khiến tiểu đệ thất vọng đó.
Sở Hao Châu nhướng mày, nói:
- Nếu muốn cô đọng tam hoa, lão ca có thể nắm chắc, nhưng có thể thăng tiến Tôn Giả hay không, phải xem tạo hóa của
hắn.
Dừng một chút, Sở Hao Châu lại nói:
- Hạ lão đệ, nếu ngươi chịu ra tay tương trợ, như vậy khả năng hắn có thể thăng tiến sẽ cao lên rất nhiều.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình hỏi:
- Ngươi muốn ta tương trợ như thế nào?
- Trong kho báu thành Hải Thiên có rất nhiều nguyên liệu và đan dược quý hiếm, nếu ngươi có thể luyện chế một ít đan
dược tăng trưởng nội kình và chân khí, có thể rút bớt rất nhiều thời gian tu luyện của Đông Thành. Nếu có thể luyện chế
được đan dược đột phá cảnh giói, như vậy sẽ là trợ giúp không gì sánh được đối với hắn.
Sở Hao Châu chậm rãi nói.
Hạ Nhất Minh nhớ tới mấy thứ trong kho báu của Hải Thiên môn liền chậm rãi gật đầu, nói:
- Đề nghị của lão ca không tồi, những thứ ở trong đó đều rất có giá trị. Đừng nói là luyện đan dược cho một người dùng,
cho dù luyện cho hơn trăm người dùng cũng dư dả.
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Trước hết ta sẽ cho ngươi một lọ tinh lực kim đan, chờ sau khi hắn đạt tới tiên thiên, ta sẽ giúp ngươi luyện chế đan
dược khác, giúp Đông Thành mau chóng đạt tới cảnh giới Tôn Giả.
Sở Hao Châu khẽ gật đầu, cũng không nói lời cảm tạ. Từ sau khi Sở Hao Châu quyết định đi theo Hạ Nhất Minh trở về tây
bắc, quan hệ của bọn họ đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều. Cung cấp cho Hoắc Đông Thành mấy bình đan dược, cho dù chỉ
là linh dược nâng cao tiên thiên chân khí, cũng là việc đương nhiên.
Một tiếng bật hơi thật dài phát ra từ miệng Hoắc Đông Thành. Hai người Hạ Nhất Minh đều biết, y đã vận công xong.
Quả nhiên, Hoắc Đông Thành mở hai mắt, vừa đứng lên đã thấy dưới chân có mấy bóng mờ, không khỏi hoảng hốt trong lòng.
Y vội vã quay người, nhưng khi thấy con ngựa trắng liền thả lỏng toàn thân.
- Hạ tiền bối, ngài đã trở lại.
Y khom người thật sâu với Hạ Nhất Minh, trong giọng nói đầy vẻ cảm kích.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói:
- Đông Thành, đây là bạn thân của ta, cũng là sư phụ của ngươi. Mau lên, lại đây bái sư.
Hoắc Đông Thành quay đầu lại nhìn. Lúc này Sở Hao Châu đã tóc tai chải chuốt, không còn bộ dáng chật vật không quần
không áo như lúc ở trên hoang đảo nữa. Dưới bầu trời đêm, Sở Hao Châu tóc bạc phất phơ, bộ dáng như tiên nhân khiến
người ta sùng kính. Hoắc Đông Thành cực kỳ vui mừng, không dám chậm trễ, vội vàng bái lạy.
° ° °
Sóng biển cuồn cuộn nổi lên trên mặt biển như những dãy núi, gầm rú lao vào bờ biển. Đến khi gần như
sắp đâm sầm vào người ta thì chúng lại ầm một tiếng, nện xuống bờ cát, nổi lên những đám bọt trắng như hoa tuyết, sau
đó lùi về trong lòng biển.
Hạ Nhất Minh đứng bên bờ biển rộng, nhìn thẳng về phía biển xa, trầm giọng hỏi:
- Sở lão ca, ngươi xác định chính là nơi này chứ?
Sở Hao Châu mỉm cười, nói:
- Nơi này là hiểm địa nổi danh trên đảo, lão ca sao có thể sai lầm được.
