Trong đám bụi mù mịt lúc này lại có thêm một chút ánh tím. Điểm sáng màu tím đó lúc đầu vô
cùng yếu ớt giống như ánh sáng của ngọn nến chập chờn trước gió nhưng sau đó phạm vi của nó càng lúc càng lớn. Một lúc
sau, trong phạm vi khoảng một tấc tỏa ra vô vàn tia sáng màu tím. Mỗi một tia sáng giống như những con rắn nhỏ đang cố
gắng dãy dụa khống chế khu vực xung quanh.
Nét mặt lão nhân của Vũ gia hoàn toàn tái nhợt không còn chút huyết sắc. Mặc dù lực lượng và tốc độ của Ban lan thánh
hổ đang rơi vào thế hạ phong, nhưng nó vẫn còn một cái ưu thế đó chính là sự khống chế đối với chân khí đã đạt tới một
mức độ khó tin.
Mặc dù thánh thú sở hữu nguồn chân khí vượt xa con người, nhưng khả năng vận dụng nó lại không thể sánh bằng. Có điều,
Ban Lan thánh hổ ở chung với tôn giả loài người một ngàn năm, lại cùng với tôn giả của Vũ gia tu luyện nên sự vận dụng
chân khí của nó đã hoàn hơn xa thánh thú cùng bậc. Đó cũng chính là lý do mà nó đồng ý đi theo con người, hơn nữa lại
chấp nhận sự cung phụng của Vũ gia.
Lúc này, nó khiến cho cát chạy đá bay cũng là pháp môn vận dụng chân khí mạnh nhất của nó.
(Thiếu một đoạn)
Bất chợt một tiếng rống vang lên từ trong sơn cốc. Tiếng rống đó chính là tiếng thánh thú bị thương đã kích thích thú
tính của nó. Ngay sau đó, tiếng ngựa hí cũng vang lên va chạm với tiếng rống của thánh hổ. Một lúc sau, tất cả thanh âm
trong sơn cốc đều biến mất. Ngay cả lôi điện màu tím cũng từ từ tan biến.
Khung cảnh mù mịt trong sơn cốc cũng dần lắng xuống. Những tảng đá đang bay vù vù trong đó đều rơi hết xuống đất, chỉ
còn lại đám bụi che khuất tầm mắt của mọi người. Một cái bóng màu trắng chậm rãi đi ra từ trong sơn cốc. Bạch mã vẫn
giữ phong thái cao ngạo xuất hiện trước mặt mọi người.
Lão nhân không nói tiếng nào nhảy ngay vào trong đám bụi. Ba vị cao thủ khác của Vũ gia cũng không dám chậm trễ lao vào
theo.
Hạ Nhất Minh cảm thấy căng thẳng trong lòng, vẫy tay một cái. Bạch mã hí lên một tiếng chạy lại bên cạnh hắn. Có điều
lúc này ánh mắt mọi người nhìn nó đã hoàn toàn khác trước.
Hạ Nhất Minh đưa tay áp lên lưng bạch mã, đòng thời nhìn sâu vào trong mắt nó. Mặc dù hắn không biết thú ngữ nhưng vẫn
có thể dùng cách thức đặc biệt của bản thân trao đổi với bạch mã.
Một lúc sau nét mặt Hạ Nhất Minh không còn căng thẳng nữa mỉm cười. Sở Hao châu hỏi nhỏ:
- Ban Lan thánh hổ có chết không?
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu nói:
- Bạch mã cũng biết thế nào là đúng. Thậm chí nó rất thích dũng khí của lão hổ kia. Nó nói thánh hổ mạnh hơn lục túc
thánh thú rất nhiều vì vậy nó cũng không làm tổn thương đến tính mạng. Tuy nhiên thánh hổ cũng không thể tránh khỏi bị
thương.
Sở Hao Châu nghe thấy thế mới thầm thở phào một tiếng.
Ban lan thánh hổ có địa vị rất cao trong hoàng thất Đại Thân. Nếu mà làm nó chết đi chỉ sợ Hạ Nhất Minh sẽ kết oán cừu
với Vũ gia. Bọn họ và bạch mã hiển nhiên là có thể rời khỏi kinh thành một cách dễ dàng. Nhưng cho dù là ai, nếu có một
kẻ địch như hoàng thất Đại Thân cũng khó mà có thể ăn ngon ngủ yên được. Một luồng ánh sáng chợt phóng lên cao, bay về
phía kinh thành.
