Ban Lan thánh hổ đang há to miệng liền ngậm ngay lại. Phong nhận từ miệng nó phun ra sau một
vòng lại chui trở vào miệng nó. Từ trong miệng thánh hổ phát ra một tiếng động nặng nề giống như có vật gì phát nổ.
Ngay sau đó, từ lỗ mũi của nó phun ra một luồng khói xanh. Nhìn vẻ mặt đau đớn của thánh hổ, Hạ Nhất Minh và những
người đứng chung quanh đều cảm thấy buồn cười. Đồng thời bọn họ đều cảm thấy sợ hãi trước trí tuệ của hai con thánh
thú. Bất luận là phong nhận của thánh hổ hay sự tránh né của bạch mã cũng đều hết sức giảo hoạt. Cả hai con đều dùng
hết trí tuệ của mình đều giao đấu với nhau. Nhưng kết quả cuối cùng, thánh hổ lại phải nuốt lấy phong nhận do mình
phóng ra mà rơi vào hạ phong.
Lắc lắc cái đầu vài cái, thánh hổ mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Ban Lan thánh hổ ngẩng đầu phát ra một tiếng rống
phẫn nộ. Ánh mắt của nó đã mất đi sự bình tĩnh chỉ còn một sự giận dữ. Nó đứng thẳng lên tăng tốc chạy về phía bạch mã.
Ban Lan thánh hổ trở thành thánh thú đã hơn ngàn năm. Nó khống chế năng lượng của mình vô cùng chuẩn xác. Mặc dù thể
hình to gấp đôi so với đồng loại nhưng trong lúc di chuyển lại hết sức thoải mái. Trong mắt mọi người, nó như hóa thành
một cơn gió... phải nói là cơn lốc thì đúng hơn. Thoáng cái thánh hổ đã vọt tới bên cạnh bạch mã. Trong lúc tất cả đều
tưởng bạch mã lại sử dụng tốc độ cực nhanh của mình để né tránh thì nó lại đưa thân thể ra nghênh đón. Một tiếng nổ ầm
ầm vang lên, hai con thánh thú va chạm thân thể với nhau.
Hạ Nhất Minh biến sắc. Sau cú chạm của chúng tất cả mọi người đều cảm nhận được đơn thuần về mặt lực lượng, thánh thú
đã hoàn toàn vượt xa con người. Hai con thánh thú giống như hai tòa núi lớn va chạm với nhau, phát ra tiếng động chát
chúa khiến cho mọi người cảm thấy rung động. Mặt đất dưới chân sau cú va chạm trở nên rung rinh. Những người đứng xem
đã thế thì hai con thánh thú va chạm với nhau cũng chẳng hề cảm thấy dễ chịu.
Thân hình bạch mã bay ra, đập mạch xuống đất một cái. Mất mấy giây nó mới đứng dậy được. Cái đầu của nó lắc lắc một
chút. Nhưng chỉ trong phút chốc, ánh mắt của nó đã trở lại bình thường, nhìn chằm chằm về phía trước. Ban Lan thánh hổ
thì thua kém hơn không ít. Mặc dù thân hình của nó to lớn hơn bạch mã rất nhiều nhưng sau cú va chạm nó cũng văng ra xa
hơn mười trượng. Sau khi rơi xuống đất, nó cũng không dậy ngay được như bạch mã. Bốn chân nó run run, phải mất một lúc
mới lảo đảo đứng dậy được. Trên miệng, mũi của nó xuất hiện một vài giọt máu khiến cho kẻ khác giật mình.
Thực tế vào lúc này, Ban lan thánh hổ chỉ thấy hai tai ù đặc, hai mắt hoa lên chỉ muốn ngất ngay tại chỗ. Nhưng là một
con thánh thú, tự tôn của bản thân không cho phép nó làm như vậy. Vì thế mà mặc cho tứ chi run rẩy, nó vẫn cố gắng đứng
lên. Nhất thời, cả sơn cốc hoàn toàn im ắng.
Lão nhân phụ trách chăm lo cho thánh hổ cùng với đám người hoàng thất Đại Thân đều tái mét mặt. Trước khi hai con thánh
thú giao thủ, không ai có thể ngờ được giữa chúng có sự chênh lệch về lực lượng và tốc độ lớn như vậy. Thanh danh bao
năm của Ban lan thánh hổ không ngờ lại thua sút quá xa.
Trong số tất cả mọi người cũng chỉ có Hạ Nhất Minh là không lấy gì làm lạ. Tốc độ của bạch mã thì chẳng có gì phải nói.
Còn về thực lực của nó thì khi ở trên biển giao đấu với hắc sa vương đã thể hiện ra sự mạnh mẽ như thế nào là biết. Con
thánh hổ sau cú đánh toàn lực của bạch mã cuối cùng vẫn có thể đứng lên hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của Hạ Nhất
Minh.
Đôi mày lão nhân cau lại, nét mặt âm trầm, hít sâu một hơi bước lên. Tuy nhiên lão chợt dừng lại bởi thánh hổ đã quay
sang rống lên một tiếng với lão. Trong tiếng rống thể hiện rõ một sự quyết tâm.
Lão nhân đứng im, nét mặt thay đổi liên tục. Cuối cùng lão dậm chân một cái rồi quay người lại.
- Hạ huynh! Thánh thú của các hạ có được huyết mạch của thần thú phải không? - Lão nhân mở miệng hỏi.
Tất cả mọi người nghe thấy thế đều thất kinh sau đó cảm thấy không còn ai thắc mắc nữa. Nếu không phải như thế thì làm
sao mà con thánh thú kia lại có thực lực mạnh đến như vậy?
Hạ Nhất Minh ngẩn người, hắn do dự một lúc rồi nói:
- Tại hạ cũng không biết lai lịch của bạch mã. Chỉ vì hợp ý với nó nên mới trở thành bằng hữu với nhau. Còn chuyện nó
có huyết mạch của thần thú hay không thì tại hạ không biết. - Nhìn nét mặt Hạ Nhất Minh, lão nhân chậm rãi gật đầu,
cuối cùng thở dài một tiếng, ánh mắt ẩn chứa sự lo lắng và bi thương.
Những người khác nghe Hạ Nhất Minh nói xong đều cảm thấy ham muốn, tại sao bản thân lại không gặp được may mắn như thế.
Được một con thánh thú có huyết mạch thần thú làm bạn đó chính là vận may không thể tưởng được.
Vũ Mạc Phi bước lên, hỏi gấp:
- Tam thúc! Thánh thú nó nói thế nào?