Ở thành Kiền Sơn, Sở Hao Châu thu nhận Hoắc Đông Thành và truyền thụ phương pháp rèn luyện nội kình phong hệ cho y. Lúc
này Hạ Nhất Minh mới nhớ tới bản đồ kho báu dưới hải đảo, do dự nửa ngày mới quyết định đi cùng Sở Hao Châu. Sở Hao
Châu cũng hết sức hiếu kỳ. Y ở trên đảo này hơn trăm năm, nhưng chưa bao giờ nghe nói dưới hải đảo không ngờ còn có địa
vực thần bí như vậy, vì vậy gã rất vui vẻ tiếp nhận lời mời của Hạ Nhất Minh. Cả hai đi tới địa phương có thể nói là
cấm địa của toàn bộ hải đảo này.
Hạ Nhất Minh đảo mắt một vòng, nói:
- Tiểu đệ nghe nói, nơi này là cấm địa trên đảo, cho dù là các vị Tôn Giả đại nhân cũng không thể dễ dàng đến đây.
Sở Hao Châu sắc mặt ngưng trọng nói:
- Đúng vậy, bởi vì nơi này có những đàn cá mập rất đông, hơn nữa trong đó có một loại cá mập đen, là bá vương của biển
cả. Trong rất nhiều loại linh thú thì chúng có thể được coi là loại cực phẩm.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nói:
- Cho dù nơi này có linh thú tồn tại, nhưng không đến mức khiến Tôn Giả cũng lâm vào kiêng kị như vậy chứ?
Sở Hao Châu cười khổ một tiếng, nói:
- Lão đệ, ngươi cũng không nên xem thường đám cá mập ở đây. Đặc biệt là hắc sa (cá mập đen), chúng có uy thế rất lớn
trong nước, hơn xa các cao thủ nhân loại cùng cấp bậc. Hơn nữa theo lão ca biết, ở dưới này hẳn là có một Hắc Sa Vương,
không biết đã sống bao nhiêu năm. Gần ngàn năm trước, cũng có Tôn Giả muốn tru sát nó, nhưng đáng tiếc, không những
không thành công mà còn tổn binh hao tướng. Theo những gì lão ca biết, trong nghìn năm qua, đã có ít nhất ba vị Tôn Giả
chết trong tay Hắc Sa Vương.
Hạ Nhất Minh hít một hơi lạnh, nhìn ánh mắt quan tâm của Sở Hao Châu, hắn đột nhiên hiểu ra liền gật đầu với Sở Hao
Châu:
- Sở lão ca, đa tạ!
Sau khi biết tình huống Hắc Sa Vương, Hạ Nhất Minh lập tức hiểu, Sở Hao Châu đi theo cũng không phải là ham muốn bảo
bối gì mà chính là lo lắng cho an toàn của mình.
Sở Hao Châu hơi hơi xua tay, nói:
- Lão đệ không cần khách khí, tuy rằng ngươi chưa đạt tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, nhưng trong tay ngươi có thần
khí phỏng chế, hơn nữa còn có Lôi Điện và Bách huynh tương trợ, tuyệt đối sẽ không yếu hơn Hắc Sa Vương kia. Vi huynh
đi cùng chẳng qua chỉ là thêm một người mà thôi.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, đang định nói chuyện, đã thấy bảo trư ở trên ngực Bách Linh Bát hừ hừ mấy tiếng, tiếp đó nhảy
xuống, chạy dọc theo bờ biển. Hạ Nhất Minh không hề lạ gì tính cách của bảo trư này. Có thể khiến nó tích cực như vậy
chỉ có duy nhất một việc. Chính là nó đã phát hiện bảo bối, mà bảo bối đó tương đối lợi hại.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, cùng đi theo nó. Tuy nhiên một lát sau, bảo trư dừng lại trên một chỗ bên bờ biển, hơn
nữa nó còn cúi đầu, đào bới gì đó dưới mặt đất. Hạ Nhất Minh tiến tới, nhấc bảo trư lên, ra sức đào xuống. Tay hắn chợt
dừng lại, cầm một thứ gì đó từ dưới đất lên. Đây là một viên hình cầu màu vàng to chừng nắm tay người, phát ra hào
quang lấp lóe dưới ánh mặt trời.
- Không có khả năng!
Sở Hao Châu nhìn vật đó, nhìn bảo trư với vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.