Một lúc sau, ba người Vũ Mạc Phi cũng đi ra. Nét mặt bọn họ đã hoàn toàn trở lại bình thường, bắt chuyện với mọi người.
Ngoại trừ Hác Huyết và Phương Thịnh ra, tất cả những người còn lại cũng đều thấy thoải mái. Nhìn nét mặt của ba người
Vũ gia cũng có thể thấy được Ban lan thánh hổ nhiều nhất cũng chỉ bị trọng thương mà thôi.
Chỉ cần giữ được tính mạng của ban lan thánh hổ thì hoàng thất Đại Thân và Hạ Nhất Minh cũng không hề có gì phải lo
ngại. Liếc mắt nhìn Hạ Nhất Minh tất cả mọi người đều xuất hiện một ý nghĩ trong đầu. Địa vị của người thanh niên mới
trở thành tôn giả có hai năm chợt tăng lên rất nhiều. Hơn nữa, tất cả đều có cảm giác, thực lực của hắn cho dù chống
lại hoàng thất Đại Thân cũng không rơi vào thế hạ phong. Nghĩ tới điều đó, đám người mới trở thành tôn giả đưa mắt nhìn
nhau mà cũng cảm thấy rung động.
Cuộc chiến trong sơn cốc kết thúc, tất cả mọi người cùng đồng hành trở về Thúy Trúc cư. Sau khi bước vào Thúy Trúc cư,
cảm nhận quang cảnh trong đó, Hạ Nhất Minh mới hiểu được tại sao Kỳ Liên song ma lại tôn sùng nơi này như vậy. Nơi đây
giống như một tòa thành nhỏ được bao bọc trong bức tường. Bên trong đó tái tạo khung cảnh tới nửa đại lục. Đặc biệt nơi
đây cũng có cả kiến trúc của mấy đại thế lực. Mỗi một thứ đều mô phỏng vô cùng hoàn mỹ bản chính của nó ở bên
ngoài.
Mặc dù Hạ Nhất Minh đi chưa được nhiều lắm nhưng ở đây hắn cũng có thể thấy được Linh Tiêu bảo điện, vùng núi non ở
Thiên trì sơn, thậm chí là cả Khai Vanh quốc.
Tuy nhiên Hoành Sơn nhất mạch, Hạ gia trang và Đông Hải Bồng Lai tiên đảo thì không có ở đây.
Cho dù như thế thì Hạ Nhất Minh cũng cảm thấy ngây ngất. Muốn xây dựng được một ngôi thành như thế này chắc chắn phải
tốn rất nhiều tiền tài vật chất và nhân lực.
Thông qua vô số các toàn kiến trúc, Hạ Nhất Minh cũng cảm nhận được sự thâm sâu của hoàng thất Đại Thân. Có lẽ thực lực
của hoàng thất Đại Thân không thể bằng Linh Tiêu bảo điện nhưng trên một số phương diện, bọn họ cũng phải được kể đến
đầu tiên.
Vũ Mạc Phi tự mình cùng đám người Hạ Nhất Minh tiến vào ngôi thành, sau đó thỉnh hắn tự chọn chỗ ở. Hạ Nhất Minh không
hề do dự chọn ngay lấy kiến trúc Tây Bắc. tuy nhiên hắn kinh ngạc khi thấy mấy người mới trở thành tôn giả kia cũng
cùng chọn lấy chỗ này.
Suy nghĩ một chút, Hạ Nhất Minh liền hiểu ngay được lý do. Mấy người bọn họ tập trung ở đây chính là đi tới Tây Bắc.
Trong khi ngay trước mắt có một nơi để hiểu rõ về vùng đất sắp đến như vậy thì làm sao bọn họ có thể bỏ qua.
Vũ Mạc Phi liền đưa đám người Hạ Nhất Minh vào một góc của khu vực Tây Bắc.
Mặc dù nhà cửa nơi đây cũng không nhiều lắm nhưng nếu để cho toàn bộ mấy vị tôn giả sống thì lại có thừa.
Sau khi sắp xếp xong, Vũ Mạc Phi cũng không cáo từ ngay mà tươi cười nói: